Ngày kỉ niệm cuối cùng cũng đã đến. Toàn trường nháo nhào, tiếp đón từng vị khách một đến thăm trường.
Tiếng giao hàng của mọi người léo nhéo, phải chú ý lắm mới nghe ra là đang nói gì.
Ngày hội trở nên càng náo nhiệt khi các trò chơi lần lượt được tổ chức. Bắt đầu khai mạc là trò chơi kéo co. Ban tổ chức sẽ sắp xếp hai mươi người một vào một nhóm, đội thắng chung cuộc sẽ nhận được một món quà, nhưng không phải quà cho tập thể, mà quà cho mỗi người trong số hai mươi người kia.
Tiểu Bắc nghe đến chơi liền hưng phấn lạ thường. Quăng cốc trà sữa đang làm dở cho khách sang phía Trí Bình, tay áo xắn cẩu thả, lao ngay ra giữa sân để đăng kí tham gia.
Bụp
Tiểu Bắc ngã ngửa ra sân, tay liên tục xoa xoa cái trán, tức đến nổ đom đóm mắt.
- Ai vậy? – quát lên.
- Tôi! – lạnh lùng.
Tiểu Bắc giờ mới từ từ nhìn lên. Mặt nghệt ra một lúc, rồi mới cười cười:
- A... Phong... là chị sao?
Đông Phong im lặng không nói gì, tim lại một trận đập rộn ràng.
Tiếng thông báo ở loa lại vang lên, vẫn là vấn đề đăng kí tham gia kéo co. Tiểu Bắc luống cuống, định chạy đi, nhưng ánh mắt tinh quái lại hướng sang Đông Phong, khiến Đông Phong hơi rùng mình.
- Phong! – cười nham hiểm.
Đông Phong vẫn không đáp, khẽ gật đầu nhẹ.
- Đi thôi.
Nói rồi tươi cười kéo tay Đông Phong lôi đi, Đông Phong hết sức kinh ngạc, nhưng chân vẫn bước theo Tiểu Bắc.
Đông Phong mặt nhất thời là đỏ bừng khi được Tiểu Bắc nắm lấy tay. Cả người nóng bừng không thể suy nghĩ được gì. Đến khi trước mắt cô là một hàng người đang nối tiếp nhau thì mới tỉnh lại. Ngại ngùng rút nhanh cánh tay về, gương mặt bối rối kia giả vờ lạnh lùng.
- Chuyện gì đây?
Đông Phong hướng Tiểu Bắc, mày khẽ nhíu lại. Tiểu Bắc rùng mình, nghĩ gì đó lại cười trừ.
- Xin lỗi... em hơi tự nhiên...
- Không, tôi hỏi ở đây có chuyện gì kìa!
Đông Phong nhìn thấy bộ mặt tội lỗi của Tiểu Bắc, một trận ăn năn ập đến, liền nhanh chóng giãn hai hàng lông mày.
Tiểu Bắc gương mặt nặng trĩu, nghe thấy Đông Phong không trách cứ mình liền tươi tỉnh hẳn.
- Phong, chị tham gia chơi kéo co với em đi!
- Kéo... kéo co?
Vẻ lạnh lùng thường ngày đã bị dao động, Đông Phong bây giờ hoàn toàn là ngạc nhiên. Tiểu Bắc thì vẫn rất tự nhiên, nhanh nhẹn gật đầu. Tay chỉ chỉ về phía đám người đang xếp hàng kia.
- Ở đó đó. Đi ra đó ghi tên, em với chị chung đội.
- Nhưng tôi...
Đông Phong định từ chối, nhưng nhìn ánh mắt đầy trông chờ của Tiểu Bắc, tim lại rộn ràng. Cuối cùng thì cũng thở dài.
- Được rồi.
Tiểu Bắc như chỉ chờ có vậy, mừng quýnh lên, lại nắm lấy cổ tay Đông Phong kéo đi.
- Cho cô họ tên hai em, và cả lớp nữa nhé.
Người trong ban tổ chức giọng dịu dàng
- Hạ Tiểu Bắc, lớp ..
- Trần Đông Phong, lớp ..
Người đang cắm cúi ghi chép kia nghe đến tên Đông Phong, liền ngẩng mặt lên, đầy nghi hoặc.
- Đông Phong, em cũng chơi sao?
- Vâng - lạnh lùng đáp.
Đông Phong hơi nhíu mày nhìn ánh mắt đang dò xét mình kia, rồi mở miệng.
- Sao không ạ?
Người kia nghe giọng Đông Phong thì giật mình, sau đó môi liền nở nụ cười thân thiện.
- Không có gì. So với năm ngoái thì năm nay em có thay đổi. Tên hai đứa đã có trong danh sách. Hai em sẽ ở đội nhé.
- Dạ!
Tiểu Bắc hí hửng đáp, tay nhanh chóng nhận hai cái băng rôn đeo tay, nền vàng và số ngay ngắn được in ở giữ.
Tiểu Bắc cùng Đông Phong bước ra khỏi phòng ban tổ chức.
Cả hai người suốt đoạn đường đến nơi tập chung của đội không nói với nhau câu nào. Tiểu Bắc ngứa ngáy liền quay sang phía Đông Phong, miệng vốn định há ra thì ngay lập tức ngậm lại.
Người bước cạnh Tiểu Bắc đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó, hai tay đang vắt chéo, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại.
Nhìn gương mặt suy tư của Đông Phong, Tiểu Bắc ngơ ngác, rồi liền đỏ mặt, tim liên tục đập rộn ràng.
Cảm thấy có ánh mắt nhìn mình, theo bản năng, Đông Phong đưa mặt sang.
Hai người đồng thời dừng bước.
Bốn mắt nhìn nhau.
Mặt cả hai đồng thời đỏ ửng.
Không khí tràn ngập bối rối.
Đông Phong như mọi khi, rất nhanh lấy lại bình tĩnh, ho nhẹ một cái rồi mở miệng, giọng vẫn là lạnh lùng, nhưng đan xen hơi bối rối.
- Mặt tôi có gì sao?
Tiểu Bắc giật mình, nhanh chóng quay mặt đi, đầu liên tục lắc.
- Không,... không có ạ.
Đông Phong tự nhiên thấy buồn cười, nhưng lại ho vài cái lấy lại bình tĩnh.
- Tôi mới phát hiện ra một chuyện – lạnh lùng.
- Dạ?
Tiểu Bắc ngạc nhiên rồi lập tức đánh mặt sang phía Đông Phong.
Đông Phong đưa hai tay lên, nắm lấy gọng kính của Tiểu Bắc gỡ xuống. Đông Phong vừa dứt động tác, liền ngây ngốc nhìn gương mặt Tiểu Bắc.
Tiểu Bắc thấy hành động đột ngột đó của Đông Phong, lúng túng giằng lại cái kính rồi đeo lên. Mặt vẫn là đỏ bừng.
Đông Phong chôn chân tại đó, không nói gì. Mãi đến khi Tiểu Bắc lên tiếng mới giật mình.
- Phong... sao làm vậy?
Đông Phong bối rối, nhưng nhất quyết là không muốn biểu lộ ra, lại ho nhẹ một cái rồi mới đáp.
- Không cận đeo kính làm gì?
- A... - Tiểu Bắc cảm thán một tiếng – ra là vậy sao?
- Ừ!
- Không phải em đeo kính rất đẹp sao? Rất tri thức nha – Tiểu Bắc cố nở nụ cười, vì cô biết cô đang nói dối.
Đông Phong nhất thời im lặng, ánh mắt rọi thẳng vào đồng tử Tiểu Bắc, một lúc sau mới mở lời.
- Kính em đeo không phải kính thời trang, nó thật sự xấu tệ, còn che hết gương mặt em nữa. Không biết lý do em nói dối là gì, nhưng tôi cũng không tò mò đâu.
Tiểu Bắc bị Đông Phong nói trúng tim đen, chột dạ, mặt lại ỉu xìu.
- Em... em xin lỗi!
Đông Phong lại không thể chịu được khi nhìn gương mặt buồn thiu của Tiểu Bắc, lại là hối hận nhưng vân không dám biểu lộ nhiều. Hít sâu một hơi nhẹ.
- Đi thôi!
Rồi bước đi. Tiểu Bắc ngơ ra rồi cũng vội vã bước theo sau.
.
- Mọi người ơi, Tiểu Bắc tham gia kéo co nữ được vào vòng chung kết rồi đó. Nhanh ra cổ vũ cho bả thôi.
Trí Bình vào trại lớn tiếng làm loạn lên. Thành viên lớp . ngơ ngác nhìn nhau, rồi cũng vứt hết đồ đang cầm trên tay, reo hò ầm ĩ chạy ra sân thi đấu. Dĩ nhiên chỉ lớp . loạn lên, thành viên lớp . vẫn thản nhiên ngồi làm trà sữa cho khách hàng.
- A còn có cả Đông Phong học tỷ nữa. Học tỷ cùng đội với Tiểu Bắc.
Thành viên lớp . không phải là ngạc nhiên bình thường nữa, mà họ kinh ngạc, nhìn nhau trợn mắt rồi nhanh chóng quăng hết mọi thứ, chạy liền ra sân chơi, còn gấp gáp hơn cả thành viên lớp ..
Trong trại hai lớp chỉ còn mỗi Trí Bình cùng mấy người khách là đang ngơ ngác. Trần Thư đi được mấy bước chân thì quay lại trại, lôi Trí Bình theo cùng.
.
Đông Phong nhễ nhại mồ hôi, mặt đỏ bừng, hơi thở cố ép cho thật nhẹ nhàng. Tiểu Bắc thì chẳng khác gì Đông Phong, chỉ có điều cô thở phì phò, miệng thì không ngừng toe toét cười.
- Phong, của chị nè!
Tiểu Bắc tươi cười đưa cho Đông Phong một chai nước khoáng. Đông Phong nhìn chai nước trên tay Tiểu Bắc một lúc rồi nhận lấy.
- Tỉnh táo hơn không?
Tiểu Bắc hí hửng hỏi sau khi Đông Phong nuốt ngụm nước đầu tiên.
Đông Phong nhìn Tiểu Bắc cười, mọi mệt mỏi như là đã tan biến, hai hàng lông mày vốn đang dính vào nhau liền dãn ra.
- Ừ!
Tiểu Bắc gật đầu thỏa mãn. Chân đung đưa rồi lên tiếng.
- Hôm nay quả thật rất vui. Biết vậy cho Tiểu Lang theo cùng.
- Ai là Tiểu Lang?
Đông Phong buột miệng hỏi.
- A... là... là họ hàng xa của em. Cậu ấy đang ở nhà em. Hôm nay định cho cậu ta theo nhưng đêm qua cậu ta ngủ muộn quá không nỡ gọi dậy.
Tiểu Bắc lúng túng một chút, rồi từ từ đáp lại Đông Phong.
- Ừ!
Đông Phong hài lòng gật đầu, bản thân cô cũng không biết là mình đang hài lòng chuyện gì. Khi nghe Tiểu Bắc nhắc đến tên một người con trai trước mặt cô, cô tự nhiên thấy khó chịu, vì là khó chịu nên mới buột miệng hỏi ra. Đến khi nghe được câu trả lời liền nhẹ lòng rất nhiều, tâm khẽ thở phào một cái.
- Thật sự em rất muốn có giải thưởng, mong là chúng ta có thể thắng.
Tiểu Bắc lại cười nói. Đông Phong vẫn im lặng ngắm nhìn nụ cười kia không rời.
"Các thí sinh đội và đội vào vị trí"
Tiểu Bắc nghe được hiệu lệnh liền nhanh chóng đứng lên, lần nữa kéo cánh tay Đông Phong đi.
- Lần này xếp đội hình lại chút nhé. Em nữ này sẽ đứng đây....
Đội trưởng đội đang sắp xếp lại đội hình thi đấu, một lúc rồi cũng đến lượt Đông Phong và Tiểu Bắc.
- Em tóc vàng sẽ trụ ở cuối, còn em đeo kính sẽ đứng trước em tóc vàng. Hai em sức rất dai, ghì ở cuối sẽ tốt hơn.
Tiểu Bắc quay người nhìn sang Đông Phong, Đông Phong cũng liếc mắt đáp lại cái nhìn kia, rồi cả hai đều gật đầu đồng ý.
- Cố gắng thắng trắng hai trận nhé! Cố gắng ngay từ đầu.
Tiếng đội trưởng hô lớn.
- Khoan đã.
Đông Phong lạnh lùng lên tiếng. Mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía cô.
- Sao vậy? – Đội trưởng nhìn Đông Phong, tò mò hỏi.
- Tôi có chiến thuật. Không biết có được nói ra không? – lạnh lùng.
- Tất nhiên – đội trưởng gật đầu.
Đông Phong đưa mắt dò xét đội một lượt, rồi lại mở miệng.
- Có đội thi đấu. Đội ta may mắn bốc thăm được ưu tiên, nên chỉ cần thi vòng đầu. Nghĩa là đối thủ của chúng ta bây giờ đã thấm mệt vì đã phải thi vòng liên tục. Nhưng đội hình đối phương rất mạnh, theo tôi thấy, họ sẽ dễ dàng đè bẹp đội ta.
Không khí trầm xuống. Đông Phong lại lên tiếng.
- Nhưng chúng ta ghì rất tốt, như bức tường kiên cố vậy. Nên hãy dùng lợi thế này. Ban đầu chỉ phòng thủ thôi, không được tấn công. Đối phương cảm thấy bị đe dọa, hiển nhiên sẽ dùng cạn lực để đáp trả, nên chọn con đường dùng mọi lực kéo từ đầu là sai trái.
Vài người hiểu vấn đề liền gật gù tán thành.
- Vậy... chúng ta sẽ...?
- Chúng ta sẽ ghì, đối phương nghĩ chúng ta yếu nên chọn phòng thủ, sẽ hả hê, dùng mọi lực để ép chúng ta thua. Sẵn đang mệt mỏi từ ba trận đấu trước, nay dùng toàn lực ép chúng ta từ trận đầu tiên, dù có mạnh mấy cũng suy yếu. Chúng ta giữ lực để phòng thủ, sẽ có lợi ở hai trận tiếp theo. Ý tôi là, chúng ta sẽ giả thua trận đầu tiên.
- Nhưng... nhỡ đội họ... biết ý định của chúng ta mà không dùng toàn lực? – Đội trưởng ấp úng.
- Sẽ không! – lạnh lùng liếc mắt sang – Với mọi người, đây đơn giản là một trò chơi. Khi đã coi như vậy thì sẽ cố hết sức mà giành thắng lợi, mà cái cố hết sức của mấy người là dùng sức mạnh thể lực, khi mọi người dùng hết sức mà thua cuộc, mọi người cũng sẽ không nuối tiếc. Nhưng tôi thì khác, tôi muốn thắng, vì vậy tôi phải có kế hoạch. Việc có tôi ở đội là thứ đội kia không có. Tôi là kế hoạch của cả đội, và tôi muốn thắng lần này – Đông Phong thản nhiên đáp.
Mọi người ngơ ra rồi vỗ tay ầm ĩ. Tiểu Bắc thì ngạc nhiên nhìn chằm chằm Đông Phong khiến cô phải mở miệng.
- Sao vậy?
- À... chị hôm nay... khác... - ấp úng.
- Như nào? – nhíu mày.
- Nói nhiều hơn... mọi hôm – gãi gãi vành tai.
- Tôi muốn mọi người nghe theo mình, thì tôi phải giải thích rõ ràng, nhiều lời chút cũng không có gì cả - thản nhiên đáp.
- Nhưng... sao chị lại muốn thắng? – nhướn mày hỏi.
Đông Phong hơi ngừng động tác, rồi liếc sang phía Tiểu Bắc.
- Không phải là vì em muốn thắng sao?
Tiểu Bắc nghe vậy, ngạc nhiên rồi lập tức đỏ mặt.
- Chị... chị vì em....
- Vào vị trí đi! – Đông Phong lạnh lùng.
Tiểu Bắc giật mình rồi gật gật đầu, nhanh chóng bước đến vị trí đã phân phó.
- TIỂU QUỶ, CỐ LÊN, CỐ LÊN!
- ĐÔNG PHONG CỐ LÊN, CỐ LÊN!
Ầm ĩ cách bãi thi đấu chục bước chân. Tiểu Bắc hướng mắt ra thì đã thấy hai lớp . và . đứng một hàng dài để cổ vũ cho mình cùng Đông Phong. Tiểu Bắc định đánh tiếng với Đông Phong, khi quay xuống thì cổ họng lại bị chặn lại. Đông Phong cúi gằm mặt xuống nhìn sợi dây thừng, dù vậy nhưng cái mặt đỏ bừng kia không qua khỏi mắt Tiểu Bắc.
Tiểu Bắc nhìn Đông Phong đang xấu hổ như vậy liền tủm tỉm cười, lặng lẽ quay lên.
"Bắt đầu"
Thanh âm trên loa vừa dứt, đội liền nhanh chóng ghì chặt sợi dây xuống, còn đội ra sức kéo.
Cứ như vậy tầm nửa phút, đội cứ ra sức kéo, còn đội cố mà ghì sợi dây xuống.
Đúng như lời Đông Phong nói, đội đúng là nghĩ đội yếu hơn nên chọn con đường phòng thủ, thừa thắng, liền dùng toàn lực mà kéo.
Một bên thì giữ, một bên liên tục giằng. Đông Phong đưa đầu ngó sang bên đội bạn, thấy mấy gương mặt kia đã méo xệch, mệt mỏi hiện rõ trên mặt, không còn khí thế như lúc đầu kéo nữa. Nhìn về đội mình thấy vài người cũng đã có biểu hiện tê tay, nhẹ nhàng ghé môi sát tai Tiểu Bắc:
- Đến lúc rồi!
Tiểu Bắc gật nhẹ đầu, rồi lại nói nhỏ với người bên trên câu tương tự, cứ như thế cho đến đội trưởng đang đứng ở đầu.
Đội đồng đều bị đổ về phía trước, nghiễm nhiên chiến thắng về đội .
Đội tuy thắng trận đầu nhưng chẳng thấy vui vẻ chút nào, mặt ai cũng đỏ bừng méo xệch, không ngừng thở dốc. Sức lực đã cạn sạch.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau