Tốn thời gian với bọn sơn tặc, nên phải gần hết giờ Ngọ, đoàn người nhà Vương gia mới đến được tiệm cơm. Như mọi khi, Hỏa Lang ăn rất ngon miệng, còn người nhà Vương gia vẫn giữ phong thái tôn nghiêm, ăn từ tốn, đến cả người hầu cũng rất điềm tĩnh ăn.
Uyển Vân nhìn Hỏa Lang, khẽ nhíu mày:
- Nói bao lần rồi, ăn từ tốn.
- Â...n... - mồm nhồm nhoàm, rụt rè trả lời.
Nuốt nốt đống thức ăn trong miệng, rồi từ đó từ tốn mà ăn, không còn tiếng ăn ồn ào ban đầu nữa.
Thấy bộ dạng này của Hỏa Lang, mấy người hầu nhà Vương gia ôm miệng, không dám cười lớn, còn Vương gia thì khoái chí vỗ vai Hỏa Lang:
- Hỏa Lang đã từ tốn ăn rồi a – cười lớn.
Nói rồi quay sang đám người ở:
- A Hổ, có chuyện gì sao?
Một nam nhân đang nhịn cười mặt đỏ phừng phừng đứng lên ôm quyền:
- Dạ, bẩm...
Chưa nói hết câu, Vương gia vẫy tay ý bảo ngồi xuống. Người tên A Hổ kia cũng thuận theo, ngồi xuống, vẫn đang nhịn cười:
- Bẩm lão gia, nô tài không dám cười Hỏa Lang công tử nhưng quả thật không nhịn được, xin lỗi lão gia, tiểu thư và Hỏa Lang công tử.
Vẫn đang nhịn cười, đám người cùng bàn cũng thở hổn hển, không nhịn nổi.
Hỏa Lang nhìn sang đám người ở, nhìn Vương gia, không khỏi tò mò. Lên tiếng:
- Cười gì vậy sư thúc?
- A, hỏi A Hổ, A Hổ kìa – đùn đẩy sang cho người nam nhân bàn kế, cố giấu nét cười.
Như hiểu ra chuyện gì, Uyển Vân bắt đầu đỏ mặt, cúi xuống dùng bữa, mặc kệ đám người kia vẫn đang cười đùa.
Hỏa Lang tò mò, nhíu mày, rồi quay sang chỗ A Hổ:
- Sao đây?
- Dạ... Dạ... Hỏa Lang cho phép nô tài mới dám kể – ánh mắt nghiêm túc, nhưng không giấu khỏi nét mặt cười cợt ban nãy.
- Có là gì mà không cho phép? Có chuyện vui phải kể cho ta nữa chứ. Mau kể - Hỏa Lang háo hức.
- A... nãy công tử oai phong lẫm liệt, như mãnh thú đánh tan đám sơn tặc, một đường kiếm một kẻ bại trận,... mà bây giờ,... bây giờ,...
Lúc này cả đám người cười lớn, Vương gia vỗ vai Hỏa Lang, gạt nước mắt. Khó chịu vì kể chuyện không rõ ràng, Hỏa Lang tức tối:
- Bây giờ sao?
- Bây giờ một câu quát nhẹ của tiểu thư,... liền...liền ngoan ngoãn giống tiểu cẩu - ấp úng, vẫn nhịn cười.
Uyển Vân mặt đỏ bừng.
- A...Ha...Ha – cố rặn ra cười – tiểu cẩu sao?
- Dạ dạ A Hổ đáng chết, không nên nói công tử như vậy, A Hổ đáng chết.
A Hổ quỳ xuống, đám người cùng bàn cũng quỳ rạp xuống mà xin lỗi, làm Hỏa Lang lúng túng mà đến chỗ từng người kéo lên.
- Không sao hết, chúng ta như huynh đệ, có gì cứ nói a... ha...ha...ha... - vẫn cố dặn ra cười.
- Cảm ơn Hỏa Lang công tử - cung kính thở phào
- Ăn tiếp thôi – Hỏa Lang tiếp lời.
Rồi quay sang chỗ Vương gia đang làm bộ không liên quan, nói nhỏ:
- Sư thúc, người cười chuyện này.
- A ha, Lang nhi, ăn thôi.
Nói rồi gắp miếng thịt bỏ vào bát Hỏa Lang. Hỏa Lang vẫn không bỏ cuộc:
- Thật sự là giống tiểu cẩu?
- Không hề, rất phong độ, lúc đó nhìn Lang nhi rất khí phách nam nhi, một kiếm một người ngã – lơ sang chuyện khác.
- Giống thật sao sư thúc? – giữ bình tĩnh hỏi lại.
Vương gia liếc mắt sang bàn bên cạnh, đám gia nhân đang vểnh tai lên hóng hớt, rồi lại gắp một miếng thịt vào bát Hỏa Lang:
- Lang nhi miếng này ngon, ta gắp cho ngươi – lơ câu hỏi của Hỏa Lang.
- Sư thúc... có thật...
- Hỏa Lang! – giọng lạnh lùng thân thuộc vang lên.
- Ân? – Hoảng hốt hướng sang Uyển Vân.
"Sát khí nặng quá" – đổ mồ hôi lạnh.
- Ăn ! Đi ! – ghì từng từ một.
- Ăn... ăn liền – hoảng hốt ăn tiếp, không dám hỏi, không dám nói gì thêm.
Uyển Vân hướng sang phía đám gia nhân, lừ mắt:
- Tiểu Nhĩ, tiểu Hoa, cùng năm nam nhân 'tâm phúc' của Lý Vương gia, còn cười các ngươi sẽ phải trả giá.
Bữa trưa nhanh chóng kết thúc trong sự im lặng.
.
Xe ngựa lại tiếp tục lăn bánh.
Ngồi im một chỗ, Hỏa Lang cảm thấy ngứa ngáy. Muốn ngủ cũng không ngủ được vì đã ngủ cả sáng. Còn Uyển Vân thì đã ngủ, may mắn vì tránh được ánh mắt nàng, phần nào yên tâm.
Vẫn là ngồi im một chỗ không chịu nổi, mở rèm, hướng tới người đang đánh ngựa:
- A Tứ, hay để ta đánh ngựa giúp, ngươi nghỉ chút đi.
Nghe giọng âm lạnh lùng quen tai, hơi hoảng, rồi đáp:
- Hỏa Lang công tử, sao có thể, việc này để tiểu nhân làm là được rồi – giọng nam nhân kia lúng túng.
- Không sao, để ta giữ cương, ngươi ngồi cạnh nghỉ ngơi. Ta để ý hôm nay ngươi đánh xe ngựa cả buổi rồi, sao không thay người khác? – vẫn là lạnh lùng.
- Tiểu nhân không giỏi võ công bằng tứ huynh đệ nhưng được cái mắt sáng nhất nên đánh xe ngựa rất cẩn thân – tự hào tươi cười.
- A, vậy sao. Nhưng vẫn nên là nghỉ ngơi – giọng lạnh lùng nhưng có phần hơi lo lắng.
A Tứ khẽ lắc đầu, vui vẻ đáp:
- Ngũ huynh đệ bọn tiểu nhân ai cũng có thể đánh xe ngựa, nhưng tuyệt đối phải là tiểu nhân cầm cương chở Vương gia. Đá lớn đá nhỏ tiểu nhân đều có thể né tránh hết. Tiểu nhân muốn con đường Vương gia đi không gặp khó khăn.
"Chỉ hơi xóc một chút, A Tứ ngươi có cần như vậy không?"
Nuối tiếc nhìn dây cương, biết chẳng thể nào tranh được với A Tứ, bèn lẳng lặng ngồi kế bên hắn, không ngừng thở dài.
Nhìn ánh mắt hắn sáng lên khi nói về "chiến tích" đánh xe ngựa, sao có thể tranh. Mà quả thật, xe Hỏa Lang đi đúng là rất êm, bất quá cũng chỉ xóc đoạn đường đầy sỏi đá, còn lại hoàn toàn là êm hơn hẳn so với những xe khác. Vốn là nghĩ tại xe ngựa của Vương gia tốt hơn xe ngựa bình thường nên cũng không để ý, nay biết được nguyên nhân là A Tứ nắn nót từng đoạn đường nên mới biết suy nghĩ ban đầu có chút không hoàn toàn đúng.
Thấy Hỏa Lang có phần thất vọng, A Tứ miễn cưỡng:
- Hỏa Lang công tử, vậy... một đoạn thôi nhé.
Đồng tử giãn ra, mắt sáng lên, mở to không giấu khỏi sự vui sướng trên mặt. Nhưng vẫn cố điềm tĩnh, đáp lại với giọng điệu ban đầu:
- Vậy có được không?
- Ân... dĩ nhiên được.
Chuyển dây cương qua bên Hỏa Lang.
Hỏa Lang thích thú nắm chặt dây cương. Không phải lần đầu đánh xe ngựa nhưng Hỏa Lang vốn rất thích làm việc này.
Hỏa Lang thích cảm giác gió lướt qua da thịt, làm đầu óc nàng trở nên sảng khoái, không còn muộn phiền. Nhất là giờ đây nàng càng cần sự thư giãn. Tình cảm dành cho Uyển Vân đang khiến nàng rất đau lòng. Nếu Uyển Vân không ở trước mặt, chỉ một khắc im lặng nghĩ ngợi, hình ảnh Uyển Vân lại ùa về trong đầu, không thể chối từ.
Nếu là ngồi trên ngựa, nàng đã thúc ngựa chạy hết sức lực. Nhưng giờ đây đang chở Uyển Vân, nên cẩn thận thúc từng đợt ngựa chạy. Trong đầu lúc này chỉ nghĩ, không được để Uyển Vân tỉnh giấc, không thể làm nàng kinh động mà thôi. Ý định cầm dây cương ban đầu là để đỡ nhàm chán cũng biến mất, hết thảy trong đầu giờ chỉ toàn là Uyển Vân.
Thấy Hỏa Lang cần thận chẳng kém mình, nét mặt A Tứ cũng giãn ra. Từng cơn mệt mỏi trên mặt hắn hiện lên rõ ràng, nhanh chóng đưa đầu dựa vào thành xe mà ngon lành ngủ. Cả xe phía trước đều im lặng, tất cả đều đang ngon giấc, còn mỗi Hỏa Lang tỉnh.
Cứ thế hăng hái đánh xe ngựa đến xế chiều. Tất cả đều mệt mỏi nên giờ giấc sinh hoạt có phần hơi đảo lộn, cuối giờ Thân vẫn cứ là im ắng, chỉ có tiếng thúc ngựa nhẹ của hai người cùng tiếng ồn ào của xe ngựa mà thôi.
.
Uyển Vân tỉnh, không thấy Hoa Lang. Bất giác phát hoảng, luống cuống mở tấm rèm phía trước định đi tìm. Thấy bóng lưng quen thuộc đang cầm cương, liếc sang bên cạnh thấy A Tứ đang say sưa ngủ. Thở phào nhẹ nhõm.
Tiến đến sát lưng Hỏa Lang, ngồi xổm, hai tay ngay ngắn để trong lòng, mặt tinh nghịch cứ thế ngó ngó dây cương Hỏa Lang đang nắm.
Cảm thấy có hơi ấm sau lưng, lại mùi hương quen thuộc đến mị hoặc lòng người, Hỏa Lang khẽ rùng mình. Định quay ra.
Biết đã bị phát hiện, nhanh hơn một bước, Uyển Vân nhẹ nhàng đưa cằm tựa vai Hỏa Lang, người hơi đổ về tấm lưng người trước mặt, giọng ôn nhu, thì thầm:
- Mệt không?
Nghe giọng âm này người Hỏa Lang mềm nhũn, không dám đưa mặt sang nữa. Chăm chú quan sát đường đi nhưng chẳng hề chú tâm đến nó. Cũng may ngựa chay không quá nhanh, nếu không thì với thần trí của Hỏa Lang bây giờ hoàn toàn nguy hiểm.
Cặp đồng tử màu nâu giao động, ấp dúng:
- Không... không mệt chút nào.
Mỉm cười, lại vẫn ôn nhu như trước:
- Ngồi đây bao lâu?
Hỏa Lang nghe vậy rồi hướng mắt lên trời, quan sát một lúc, rồi mới ngẩn ra đã xế chiều từ lúc nào. Giờ mới đáp Uyển Vân.
- Khoảng hai canh giờ thôi.
Đáp xong cả hai rơi vào trầm mặc. Uyển Vân khẽ nhắm mắt, cứ tựa cằm vào vai Hỏa Lang chẳng hề nhúc nhích, gương mặt hết thảy hoàn toàn là bình yên.
- Ta nhớ có tiểu điếm gần đây, đi chút nữa sẽ đến – Hỏa Lang lúng túng đánh tan bầu không khí im lặng.
- Ân – mắt vẫn nhắm hờ, mỉm cười đáp.
Tim Hỏa Lang đập càng lúc càng gấp, cảm giác hồi hộp ùa đến, túng quá đánh mặt sang bên vai đang được Uyển Vân tựa vào. Bất động.
Ngắm nhìn đôi mi dài, hơi cong, đen láy gần ngay trước mắt, Hỏa Lang hoảng hốt, mặt đỏ phừng phừng, hơi thở từng đợt gấp rút hơn.
Cảm thấy có ánh mắt đang nhìn, Uyển Vân khẽ mở mắt, hơi nghiêng đầu. Ngỡ ngàng.
Bốn mắt nhìn nhau, Uyển Vân bối rối. Vốn là chủ động trước nhưng không nghĩ sẽ gần đến vậy khiến nàng có phần mất tự nhiên, lúng túng. Đưa cằm rời khỏi vai Hỏa Lang, người hơi tách ra.
Hỏa Lang vẫn tư thế đấy, chết lặng, chẳng còn có thể cử động.
- Hỏa Lang. Nhìn đường!!!
Tiếng Uyển Vân hô lớn, đưa Hỏa Lang trở lại, A Tứ cũng giật mình mà tỉnh giấc, dụi dụi mắt hướng tầm nhìn ra phía trước.
- Hỏa Lang công tử... nhanh... nhanh tránh ra. Có đá lớn trước mặt.
Hỏa Lang bừng tỉnh cầm chặt dây cương kéo. Uyển Vân cũng vươn người nắm lấy dây cương, tiếp sức cho Hỏa Lang.
Kít...t....t
Ngựa chạy không nhanh, hoàn toàn có thể tránh kịp nhưng với thần trí bây giờ của Hỏa Lang, chỉ còn biết dừng ngựa lại thật nhanh chóng mà thôi.
- Có chuyện gì vậy? – Vương gia gấp gáp mở rèm.
- Lão gia, tiểu thư, không sao chứ? – đám gia nhân ở xe sau cũng chạy đến.
- Không sao – từ từ buông dây cương đang cầm - Hỏa Lang hơi mệt, tránh đá không kịp. A Tứ, ngươi cầm cương đi, đi một đoạn nữa là đến khách điếm rồi – Uyển Vân nhẹ nhàng nói.
- Không sao là tốt rồi – Lý Vương gia thở phào – A Tứ, sao lại để Lang nhi cầm cương? – gương mặt nghiêm khắc nhìn A Tứ.
- Chuyện này.... – A Tứ run rẩy, lắp bắp.
- Là ta bắt hắn nhường cương, sư thúc, chớ trách hắn – gương mặt thất sắc, cố gắng giải thích.
- Được rồi – Lý Vương gia thở dài – lên xe đi tiếp thôi, không sao là tốt rồi.
Xe lăn bánh đi tiếp.
.
"Liệu đây có được coi là nắm tay?"
Hai con người, chung một dòng suy nghĩ. Một người mỉm cười, một người trầm ngâm, mang theo dư âm đau khổ, khốn đốn.
"Nếu cứ như vậy, sẽ không thể tự nhiên" – Hỏa Lang cười khổ.
Giờ Ngọ: Từ giờ đến giờ trưa
Giờ Thân: Từ giờ đến giờ chiều