Chú Lê hớn hở, xem ra chúng tôi đi chuyến này cũng không uổng công! Rốt cuộc có thể tìm được máy bay tư nhân mất tích kia rồi!
Nhưng cách đáy hồ còn một khoảng cách, nên tôi chỉ có thể nhận ra sự tồn tại, chứ không cảm thấy được tàn hồn của bọn họ.
Lúc đầu chủ thuyền tưởng chúng tôi bị trúng tà! Nhưng khi ông ấy nhìn từ mép thuyền xuống, quả nhiên thấy dưới làn nước xanh có một cái cánh màu trắng. Ông ấy lập tức cầm điện thoại định báo cảnh sát, nhưng lại phát hiện nơi này không có tín hiệu.
“Chúng ta nhất định phải lái thuyền về báo cảnh sát mới được, chỗ này không có sóng.” Chủ thuyền cầm điện thoại di động nói với chúng tôi.
Tất cả mọi người đều lấy điện thoại của mình ra kiểm tra, quả nhiên đều không có tín hiệu. Không còn cách nào, chúng tôi đành quay đầu trở về, nhưng không ngờ mới đi được một lúc, mặt hồ lại xuất hiện lớp sương giăng lên…
Chú Lê nhìn sương mù kỳ quái xuất hiện, nói với chúng tôi: “Đứng sát nhau, đừng tách ra xa.”
Lúc này chủ thuyền làu bàu nói: “Tôi đã lái thuyền ở đây mấy chục năm rồi, chưa từng thấy đợt sương mù lớn thế này!”
Sương mù rất dày, chúng tôi đứng ở giữa mà không thể nhìn rõ đầu và đuôi thuyền. Dù An Đông thường xuyên tới lui chỗ đập nước này, nhưng cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, bị dọa bám chặt chúng tôi.
Ngay lúc mọi người đang khẩn trương, thì đột nhiên thuyền dừng lại!
An Đông thấy thuyền ngừng, sợ hãi la về phía đầu thuyền: “Chủ thuyền, sao dừng lại thế?”
Nhưng đầu thuyền hoàn toàn yên tĩnh, không có ai trả lời…
“Không đúng, mọi người cẩn thận một chút!” Chú Lê trầm giọng nói.
Tôi cầm lấy dao thép, rút kinh nghiệm lần trước, lần này tôi đã gửi dao qua hệ thống chuyển phát đến khách sạn trước, không ngờ cũng phát huy được tác dụng.
Thật ra tôi cũng không sợ lắm, dù sao mọi người đều đứng cùng nhau, đặt biệt là khi có Đinh Nhất ở cạnh, tôi luôn cảm thấy an tâm. Mặc dù bốn phía dị thường, nhưng điều tôi thực sự lo lắng, chính là sợ mình sẽ bị vây trong đám sương mù dày đặc này mãi.
Lúc này đầu thuyền có một bóng người đi đến, chờ đến gần mới thấy thì ra đó là chủ thuyền, An Đông định đi ra hỏi: “Có chuyện gì thế? Sao lại dừng thuyền?”
Thế nhưng bị chú Lê ngăn: “Đừng qua đó, chủ thuyền rất kỳ lạ!”
Nghe chú ấy nói, tôi mới phát hiện, hai mắt ông ấy ngây ngốc, động tác cứng nhắc, cả người ướt dầm dề, giống như mới chui từ dưới nước lên vậy.
Đinh Nhất ném con dao nhỏ cắm ngay trước chân của chủ thuyền, ông ta dừng lại không bước tiếp nữa. Đột nhiên, tôi nhìn thấy trên vai trái ông ra có một cánh tay xanh tím.
“Ông ta, phía sau ông ta có cái gì…” Tôi run run nói.
Chú Lê và Đinh Nhất ngăn trước mặt chúng tôi: “Mọi người cẩn thận, lão gia hỏa này bị quỷ ám rồi!”
Chỉ thấy chủ thuyền lúc này đột nhiên chỉ vào chúng tôi, giọng nửa nam nửa nữ nói: “Đàn ông, không có ai tốt, tất cả đều phải chết!”
Ông ta vừa dứt lời, An Đông nãy giờ vẫn đứng bên cạnh đột nhiên đi tới mép thuyền, làm tư thế chuẩn bị nhảy xuống!
Chú Lê vội nói với La Hải: “Mau giữ chặt anh ta lại, không thì đánh ngất đi, nếu nhảy xuống nước sẽ chết đấy!”
La Hải nghe vậy vội kéo An Đông, quả đúng như chú Lê nói, tuy nhìn An Đông rất gầy yếu nhưng sức lực lại rất lớn. La Hải kéo mạnh mà vẫn không động đậy, anh ta đành lấy cán dao đập ngất An Đông rồi kéo về.
Chú Lê quay sang nói: “Tìm dây thừng buộc anh ta lại, người bị ngất mới tỉnh lại là lúc dễ bị quỷ nhập nhất. Quấn chặt lại, khi nào lái được thuyền về thì lấy dao cắt!”
Thế là La Hải quấn An Đông lại như cái bánh chưng, sau đó buộc chặt vào chỗ ngồi, như thế này anh ta sẽ không gây nguy hiểm cho chúng tôi, cũng đảm bảo được sự an toàn của mình.
Sau khi giải quyết xong, bây giờ chỉ còn lại chủ thuyền đối diện, thứ bám trên người ông ta mới là cái chúng tôi phải quan tâm, cũng là thứ khó đối phó nhất.
Tôi lén nhìn về phía chú Lê, phát hiện chú ấy đã đổ mồ hôi lạnh, xem ra cũng không nắm chắn sẽ thành công mấy phần. Nhớ lại lời Trang Hà hôm đó, thật đúng là làm tôi tỉnh ngộ, aizz, bây giờ hối hận thì cũng đã muộn.
Đột nhiên, tôi nghĩ đến chú họ từng nói với mình một cách giữ mạng. Chú ấy nói ma quỷ đều sợ vật thuần dương, mà thứ thuần dương khí nhất chính là nước tiểu của bé trai. Nếu như gặp phải tình huống tà môn, có thể hắt nước tiểu lên thứ kia, có lẽ sẽ giải được khốn cảnh.
Nghĩ vậy, tôi không hề do dự cởi quần ra, tiểu thẳng vào người chủ thuyền! Mọi người đều kinh hãi vô cùng! Đương nhiên chú Lê biết tôi đang làm gì, nhưng nhìn vẻ khiếp sợ của chú ấy, tôi có thể hiểu chú ấy đang giật mình vì tôi lớn ngần này rồi, mà vẫn còn là xử nam.
Thế nhưng lúc này tôi không rảnh để ý đến suy nghĩ của người khác, còn sống mới là quan trọng! Nước tiểu của tôi đáp hết vào người chủ thuyền, ông ấy kêu lên quái dị, lau liên tục. Không ngờ tay dính nước tiểu như bị chạm vào axit, bốc khói trắng xóa.
Đến cuối cùng người chủ thuyền mềm nhũn, ngã thẳng xuống thuyền! Đinh Nhất lập tức chạy đến bóp huyệt nhân trung cho. Một lúc sau, ông ấy dần dần tỉnh lại, nhìn thấy chúng tôi thì hoảng sợ nói: “Có ma! Vừa rồi có một người phụ nữ đứng trên mặt nước!”
Chú Lê trấn an: “Đừng sợ, quỷ đã bị tôi đánh chạy rồi, tôi là thầy phong thủy, đến đây chính là để thu quỷ! Không sao, yên tâm đi!”
Chủ thuyền bán tín bán nghi ngồi dậy, không khỏi nghi ngờ: “Sao trên người tôi lại có mùi khai nhỉ!”
Tôi vội trả lời: “Người bị quỷ nhập đều có mùi này, không sao đâu, về tắm là hết!”
Lúc đó tôi thật sự rất ngại nhìn vẻ mặt của Đinh Nhất và La Hải, đành phải cúi đầu đỏ mặt không dám nhìn họ. Ai ngờ đúng lúc này, một bàn tay phụ nữ xanh tím lặng lẽ đưa về phía mình…
Chuyện xảy ra quá nhanh, Đinh Nhất và La Hải không kịp phản ứng, chỉ thấy tôi xoay người rơi thẳng xuống nước!
Đinh Nhất không thèm nghĩ ngợi nhảy xuống, nhưng anh ta bơi đi bơi lại mấy vòng cũng không thấy bóng dáng tôi đâu! Cuối cùng bị chú Lê gọi lên: “Con chờ một chút, để ta nghĩ lại, thời gian nhanh như vậy, chắc chắn Tiến Bảo không thể đi quá xa được. Đập nước này tuy lớn, nhưng không phải quá sâu, chắc chắn sẽ có cách cứu nó, chắc chắn…”
Lúc này La Hải cởi quần áo ra nói: “Cháu xuống xem một chút…” Nói rồi nhảy ùm xuống nước.