Có lẽ là do nín thở lâu nên sắc mặt Tứ sư đệ hơi tái, nhưng cũng bình thường lại ngay. Ông ấy nhẹ nhõm nói với họ: “Trong này là một cái hố rất sạch sẽ.”
“Hố sạch” là từ lóng của dân trộm mộ, ý là không có cơ quan bảo vệ gì bên trong. Nếu như là “hố bẩn” thì ngược lại, có rất nhiều cơ quan mai phục.
Năm huynh đệ Vương An Bắc, ai cũng có tuyệt chiêu riêng của mình. Sư phụ họ thường khuyên rằng, người kiếm cơm nhờ trộm mộ không thể đơn thương độc mã, nhất định phải có người hợp tác mới trở ra an toàn được.
Vì thế, sư phụ đã truyền thụ từng tuyệt kĩ cho mỗi người, cũng vì mong muốn huynh đệ có thể đồng tâm, đừng vì lợi ích mà nghi ngờ lẫn nhau vô căn cứ. Tứ sư đệ xuống động đầu tiên am hiểu Kỳ Môn Độn Giáp*, nên mỗi lần xuống mộ, ông ấy đều là người đi đầu tiên. Nếu phát hiện ra cơ quan, ông ấy sẽ dùng tuyệt chiêu đặc biệt để loại bỏ.
*Kỳ Môn Ðộn Giáp là môn khoa học cho ta biết được thời điểm nào, phương vị nào sự ảnh hưởng của điện từ trường đó sẽ có lợi cho ta và phương vị nào sẽ bất lợi cho ta, rồi ta có thể dựa vào đó cải thiện vận mệnh của ta cho từng thời điểm.
Kỳ Môn Ðộn Giáp là một môn cổ học tinh hoa của người Trung Hoa được phát minh vào khoảng 5000 trước đây. Từ thời Hoàng Ðế lập quốc đã được sử dụng trong trận chiến với Si Vưu. Sau này, được các Thánh hiền khác như Thái Công, Lã Vọng, Trương Lương, Gia Cát Lượng Khổng Minh, Lưu Bá Ôn,... phát triển và hoàn chỉnh thêm. Thời xưa, chủ yếu được dùng trong đấu tranh chính trị và quân sự. Hiện nay, Kỳ Môn Ðộn Giáp đã được áp dụng rất rộng rãi trong mọi lĩnh vực của đời sống hàng ngày.
Ông ấy đã nói trong mộ không có cơ quan thì chắc chắn là không. Nên mọi người yên tâm, nhảy hết xuống mộ…
Vương An Bắc vừa xuống, đã cảm thấy ngôi mộ này rất bất thường. Trong hầm mộ tối tăm lại có một bức bích họa, mà không đề một chữ nào cả! Thứ này cũng thật khác lạ.
Người thời xưa thường thích đời sau ca tụng công đức lớn lao cả đời của mình, nên viết quá lên được bao nhiêu thì càng tốt. Nhưng đây là lần đầu tiên, họ trông thấy ngôi mộ chẳng có lấy một chữ nào.
Đi xuyên qua mộ, nhóm Vương An Bắc nhìn thấy một cánh cửa đá ở tiền điện, trên đó có khắc Bàn Long chín đầu, mỗi đầu đều rất dữ tợn, oai hùng. Những kiểu cửa mộ thế này thường có nắm cửa, đương nhiên cũng có tác dụng như tay nắm nắp quan tài.
Tứ sư đệ nhanh nhẹn bò lên cửa mộ. Ông ấy khẽ gõ vào cửa đá như đang tìm gì đó. Đột nhiên, một nơi có tiếng gõ khác với những chỗ còn lại, chắc là bên trong rỗng.
Tứ sư đệ chợt lấy một thanh dao thép ra, ông gõ mạnh xuống chỗ vừa rồi. Tiếng cạch vang lên, không ngờ cửa đá kia lại mở ra. Tứ sư đệ dòm lướt vào trong, sau đó nói với nhóm Vương An Bắc: “Sau cửa có quả cầu đá, hình như được khảm dưới đất.”
“Quả cầu lớn bao nhiêu? Một mình đệ có thể lấy ra được không?” Đại sư huynh đứng dưới lo lắng hỏi.
Tứ sư đệ cười cười nói: “Không lớn lắm, chắc không thành vấn đề. Mọi người đợi ở ngoài thêm một lát nữa, đệ chui vào thử xem!” Nói xong, Tứ sư đệ thi triển Súc Cốt Công*, chui vào trong cái lỗ có bán kính chưa đến 0.3m kia.
* Súc Cốt Công: phép hoạt hóa gân, cơ, xương khớp, có khả năng co rút gân xương khiến người mềm oặt, dễ dàng thu nhỏ người lại.
Đại sư huynh thấy ông ấy vào rồi thì thở phào, nhưng vẫn không yên lòng nói: “Đệ cẩn thận chút!”
“Yên tâm đi…” Giọng nói của Tứ sư đệ bị chặn sau cánh cửa đá, tim mọi người đều vọt hết lên cổ. Nếu có chuyện gì xảy ra bên trong, đúng là có thần tiên cũng khó cứu.
Lúc mọi người đang lo sợ bất an, chợt nghe tiếng quả cầu đá vang lên sau cửa. Ngay lúc đó, một tiếng “cách” vang lên, cửa đá từ từ mở ra bên trong.
Mọi người thấy thế thì góp sức đẩy từ bên ngoài vào. Cuối cùng cánh cửa đá nặng nề này cũng được mở được khe hở cho một người chui qua. Mọi người lần lượt lách vào trong.
Vừa vào tiền điện, chợt thấy mấy con ngựa đá uy phong lẫm liệt, còn cả ít binh khí và áo giáp. Xem ra lúc còn sống, chủ ngôi mộ cổ này có lẽ là một võ tướng chiến công hiển hách.
Vương An Bắc tỉ mỉ đánh giá những vật được chôn cùng, không phát hiện ra thứ gì có giá. Vào lúc đó, những thứ này đều chỉ là vài thứ đồng nát với họ thôi, chẳng đáng mấy tiền.
“Đi thôi, trong này không có đồ quý. Chúng ta vào điện xem thử…” Đại sư huynh nói với mọi người.
Những người kia gật đầu, đi theo Đại sư huynh đến cửa ra vào điện.
Cửa đá trong điện nhỏ hơn ngoài mộ một chút, nhưng những thứ được điêu khắc thì có ý nghĩa hơn. Mấy bức tranh đá này thể hiện, khi còn sống chủ ngôi mộ đã từng tham gia vài trận chiến, thậm chí còn vẽ cảnh ông ta giết tù binh.
Nhìn bức vẽ này, có thể thấy lúc sinh thời, vị chủ mộ này là kẻ hung ác. Bốn chữ giết người như ngóe hoàn toàn xứng với ông ta! Còn có một điều rất kỳ lạ, trong bích họa, đa phần đều chỉ vẽ nghiêng mặt vị chủ mộ này, không có bức họa nào chính diện cả.
“Chắc là ông ta rất xấu xí, nếu không thì sao tới già vẫn không dám lộ mặt chứ?” Nhị sư huynh nói đùa.
Đại sư huynh nghe thế thì nghiêm mặt nói: “Lão Nhị, bớt nói lời vô ích đi. Đệ đã quên sư phụ dặn gì rồi à?”
Mặt Nhị sư huynh đỏ lên, cười làm lành: “Nhớ mà! Nhớ chứ! Đệ xin cam đoan, từ giờ trở đi sẽ không nói lung tung nữa.”
Nhị sư huynh này cái gì cũng tốt, chỉ là hay nói linh tinh, vì chuyện này mà sư phụ đã mắng ông ấy rất nhiều lần. Tuy bọn họ làm cái nghề tổn hại âm đức, nhưng vẫn có rất nhiều điều kỵ khi vào mộ.
Nói trắng ra là kiểu: Bạn đến nhà người ta trộm đồ, lại còn chửi chủ nhà đó. Bạn nghĩ chủ nhà sẽ khách sáo với bạn à? Nên sư phụ đã dặn dò họ “Sau khi vào mộ, tuyệt đối không được nói gì bất kính với chủ mộ… Nếu không, dù không thoát ra toàn thây được thì cũng đừng trách người khác”.
Đại sư huynh thấy Nhị sư đệ đã biết sai nên cũng không trách móc nữa. Dù sao bây giờ cũng không phải trên mặt đất, phải cảnh giác cao độ. Quỷ mới biết liệu có cơ quan nào đột nhiên lao ra không.
Lúc này, mọi người cùng cẩn thận quan sát cánh cửa đá này. Dù nó không có hùng tráng như ở tiền điện, nhưng lại khó mở hơn nhiều. Trên cánh cửa không có tay cầm, cũng chẳng có cổng vòm, chỉ có hai bức tranh đá lồi ra.
Tứ sư đệ cũng cau mày, chẳng biết nên ra tay từ đâu. Bất chợt, Vương An Bắc đứng bên cạnh “Ồ” lên, mọi người quay đầu, nhìn về phía ông.
Vương An Bắc đứng thứ ba trong nhóm, vừa hay là ở chính giữa, cũng là người được sư phụ yêu thích nhất trong mấy đồ đệ. Vì thế, ngoại trừ bản lĩnh riêng, ông còn có ít tài lẻ của mấy sư huynh đệ khác. Vậy nên trong lúc mọi người còn chưa biết mở cánh cửa đá này ra thế nào, ông đã phát hiện ra điểm đặc biệt trên cánh cửa.
“Mọi người có nhận ra, mấy bức họa trên cửa này đều có một đặc điểm chung không?” Vương An Bắc chỉ vào bức họa, hỏi bọn họ.
Họ nhìn một lúc rồi lắc đầu, không nhận ra. Lúc này, Vương An Bắc chỉ tay vào chuôi của thanh bảo kiếm mà chủ mộ cầm trong bức tranh, hình như ở đó hơi nhô lên, không mấy nổi bật.
Nghe ông nói vậy, mấy sư huynh đệ còn lại mới nhận ra, quả thật trên bức tranh nào cũng có. Lúc này Tứ sư đệ chạm nhẹ vào một chỗ lồi ở đó, quả nhiên là hoạt động thật, chắc đây là một cơ quan.