Tiểu Bắc trên đường về cùng Hỏa Lang đã dặn dò đủ thứ. Từ cách xưng hô đến hành động. Hỏa Lang gật gật gù gù nghe theo.
Đến cửa nhà Tiểu Bắc và Hỏa Lang đã thấy Trần Thư và Trí Bình đứng đó đợi, hoàn toàn là sát khí. Tiểu Bắc lạnh sống lưng chỉ biết cười trừ, cũng may mà có Hỏa Lang đứng đó nên họ không "hành xác" cô. Tiểu Bắc thở phào thầm cảm ơn Hỏa Lang.
Mọi người giới thiệu nhau qua một lượt, đại khái là đã biết tên nhau. Hỏa Lang nghe lời, xưng là chị họ của Tiểu Bắc.
Hỏa Lang và Trí Bình ngồi ở ghế sofa xem tivi. Vốn cả hai đều không biết nấu nướng nên đành ngồi đợi để khi ăn xong rửa bát. Ban đầu Trí Bình nghĩ, chân rửa bát sẽ do mình hắn phụ trách thôi, cứ nghĩ phái nữ sẽ cùng nhau sắp xếp đồ ăn lên, không ngờ được là vẫn còn có nữ nhân ngồi cạnh hắn.
Trần Thư trộn gia vị vào thức ăn trong bếp, bên ngoài Tiểu Bắc tranh thủ lắp nồi lẩu, khi hai người kia bận bịu thì ngoài ghế là tiếng cười khanh khách của hai người khác.
- Thân nhanh ghê! – Trần Thư tủm tỉm cười.
- Hai người ngu ngốc thì làm quen nhau dễ hơn mà – Tiểu Bắc thở dài.
- Này này, nói đến ngu ngốc, ở đây không phải còn một người nữa sao? – Trần Thư huých vai Tiểu Bắc.
- Tôi là vô tư, không có ngu ngốc như hai người họ - bĩu môi.
- Ờ ha, là vô tư đó! – cười.
Từ từ từng món được bưng ra, xếp xung quanh cái nồi lẩu đang sôi sùng sục.
- Ăn thôi! – tiếng Trần Thư vọt ra ngoài phòng khách.
Không hẹn, hai người lao nhanh vào phòng bếp, ngồi ngay ngắn xuống tấm mành đã trải sẵn, tay mỗi người đã kịp "trang bị" một bát và một đũa.
Hỏa Lang nhìn trên mành, hoàn toàn là đồ sống, mặt bỗng đần ra, nhăn nhó nhìn Tiểu Bắc.
Tiểu Bắc nhìn biểu cảm của Hỏa Lang, thở dài thườn thượt, cô thầm cảm phục mình vì lúc nãy đã dặn Hỏa Lang không được mở miệng hỏi gì hết khi nhìn thấy đồ ăn.
Tiểu Bắc ngồi cạnh Hỏa Lang, không quên lườm cho Hỏa Lang một cái.
Đĩa ngao, khoai, ngô được đổ vào nồi trước. Bốn người ngồi đợi.
- Tiểu Lang, cậu học đâu vậy? – Trần Thư lên tiếng trước.
- Tiểu Lang không có đi học, ha ha ha ha... - Tiểu Bắc giật mình, có rặn ra cười, đáp hộ Hỏa Lang.
Trần Thư, Trí Bình nhìn Tiểu Bắc khó hiểu. Trí Bình nhanh mồm.
- Tiểu quỷ, ai hỏi cậu? Vô duyên! – lè lưỡi.
Trần Thư không nhìn Tiểu Bắc nữa, vốn Trí Bình đã nói cái câu cô đang định nói rồi, lại tươi tỉnh quay sang hỏi Hỏa Lang:
- Cậu bao nhiêu tuổi?
"Ơ... đúng là chưa có hỏi đến, cậu ta bao nhiêu tuổi nhỉ?"
Tiểu Bắc cũng tò mò nhìn Hỏa Lang.
- Ta... à tôi tuổi -ấp úng.
- ?
Cả ba không hẹn cùng hỏi, ánh mắt hai người kia lại đặt lên người Tiểu Bắc, khó hiểu.
- Cậu không biết tuổi chị mình sao? – Trần Thư nhíu mày.
- A ha ha ha – lại cố nở nụ cười – lâu quá không gặp... tôi không có nhớ, ha ha ha.
- Đúng là đồ tiểu quỷ vô tâm – Trí Bình lè lưỡi.
- Cậu... à chị đừng giận, tại em thấy Tiểu Bắc cứ xưng cậu-tôi với chị nên ngỡ chị bằng tuổi, bọn em xin lỗi – Trần Thư lễ phép.
- Như vậy cũng được mà,... tôi thấy như vậy rất dễ chịu. Chúng ta là... bạn, không cần phải đổi xưng hô đâu – Hỏa Lang nhanh chóng đáp.
- Không được, như vậy vô lễ với người lớn quá – Trí Bình xua tay.
- Là bằng hữu cả, ta... tôi thấy rất thoải mái. Coi như là các cậu giúp ta đi – tươi cười.
Trần Thư cùng Trí Bình nhìn nụ cười tỏa nắng của Hỏa Lang mà sững người, Tiểu Bắc thấy vậy cũng không thắc mắc, vì chính bản thân cô lần đầu tiên thấy Hỏa Lang cười cũng chết lặng như vậy. Hơn nữa, cô cũng cảm thấy vui, Hỏa Lang chỉ cười với ai nàng cho là bằng hữu tốt, điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Dẫu sao thì giờ Hỏa Lang cũng đã coi bạn cô là bạn tốt.
- Vậy... vậy cũng được ha – Trần Thư lấy vẻ bình tĩnh, đáp.
- Được, được – Trí Bình cũng bình phục – Tiểu Bắc nè! – hướng sao Tiểu Bắc.
- Hả?
- Kì thật... tôi nghĩ cậu xinh lắm rồi, không nghĩ còn người xinh ngang cậu đâu. Dòng dõi nhà cậu toàn người xinh thôi à – nhướn mày.
- Nói gì vậy? – cười khó hiểu.
- Chị cậu kìa – hướng Hỏa Lang – thật sự rất xinh đẹp.
Hỏa Lang đỏ mặt.
- Cái này thì tôi hiểu, nhưng liên quan gì tôi? – Tiểu Bắc nhíu mày.
- Sao lại không? Tôi biết thừa năm học trung học cậu từ chối bao nhiêu anh công tử đẹp trai, nhà giàu rồi. Cũng biết tại sao cậu đột nhiên lại bị cận luôn – Trí Bình bĩu môi.
- ha... ha... ha... - rặn ra cười.
- Ăn thì bỏ kính ra, tiểu quỷ. Chúng ta như người nhà mà - Trần Thư nháy mắt.
Tiểu Bắc thở dài, rồi lại mỉm cười, từ từ tháo kính.
Hỏa Lang hướng tầm mắt tò mò sang người Tiểu Bắc, rồi sững người.
- Uyển... nhi? - ấp úng.
- Hả? – Tiểu Bắc giật mình.
Hỏa Lang bình tĩnh, nhìn lại gương mặt trước mắt, rồi lại thở dài.
- Cậu giống... nhưng không phải. Tôi bị mờ mắt rồi – cười nhạt.
- Sẽ tìm ra mà – cười ấm áp, an ủi.
- Ân! – thở dài.
- Ai là Uyển nhi vậy? – hai người kia tò mò.
- Là bạn thân của Tiểu Lang, bị mất tích – nói dối.
- Vậy là chiều nay cậu bận tìm kiếm người đó sao? – Trần Thư lại hỏi.
- Ừ! – thở dài.
- Có tìm ra không? – Trí Bình nhanh miệng.
- Cậu ngốc sao? Rõ ràng mới nói "sẽ tìm ra" tức là chưa tìm ra đó! – Tiểu Bắc bất lực.
- Ơ... ơ... ừ ha – gãi gãi đầu, xấu hổ.
- Vậy mai cùng nhau đi tìm nhé, bốn người sẽ nhanh hơn đó! – Trần Thư mỉm cười.
- Các cậu còn học... - Tiểu Bắc thở dài.
- Cân đối được, cậu không cần lo. Tìm người quan trọng hơn – Trần Thư nghiêm túc.
- Đúng vậy, mai chúng ta cùng nhau tìm! – Trí Bình vỗ vỗ tay.
Hỏa Lang mắt sáng lên, hết thảy là biết ơn và vui mừng, liên tục cảm ơn Trần Thư và Trí Bình. Tiểu Bắc chỉ biết thở dài, lại mỉm cười, coi như đã đồng ý.
- Được rồi kìa, cho đồ vào thôi! – Trí Bình nhìn nồi lẩu đang sôi sùng sục reo lên.
- Được được.
Tiểu Bắc nhúng một ít bò, rồi một ít rau sau đó bỏ vào bát Hỏa Lang.
- Thử xem thế nào – cười.
- Ân!
Hỏa Lang đói đến run người, thấy đồ ăn được bỏ vào bát liền vui sướng, không cần biết nóng thế nào liền vơ hết vào mồm. Thịt bò nóng đến mức nổ đom đóm mắt, Hỏa Lang vừa sụt xịt vừa nhai. Khi đã nuốt xuôi thì mặt hiện lên vẻ thỏa mãn.
- Ngon không? – cười cười.
- Có! Cực phẩm – Hỏa Lang reo lên.
Ba người nhìn nhau rồi cười lớn.
- Đúng là đói ha, ăn gì cũng ngon miệng – Trí Bình tươi cười.
- Phải phải – Trần Thư gật đầu.
Bữa tối thơm phức, xen lẫn làn khói bốc lên từ nồi lẩu là những tiếng cười giòn tan.
Ăn xong cũng đã giờ . Trí Bình cùng Hỏa Lang nhanh nhẹn mang đồ vào bếp rửa.
Trí Bình tỏ ra ga-lăng, nhận rửa hết bát đũa. Hỏa Lang không đông ý, cuối cùng cãi nhau phút thì Tiểu Bắc tức giận lao vào bếp, bắt Trí Bình rửa, còn Hỏa Lang xếp bát đũa. Hai người kia gật gật gù gù, nhìn như hai kẻ ngốc làm Tiểu Bắc được một trận thở dài.
Bữa tối kết thúc, bát đũa cũng đã được rửa và xếp ngay ngắn.
Trí Bình vội vã chạy về nhà.
Đêm nay Trần Thư nghỉ tại nhà Tiểu Bắc.