Châu Kiệt Luân thắc mắc hỏi.
“Cậu là..”
“Tổng giám đốc Châu, tôi là Đinh Trán Kiệt người của trang sức Kiến Thành ạ.”
“Cậu gặp tôi có chuyện gì thế.”
Trán Kiệt niềm nở như là một cậu bé chuẩn bị mách lẻo bố mẹ.
“Thưa ông Châu, có phải chiếc thẻ căn biệt thự số tám của ông đã bị trộm mất đúng không?”
Rồi chỉ tay tới chỗ Quốc Thiên.
“Ngài xem đằng kia, tên kẻ trộm ở ngay đây, cậu ta còn muốn vào trong ở. Đúng là lá gan thật sự không hề nhỏ.”
Châu Kiệt Luân nheo mắt nhìn thấy Quốc Thiên và Vương Giang đang tiến vào trong. Ông thắc mắc không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Cậu nói cậu ta là kẻ trộm?”
“Đúng rồi thưa ông. Hắn đã đánh cắp chiếc thẻ của căn biệt thự số tám đó.”
“Tôi còn nghe chưa rõ cậu nói lại tiếng nữa tôi nghe xem.”
“Chính bọn chúng là những tên trộm, đã trộm chiếc thẻ của ngài đấy ạ.”
“Trộm con mẹ nhà cậu.”
Châu Kiệt Luân tức giận lớn tiếng mắng chửi Trán Kiệt, khiến hắn không biết trời trăng mây gió gì nữa. Quá tức giận Châu Kiệt Luân mới tát hắn một cái.
“Có biệt cậu Quốc Thiên là em trai thân thiết của vợ tôi không hả. Căn biệt thự số tám này là của cậu ta, cậu còn bảo cậu ta là tên ăn trộm sao. Có muốn chết không hả.”
Người đàn ông này đã tận mắt chứng kiến Quốc Thiên cứu con gái mình. Còn thấy Quốc Thiên chữa lành căn bệnh của vợ mình vậy mà người đàn ông này dám nói Quốc Thiên là trộm thật đúng là đụng vào lá gan của Châu Kiệt Luân.
“Người như cậu Quốc Thiên đây muốn làm bạn cũng không được chứ đừng nói tới là quan hệ xã giao. Cậu có biết tôi quý trọng điều đó lắm không hả. Vậy mà dams nói ăn trộm. Câu là người của trang sức Kiến thành đúng không?”
Trán Kiệt sửng sốt.
Hương Ngọc mặt mũi cũng tái méc theo.
Châu Kiệt Luân nói tiếp.
“Trước đó, tổng giám đốc Cố của cậu còn hẹn tôi đi ăn cơm, cậu hãy nói với ông ấy tối nay miễn đi, mọi hợp tác tiếp theo tất cả sẽ bị hủy bỏ.”
Vừa nghe tới đây Trán Kiệt quỳ xuống van xin, khuôn mặt không còn chút thần sắc gì, tim gan muốn rớt ra ngoài.
Trán Kiệt là giám đốc của trang sức Kiến Thành, tổng giám đốc Cố mới là chủ, nếu chuyện này mà để tổng giám đốc Cố biết được thì anh ta còn đường nào mà sống nổi.
Bị đuổi việc thì có lẽ vẫn còn nhẹ so với việc làm ngu ngốc của anh ta gây ra.
“Tổng giám đốc Châu, là do tôi ngu dốt thiểu năng trí tuệ mới phán ra những câu như vậy. Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi. Tôi là kẻ ngu dốt xin ông hãy tha thứ cho tôi.”
Nói rồi hắn tự tay tát vào chính mình.
“Ngu này, ngu này.”
Bốp!Bốp!Bốp!
Vợ của hắn, Cổ Hương Ngọc cũng vội vàng quỳ xuống vả vào mặt mình cầu xin tha thiết. Nghĩ cảnh vừa mới kết hôn. Chiếc xe với căn nhà mới mua hai người đều trả góp nếu mất đi nguồn thu nhập chính này thì không biết hai người sẽ làm sao.
“Xin ông Châu tha mạng cho gia đình tôi. Tại tôi ngu dốt, mới xúi chồng tôi làm những chuyện như vậy.”
“Cái gì hai vợ chồng các người dám như vậy hả. Chưa gì mà nhìn người khác với cặp mắt khinh thường như vậy các người có đáng làm người không hả.”
Bấn quá, Cố Hương Ngọc mới chạy tới chỗ Quốc Thiên khóc lóc van xin.
“Cậu Thiên ơi, xin cậu hãy giúp tôi. Em trai ơi xin em hãy giúp chị, nói với cậu Thiên giúp chồng chị với nếu không sẽ rắc rối to.”
Quốc Thiên nhún vai thở dài lắc đầu.
“Mẹ à đứng đợi con tí con ra giải quyết mấy chuyện rau rau này.”
Quốc Thiên bước tới, hai mắt Cổ Hương Ngọc sáng bừng vội chạy lại nắm tay Quốc Thiên làm vẻ thân thiết.
“Cậu Thiên xin hãy giúp tôi. Làm ơn.”
“Được rồi, có gì đó muốn thì cô cứ bình tĩnh tôi ra giải quyết cho.”
Quốc Thiên bước tới chỗ Châu Kiệt Luân nói.
“Ông Châu, bỏ qua đi, người này là anh rể của bạn tôi, có chút khinh người, có chút bệnh vặt nên kệ tha thứ cho anh ta đi. Chắc lần sau anh ta không dám như vậy nữa đâu.”
Vừa nghe Quốc Thiên nói xong, Châu Kiệt Luân lập tức đồng ý.
“Nhờ em trai của vợ tôi lên tiếng nói giúp mấy người đấy nhé. Việc này tôi sẽ bỏ qua. Còn không mau cảm ơn nữa.”
“Ôi cảm ơn, cảm ơn giám đốc Châu, cảm ơn ngài Quốc Thiên.”
Cả hai vợ chồng cúi xuống lạy lục cảm tạ liên hồi.
Nhà họ Đinh Tráng Kiệt không dám ở thêm, vội vàng rời đi cảm tạ ríu rít.
Lúc này, Vương Giang mới bước ra lên giọng nói.
“Đừng quên, cỏ trong bồn hoa trước cửa đấy. Có vẻ hơi nhiều.”
Vương Giang trước đây cũng là vợ của ông chủ tài sản ba nghìn tỷ, bản thân cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ, bà không lên tiếng trước đó, không có nghĩa là bà không có ý kiến. Nhìn hai vợ chồng Đinh Trán Kiệt và Cổ Hương Ngọc chế giễu con trai mình mà trong bụng đã bực tức nãy giờ.
Quốc Thiên nhoẻn cười nhìn Đinh Trán Kiệt cay đắng nuốt vào, miễn cưỡng mà gật đầu.
Ngay sau đó nhìn thấy, Đinh Trán Kiệt bước ra trước nằm sấp xuống bồn hoa mà gặm cỏ.
Châu Kiệt Luân trợn tròn mắt ngạc nhiên.
“Cậu ta …”
Quốc Thiên đưa tay cản.
“Không sao đâu, kê anh ta đi. Một chút bài học này sẽ giúp ích cho anh ta sau này.”
Vừa quay qua Châu Kiều Linh và Nhã Hân bước tới cười nói.
“Thần y tới rồi hả. Anh đã vào xem nhà chưa.”
“À tôi có chút chuyện cần giải quyết. Vừa xong đây thôi giờ tôi sẽ vào tham qua ngôi nhà.”
Nhã Hân nhiệt tình mới cả ba tiến vào trong. Châu Kiều Linh thì quấn quýt dưới chân của Quốc Thiên.
Nói chuyện một hồi mới biết nhà họ là căn biệt thự số chín sát bên.
Có thể thấy Nhã Hân đã tính toán rất kỹ càng để được làm hàng xóm với thần y, ai mà không thích mà lấy lòng hoan hỉ cơ chứ.
Mọi người nói chuyện với nhau rất huyên náo, nhất là Nhã Hân vừa mới gặp đã có mối quan hệ rất tốt với Vương Giang, hai người nói chuyện thân thiết như là gặp tự bao giờ. Cổ Trung Khôi cũng thấy mình ở đây thì hơi ngại nên xin phép ra về.
Vừa bước ra cửa, Quốc Thiên chạy tới khoác vai Trung Khôi nói.
“Cảm ơn cậu vì đã cất công đưa mẹ con tôi tới đây. Cậu đừng ngại ngùng gì hết cả. Chỗ anh em cả có gì khó khan cậu cứ nói tôi. Tôi sẽ giúp.”
Trung Khôi gật đầu rồi cũng tạm biệt Quốc Thiên mà rời đi.
Nhã Hân nhiệt tình nói.
“Em trai, em và mẹ vừa mới tới chắc chưa ăn uống gì đúng không. Qua nhà chị dùng bữa đi.”
“Việc này..”
Châu Kiệt Luân cũng nói xen vào.
“Phải, phải, em trai hôm nay cứ qua nhà anh chị ăn uống đi. Bác gái cũng đi đường xa, lại còn mới xuất viện nữa. Chi bằng qua nhà anh ăn uống tí đi.”
“Vậy thì em không khách khí ạ.”
Nói rồi Quốc Thiên quay sang nhìn Vương Giang gật đầu.