“Anh vừa thắt cái gì vậy hả? Nó có công dụng gì?”
Công chúa Thuỷ vẻ mặt hơi ửng đỏ hỏi.
“Đây là thứ thuộc về thế giới quỷ, có tên gọi là nút thắt quỷ.”
Nghe tới đây ba người bàng hoàng ngạc nhiên không khép mồm lại.
Công chúa Thuỷ liền hỏi.
“Anh thật ra anh là đạo sĩ hả. Sao anh có thể biết được những thứ như này được cơ chứ.”
“Cái này chỉ là những thứ cơ bản tôi học lỏm được trên mạng thôi.”
Ông Vỹ và công chúa Thuỷ vẻ mặt còn chưa tin được những lời mà Quốc Thiên nói.
“Thời buổi bây giờ hiện đại quá, tới độ trừ yêu mà trên mạng cũng có dạy được cơ à.”
Quốc Thiên cười gãi gãi đầu.
Nhân Quang thấy thế ra hiệu cho hai người kia rời ra phòng khách trước còn bản thân thì cùng Quốc Thiên vào phòng riêng nói chuyện.
Nhân Quang vẫn chưa tin được những điều kì diệu này bèn hỏi.
“Cậu chủ, sao cậu lại biết những cái này cơ chứ. Khi nãy cậu nói học trên mạng chỉ để đánh lừa hai người kia thôi đúng không.”
Quốc Thiên mỉm cười.
“Chà quả là Nhân Quang, không có cái gì có thể qua mắt được ông cả. Chả là lúc đi học, tôi có quen biết với một vị đạo sĩ vân du bốn phương, học được một chút tài lẻ của ông ta. Mấy cái này thì thuộc kiểu căn bản nhập môn thôi nhưng cũng không phải loại gì tốt lành, cũng không có gì hay.”
Nhân Quang nghe xong gật gù liền nịnh nọt,
“Câu chủ quả thực là thiên tài, những thứ người khác không thể học được mà cậu lại học được mà còn làm được nữa chắc chắn tương lai, tiền đồ sẽ mở rộng lắm đây.”
Quốc Thiên trợn mắt nói.
“Tới ông mà cũng học cái tính nịnh nọt luôn rồi sao hả?”
Nhân Quang cúi đầu.
“Tôi không phải đang nịnh nọt cậu, tôi đang nói thật đó thưa cậu chủ.”
Quốc Thiên lắc đầu xua tay.
“Thôi cũng không có gì đâu mà ông nói vậy.”
Quốc Thiên tiến tới cửa sổ nhìn ra xa, hỏi Nhân Quang.
“Này cái cô công chúa Thuỷ kia là con gái của ông à.”
“Ý cậu chủ là Thuỷ Kiều Anh. Vâng nó chính là con gái được tôi nhận nuôi từ bé.”
“Tên cô ta là Thuỷ Kiều Anh sao. Tên khá đẹp đó.”
“Từ nhỏ con bé đã có tính cách khá mạnh mẽ nên có gì đắc tội với cậu chủ xin cậu bỏ qua cho nó.”
Quốc Thiên cười nói.
“Ông lại khách khí làm gì ba chuyện này tôi không để bụng đâu. Vậy ông có bao nhiêu người con hết nhỉ.”
“Tôi có hai người con trai nuôi và một đứa con gái nuôi, lần lượt con trai đầu là Nguyên Thiên Quốc, Thuỷ Kiều Anh và đứa út là Mã Đao. Cả ba đứa nó chính là ba kiện tướng của tập đoàn Hải Trí ở thế giới ngầm, võ thuật không ai sánh lại.”
“Ồ, Mã Đao sao?”
Quốc Thiên gật gật.
“Cậu chủ có vấn đề gì với Mã Đao hả?”
“À không có gì đâu, thì ra ông cũng gà trống nuôi con vất vả quá nhỉ.”
Nhân Quang nhìn vào ánh mắt của Quốc Thiên miệng nhoẻn cười nói.
“Cậu chủ, có phải cậu để ý Kiều Anh không? Hay tôi bảo Kiều Anh theo hầu cậu nhé.”
“Thôi, thôi, thôi. Tôi xin ông. Tôi sứt đầu mẻ trán với vợ tôi bây giờ chứ không có phúc để mà hưởng thụ đâu.”
Dù trong bụng Quốc Thiên có hơi tiếc thật.
“Mẹ tôi đã tỉnh lại rồi, giờ đang ở trong khu biệt thự Vạn Đức, sau này ông mà có gặp chuyện như hôm nay nữa thì cứ đến tìm tôi.”
Nhân Quang nghe xong vui mừng.
“Ôi, bà chủ đã tỉnh dậy rồi sao, thật là tốt quá, ông trời đúng là có mắt phù hộ cho bà chủ tai qua nạn khỏi. Nhưng mà địa vị của tôi bây giờ tới gặp bà chủ chỉ e…”
Nói tới đấy Nhân Quang hơi ngập ngừng đôi chút.
“Có phải vì mẹ tôi không thích xã hội đen nên bố tôi mới dấu chuyện này không nói cho bà ấy biết đúng chứ.”
Như nói trúng được tâm tư, Nhân Quang gật đầu.
“Vâng đó cũng là một chút e ngại của tôi, chỉ là tôi muốn bảo vệ bà chủ từ xa thôi không dám xuất hiện trước mặt bà ấy.”
Quốc Thiên thở dài.
“Đúng thật, xem ra tình cảnh này đúng là có thể thông cảm cho ông được. Thôi ông cẩn thận nhé, có gì không giải quyết được thì cứ gọi nói cho tôi biết.”
Đôi mắt Nhân Quang loé lên cúi đầu.
“Cảm ơn cậu chủ rất nhiều.”
Quốc Thiên cũng gật đầu tạm biệt rồi bước ra sảnh nhìn thấy Thuỷ Kiều Anh đang ngồi chỉnh lại chiếc váy sườn xám của mình. Quốc Thiên thầm nghĩ bụng.
“Giờ cô ta là người dưới trướng của mình làm sao có thể bắt cô ta đền được cơ chứ. Thôi thì con dại cái mang vậy.”
Quốc Thiên bấm ruột mà rời đi bắt taxi trở về cảng.
Trong phòng của Nhân Quang lúc này.
“Cha nuôi, cái tên khốn tên Quốc Thiên đó là ai kia chứ. Hắn thật là láo toét mà. Rốt cuộc hai người đã quen biết nhau như thế nào?”
Kiều Anh bực bội nói.
Nhân Quang nhíu mày.
“Con không được phép vô lễ với cậu Thiên như vậy.”
Kiều Anh hừ lạnh nói.
“Anh ta vô lễ với con trước, còn đánh con nữa đây này.”
Nói tới đây, Kiều Anh lại thấy nhói lên từ bờ m ông của mình.
Nhân Quang ngạc nhiên tới rớt cằm.
“Cái gì, con không đánh lại cậu ấy sao? Con thật hay là đùa vậy?”
Kiều Anh thở mạnh ra vẻ kiên quyết.
“Lần sau, có dịp gặp lại. Con sẽ đánh bại anh ta bằng mọi giá.”
Nghe tới đây thì Nhân Quang cũng há hốc mồm hồi lâu, thật lâu sau mới khép miệng lại được.
Nhân Quang đứng dậy bước ra hướng cửa sổ nhìn bâng quơ bụng thầm nghĩ.
“Không ngờ cậu chủ lại ghê gớm tới như vậy, quả thật là một cao thủ thật đáng kinh ngạc.”
Cùng lúc đó Quốc Thiên cũng trở lại bến cảng, anh đứng nhìn chiếc xe BMW M của mình mà thở dài.
“Mới khởi bát mua xe mà đã vậy thì xui tận mạng thật. Thôi quay về đó mua chiếc khác chứ sao bây giờ.”
Nói rồi Quốc Thiên nhảy lên xe phóng một mạch tới cửa hang oto Max.
Vừa thấy chiếc BMW nát bấy dừng trước cửa hàng, người nữ nhân viên ban nãy cũng hoảng hốt bước ra nhìn.
“Ối trời đất ơi sao lại như vậy được cơ chứ?”
Quốc Thiên bước xuống xe mỉm cười.
“Ai chà, lại gặp lại cô rồi.”
“Sao, sao anh lại….còn chưa được hai tiếng đồng hồ mà đã ra nông nỗi thế này rồi. Lại còn chưa mua bảo hiểm cho xe nữa chứ. Giờ phải làm sao đây.
“Tôi gặp một số vấn đề cá nhân thôi. Cửa hàng cô còn chiếc nào giống vậy không? Đổi chiếc khác cho tôi đi, cô Địch Lệ Nhiệt.”
Quốc Thiên lạnh nhạt nói rồi nhìn lên chiếc bản tên trên áo cô ta.
“Hơ, vấn đề này ….có thì có nhưng anh Lâm, thế này thì hơi khó cho chúng tôi bởi cái này không liên quan tới vấn đề chất lượng cho nên.”
Quốc Thiên xua tay.
“Có gì mà không được cơ chứ, chiếc này thì bỏ đi. Giờ tôi mua chiếc khác giống nó được chứ.”
Địch Lệ Nhiệt há hốc mồm nhìn Quốc Thiên, trợn tròn mắt mà không nói lên được lời nào.