Đông Phong cùng Minh Nguyệt đã dùng xong bữa tối. Không khí không có chút gợn sóng, cứ bình thản hỏi han nhau.
Đông Phong cùng Minh Nguyệt vốn chơi thân với nhau từ khi rất nhỏ. Ngày đó, nhà Đông Phong cùng nhà Minh Nguyệt ngay sát nhau. Bố Minh Nguyệt vốn là cấp dưới bố Đông Phong, thỉnh thoảng cũng dẫn Minh Nguyệt đến nhà Đông Phong chơi. Hai đứa trẻ tuổi bằng nhau, chơi với nhau rất thân, nên từ đó, gần như mỗi ngày Minh Nguyệt đều sang nhà Đông Phong. Tình bạn của họ cho đến giờ đã được năm.
Đông Phong từ nhỏ rất nghịch ngợm, luôn bày trò, đặc biệt rất hay cười. Mỗi lần Minh Nguyệt ghé qua chơi thì càng cười tươi hơn nữa.
Ngày bố Minh Nguyệt đi công tác, đường mưa trơn bóng loáng, xe bố cô bị một xe chở dầu đâm trúng. Bố cô mất vào đúng ngày / - ngày sinh nhật cô.
Mẹ cô nghe tin dữ, vốn bị bệnh tim, cơn đau kéo đến, đột quỵ ngay tại nhà, cũng đi theo bố cô.
Suốt buổi tang lễ, Minh Nguyệt như người mất hồn, nước mắt rơi đến mức không thể khóc nổi nữa. Cả bố mẹ cô, đều rời bỏ cô trong đúng ngày sinh nhật. Để lại cô cùng đứa em trai tuổi không biết gì. Ông bà nội, ông bà ngoại khóc đến nghẹn cả cổ họng.
Đông Phong được bố đưa đến dự tang lễ, nhìn gương mặt tái nhợt của Minh Nguyệt mà lòng lại đau xót. Điều duy nhất Đông Phong nói với Minh Nguyệt ngày hôm đó chỉ có hai câu: "Đừng buồn nữa, từ giờ tôi sẽ thay cô chú bảo vệ cậu. Tôi hứa!" rồi nở một nụ cười ấm áp, sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của Minh Nguyệt.
Khi Minh Nguyệt lên học trung học, điều kiện càng khó khăn, không đủ để lo chi phí học cũng như tiền sinh hoạt. Cô yêu cầu ông bà nội bán căn nhà hiện tại mình đang ở, thuê một chỗ khác gần trường cho mình ăn học, vừa tiết kiệm được thêm chút tiền, lại vừa đủ tiền sinh hoạt. Ông bà nội cảm thấy đây là lựa chọn lợp lý nhất nên làm theo. Tất nhiên, căn hộ Minh Nguyệt sắp chuyển đến ở là căn hộ cách nhà Đông Phong hai mươi căn nhà.
Minh Nguyệt nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô biết, giờ cô là chỗ dựa duy nhất cho ông bà và đứa em nhỏ. Khi vừa mới lên trung học, cô liền đi tìm việc làm thêm. Cô làm ở một tiệm bánh mì, tính đến nay cũng được năm.
Trong mắt Đông Phong, cô là người con gái nghị lực phi thường, Đông Phong rất yêu quý và tôn trọng. Nhưng cô cũng rất yếu đuối, nên Đông Phong luôn để mắt đến và bảo vệ.
Minh Nguyệt đi làm thêm, luôn về trễ, cứ làm từ lúc tan học cho đến giờ đêm. Mỗi lần tan làm, Đông Phong cùng bác Tân lại đứng sẵn ở cửa tiệm để đón cô về. Sau này khi lớn rồi, chỉ có mình Đông Phong đợi cô.
Suốt năm, chỉ có một ngày duy nhất mà Đông Phong không đến đón cô, đó là ngày bố Đông Phong lấy vợ hai. Đông Phong hận, hận đến mắt đỏ ngàu, đập phá mọi thứ trong phòng. Mẹ Đông Phong nằm bệnh hai năm trời, số lần bố cô đến thăm đếm trên đầu ngón tay chỉ bởi lý do bận công việc. Rồi mẹ Đông Phong cũng qua đời. Một năm sau thì bố cô cưới người mới. Làm Đông Phong từ một người vui vẻ trở nên trầm tính, lạnh lùng. Từ ngày đó, cô không còn cười nữa. Đó cũng là ngày cuối cùng Đông Phong khóc.
Đông Phong hận người đàn ông mà cô gọi là "bố", hận người đàn bà mà ông cưới về, ghét đến mức chỉ cần nhìn thôi là đã muốn đập phá mọi thứ xung quanh cho hả hê cơn tức. Cũng là dễ hiểu khi ánh mắt của Đông Phong từ lạnh lùng, buốt giá trở nên sắc nhọn, tà ác khi nhắc đến người cô phải gọi là "dì".
Minh Nguyệt biết Đông Phong sẽ tức, nhưng cũng không nỡ nhìn gia đình Đông Phong vốn có thể toàn vẹn mà lại trở nên chia cách. Sau khi nhắc đến từ cấm kị đối với Đông Phong, Minh Nguyệt rất hồi hộp và lo lắng. Nhưng khi Đông Phong nói những lời có thể coi như "ngầm đồng ý" lòng lại cảm thấy vui một cách lạ thường.
Câu chuyện của hai người vẫn tiếp tục sau khi đã dùng xong bữa tối.
- Đông Phong, ăn táo nhé!? – tay đã cầm sẵn một quả táo và một con dao.
- Ừ - lẳng lặng sắp xếp bát đũa, chuẩn bị đi rửa.
- Sao mua nhiều vậy? Vỗ béo tôi à? – lại trêu chọc.
- ... dạo này cậu có chút gầy! Ăn nhiều chút! – lạnh lùng.
- Cũng để ý? – gọt gọt vỏ táo.
- ... - không đáp.
Minh Nguyệt cũng không đợi Đông Phong đáp lại câu hỏi này, tiếp tục gọt vỏ táo đang dang dở.
Đông Phong cũng bắt đầu rửa bát.
- Đường đường là tiểu thư một tập đoàn lớn lại phải đến nhà tôi rửa bát, thật có lỗi quá.
Minh Nguyệt cười, đưa miếng táo lên miệng Đông Phong.
Đông Phong mặt không đổi sắc, hé mồm cắn miếng táo trên tay Minh Nguyệt, vẫn chăm chú rửa bát.
Minh Nguyệt nhìn Đông Phong, môi liền nở nụ cười.
- Cô bé Tiểu Bắc sáng nay... nom rất giống cậu ngày xưa đấy – chậm rãi đưa miếng táo vào miệng, hướng Đông Phong nói.
-... Có gì giống?
- Hơi ngờ nghệch, khá thật thà, và cũng rất đáng yêu – lại đưa táo lên miệng Đông Phong.
- ... Tôi ngày xưa như vậy à? – cắn miếng táo, nhàn nhạt hỏi.
- Cậu ngày xưa như vậy, và cũng rất hay cười – tủm tỉm.
- ...
- Bây giờ có lẽ ít cười, nhưng không biết mấy thứ kia có thay đổi không nhỉ? – giả vờ băn khoăn, miệng vẫn nở nụ cười.
- Tôi đã thay đổi! – lạnh lùng.
- Nhưng vẫn ấm áp như xưa. Vẫn luôn bao bọc tôi như vậy! – cười.
-...
- Chuyện làm ở quán bánh mì, lương vốn không đủ cho tôi sinh hoạt, nói gì đến đóng tiền nhà, nuôi ông bà, nuôi Tiểu Minh. Toàn là cậu ngấm ngầm đưa tiền tiêu vặt của mình cho ông chủ, bắt ông ta lấy cớ là thưởng thêm cho tôi vì tôi rất chăm chỉ - cười mỉm.
-... biết bao lâu rồi?
- Hôm qua, ông chủ say rượu luyên huyên, tôi nghe được! – cười.
- ... ừ!
- Từ giờ không cần như vậy...
- Không – ngắt lời Minh Nguyệt – đấy là lương của cậu, vì đã nấu cơm cho tôi mỗi khi tôi sang. Không có ý gì khác.
Minh Nguyệt nhìn chăm chăm vào Đông Phong, ngạc nhiên, rồi lại cười:
- Cũng đúng ha, một tuần sang đây ăn đến ba bữa, tôi cũng nên có lương. Nhưng như vậy, tôi cũng phải phải trả lương cho cậu vụ rửa bát và tiền hoa quả sao? – nhướn mày trêu chọc.
- ... cái đó là bao gồm trọn gói tiền lương của cậu – nghĩ một lúc rồi mới đáp.
- Ha ha ha, cũng hào phóng lắm – vỗ lưng Đông Phong.
Im lặng. chỉ còn tiếng nước máy chảy và tiếng bát đũa va vào nhau.
- Nguyệt! – thanh âm lạnh lùng vang lên.
- Ừ? – hướng mắt sang phía Đông Phong.
- ... Không cần ngại, hãy coi tôi như người nhà – liếc mắt sang Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt không nói gì, ngạc nhiên nhìn Đông Phong.
- ... lời hứa đó, nhất định tôi sẽ thực hiện. Tôi sẽ thay họ bảo vệ cậu – lại hướng về phía vòi nước, tay lại kì cọ cái bát.
Minh Nguyệt mắt rưng rưng, nhưng rất nhanh lấy bình tĩnh, lại tươi cười.
- Ừ!
.
- Tiểu Bắc, ta lo lắm, không biết Uyển nhi giờ sao, hay mai ta cùng ngươi đi tìm nàng nhé?! – Hỏa Lang đang nằm liền bật dậy, nét mặt hoàn toàn lo lắng.
Tiểu Bắc thấy Hỏa Lang ngày nào cũng thân không yên, cũng lo lắng theo.
- Nhưng... mai cậu phải nghe lời tôi đó. Được không?
- Ta biết. Vậy sáng mai đi nhé!? – Hỏa Lang mắt sáng lên.
- Không được, cậu quên sáng mai tôi phải đi học sao? Chiều mai sẽ đi.
- Được, vậy chiều mai – gật đầu ngoan ngoãn.
- Giờ ngủ đi!
- Ân!
Hai người, một nằm dưới giường, một nằm trên giường ngon lành ngủ.
Hỏa Lang ôm chặt con gấu bông của Tiểu Bắc, trong cơn mê không ngừng gọi tên Uyển Vân
- - -
Tác giả: Vậy cũng rõ một chút về Phong và Nguyệt rồi nhé! Quá khứ của họ là như vậy, nói qua vậy đã. Đọc chương này, các ngươi có thấy Phong "ga-lăng" không? Ta thì rất thích kiểu quan tâm này đó. Ha ha ha.