Người Tìm Xác

chương 144: người kia đã qua đời

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhưng khi Liễu Tuệ thò nửa đầu ra ngoài thì nhìn thấy, người đàn ông đó không phải là Tôn Đào. Khi cô vẫn còn đang sững sờ, không biết phải phản ứng thế nào, người kia lại đè mạnh đầu cô xuống bể nước, sau đó đóng nắp bể lại.

Liễu Tuệ bơi rất giỏi, nhưng biến cố đến quá bất ngờ khiến cô sợ hãi. Dù sao cô bé cũng chỉ mới 15 tuổi, nỗi sợ làm cô bị rối loạn, dù đã dùng hết sức nhưng vẫn không đẩy được nắp bể ra… Đến lúc chết đuối, cô vẫn không hiểu vì sao người kia lại phải giết mình?

Liễu Tuệ nhìn thấy rõ mặt của hung thủ nên tôi cũng có thể nhìn thấy… Vì sao lại là cậu ta? Cậu thanh niên tỏa sáng như ánh nắng vẫn hay xấu hổ, Ngụy Nhiêu! Tôi vẫn luôn cho rằng mình nhìn người rất chuẩn, nhưng lần này tôi đã nhìn nhầm Ngụy Nhiêu rồi.

Ánh mắt cậu ta khi đẩy Liễu Tuệ vào trong nước quá ác độc, cậu ta không hề do dự chặn mất đường sống của Liễu Tuệ, đẩy một cô bé mới 15 tuổi vào chỗ chết…

Tôi kể hết cho chú Lê và Đinh Nhất nghe, hai người họ đều im lặng không nói gì. Còn tôi thì mãi vẫn không thể bình tĩnh lại được, có lẽ trong chuyện này có quá nhiều thông tin cần phải tiêu hóa, cho nên tôi vẫn chưa thể làm rõ được từng vấn đề.

“Nếu là Tôn Đào dẫn Liễu Tuệ đi lấy hàng, vậy tại sao Ngụy Nhiên lại xuất hiện ở trên tầng thượng?” Chú Lê nghi ngờ.

Đúng, đây cũng chính là điều mà trong lòng tôi muốn hỏi. Ngụy Nhiêu đã từng nói, Tôn Đào là em trai của giáo viên dạy cậu ta ở đại học, chính vì có mối quan hệ này mà cậu ta mới đến đây làm việc. Còn nữa, Tôn Đào để Liễu Tuệ trộm hàng của cha là để mình dùng, hay bán lấy tiền?

Nếu tự dùng, thì tôi không nhìn thấy điểm nào của Tôn Đào giống kẻ nghiện ngập. Còn nếu là vì tiền, Tôn Đào là em họ của Liễu Như, anh ta hoàn toàn có thể thông qua mối quan hệ gia đình, nhờ anh rể họ cho mình tham dự, cần gì phải lén lén lút lút như vậy? Nhất định là có chuyện mà chúng tôi không biết, hoặc cũng có thể nói là Liễu Tuệ không biết.

Thấy tôi không nói gì, chú Lê gõ cái tẩu làm ít tro rơi ra, chú nói: “Được rồi, chúng ta chỉ có nhiệm vụ tìm thi thể, mặc kệ có phá án được không thì dù sao cũng đã có manh mối vị trí thi thể rồi, ngày mai cứ nói cho Liễu Như biết đi.”

“Nói thẳng sao? Như thế có quá đột ngột không ạ?” Tôi lo lắng, hỏi.

Chú Lê nghĩ rồi nói: “Thế này đi, ngày mai chú sẽ bảo Liễu Như đọc ngày sinh tháng đẻ của Liễu Tuệ, sau đó tính cho con bé một quẻ, rồi nói ra vị trí của Liễu Tuệ.”

Tôi thở dài liên tục: “Bây giờ cũng chỉ có thể làm như thế…”

Sáng hôm sau, chú Lê y theo trước đó, nói với Liễu Như là mình cần ngày sinh tháng đẻ của cô bé, sau đó làm bộ như bốc cho Liễu Tuệ một quẻ, rồi nặng nề nói với Liễu Như: “Căn cứ vào quẻ tượng thì tuổi thọ của Liễu Tuệ đã hết, mà số mệnh của con bé là chết trong nước.”

Liễu Như khóc lóc nói: “Vậy bây giờ thi thể của con bé đang ở đâu? Tôi muốn nhanh chóng tìm thấy nó…”

Chú Lê gật đầu rồi trấn an bà ấy: “Để tôi thử thông linh, hỏi xem bây giờ cô bé đang ở đâu…”

Tôi cười thầm, lão già lắm trò này thật đúng là biết tỏ vẻ nhỉ, còn thông linh nữa cơ? Nhưng ngoài mặt, tôi vẫn im lặng đứng sau lưng chú Lê, làm bộ rất tin tưởng vào năng lực của ông ấy.

Chú Lê lấy một lá bùa màu vàng, sau đó đâm một lỗ nhỏ trên tay Liễu Như, nhỏ một giọt máu của bà ấy lên lá bùa, rồi đốt bùa trên lửa, miệng lẩm bẩm mấy câu gì đó rồi cầm la bàn rời khỏi phòng, mọi người đều đi theo.

Chú Lê cầm la bàn đi tới cạnh thang máy, ấn nút mở cửa.

Lúc này Liễu Như bỗng hỏi tôi: “Chẳng lẽ Tuệ Nhi đang ở trong thang máy?”

Tôi nhìn bà ấy và làm động tác suỵt, sau đó ra hiệu mau đuổi theo. Thế là chúng tôi cùng vào thang máy, đi lên tầng cao nhất…

Cửa thông ra tầng thượng vẫn khóa chặt, chú Lê nặng nề nói với Liễu Như: “Tìm được người ở đây, Liễu Tuệ đang ở bên trong bể nước trên tầng thượng…”

Liễu Như nghe thế thì xỉu ngay tại chỗ, James vẫn giữ được bình tĩnh. Ông ta lấy điện thoại ra gọi cho quản lý Bạch của khách sạn, yêu cầu mở cửa sân thượng. Quản lý Bạch biết thân phận của James nên không dám thất lễ, ông ấy tự mang theo hai bảo vệ của khách sạn lên mở cửa, đồng thời theo chỉ thị của chú Lê mở nắp bể nước số 4 ra…

Cảnh sát đến rất nhanh, họ vớt được thi thể của Liễu Tuệ ở bể nước số 4. Nhiệt độ trong bể nước rất lạnh nên thi thể chưa có dấu hiệu bị thối rửa, tôi có thể thấy hai mắt Liễu Tuệ vẫn còn trợn tròn, chết không nhắm mắt.

Tôi nhìn mà lạnh cả tim, vừa cảm thấy đáng tiếc, một cô gái trẻ như vậy mà lại chết thảm bởi chính tình yêu của mình…

Lúc này Tôn Đào cũng chạy tới, khi nhìn thấy thi thể của Liễu Tuệ, tôi có thể thấy được sự bi thương trong mắt anh ta, người này đúng là làm tôi không thể nhìn thấu được.

Có lẽ vì bị tôi nhìn chằm chằm quá lâu, nên anh ta đột nhiên quay đầu nhìn lại.

Tôi không né tránh, vẫn trừng trừng, muốn nhìn thấy sự hoảng hốt trong mắt anh ta. Thế nhưng… chỉ thấy sự tĩnh lặng trong đáy mắt, ngoài ra thì không còn gì khác.

Căn cứ vào phán đoán sơ bộ của cảnh sát, Liễu Tuệ bị ngâm nước quá lâu mà chết, nhưng cụ thể thì còn phải đợi nghiệm thi mới có kết quả chính xác. Đến lúc này nhiệm vụ của chúng tôi coi như đã hoàn toàn kết thúc.

Tính toán thời gian, còn mấy ngày đi chơi tự do nữa, Liễu Như trả thù lao cho chúng tôi xong, lại trả hết tiền phòng đến tận mấy ngày sau. Gương mặt bà tiều tụy, tôi có thể thấy được bà ấy rất yêu Liễu Tuệ, chỉ là muốn nói thì cũng không còn kịp nữa rồi.

Về sau Liễu Như và James rời khỏi khách sạn Snow Moutain, theo như lời họ nói, thì chắc trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở lại đây nữa. Khách sạn thay nước ở cái bể tìm thấy thi thể của Liễu Tuệ, sau đó mời bên bộ vệ sinh tới kiểm tra chất lượng, dụng ý là nguồn nước của họ đã đạt tiêu chuẩn an toàn vệ sinh.

Nhưng dù là thế, vẫn có khá nhiều khách trả phòng. Riêng chúng tôi thì không, dù sao tiền phòng cũng đã được trả hết rồi, ngu gì mà không ở!

Buổi tối, chúng tôi gặp Tôn Đào trong nhà ăn, anh ta không còn nhiệt tình như trước nữa, chỉ lễ phép gật đầu rồi đi ra.

Có người chỉ cần một ánh mắt cũng biết trong lòng đối phương nghĩ gì, lúc trước khi chạm mắt, có lẽ tôi không nhìn thấy rõ nội tâm của anh ta, nhưng chắc chắn anh ta biết tôi đang nghĩ gì…

Cái kiểu tránh né của anh ta khiến tôi phẫn nộ, tôi đứng dậy đuổi theo, Đinh Nhất muốn giữ lại nhưng chú Lê lắc đầu nói: “Để nó đi đi, không có gì nguy hiểm đâu, có một số việc nếu không cho nó làm rõ ràng, thì chắc cả đêm cũng không ngủ được.”

Khi tôi đuổi kịp Tôn Đào, anh ta hơi sững lại, nhưng đã nở nụ cười như bình thường: “Cậu cần tôi hỗ trợ gì à? Anh Trương.”

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, cố gắng để giọng nói của mình nhẹ nhàng: “Anh có yêu cô ấy không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio