Người Tìm Xác

chương 1690: cố nhân gặp nhau

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi đoán là thị trùng trong cơ thể bọn họ ngửi thấy mùi của Bạch Linh Nhi trên người tôi, cho nên mới nhìn tôi “đầy tình cảm” như vậy

Chú Lê thấy thể thì nghi ngờ nhìn sang tôi, chờ tôi nói gì đó với chú ấy, nhưng tôi thấy lúc này nhiều người nhiều miệng, không phải lúc nói chuyện, vì vậy ra hiệu bằng mắt với chú ấy và nói: “Trước hết cứ đưa tất cả bọn họ về nhà cũ của nhà họ Phương đã rồi nói sau!”

Phương Tư Triệu cũng lại đây hỏi tôi: “Tình hình bên dưới thế nào? Sao mấy người bọn họ đi xuống lại biến thành như vậy?”

Tôi nói với anh ta bằng vẻ mặt nặng nề: “Tôi sẽ giải thích những việc này với anh3sau

Bây giờ, trước tiên phải cứu những người xảy ra chuyện đã

Anh bảo người nâng tất cả bọn họ về nhà anh, những chuyện còn lại để chúng tôi nghĩ cách

Hài cốt của người nhà anh ở dưới, chờ giải quyết xong chuyện của bọn họ rồi đi xuống thu gom xương cốt cũng không muộn”

Phương Tư Triệu biết tính nghiêm trọng của vấn đề nên cũng không truy hỏi tôi nữa, nhanh chóng quay ra sắp xếp người nâng ba người Đinh Nhất xuống núi

Trong lúc này, Bạch Linh Nhi vẫn luôn thành thật nằm trong túi của tối, không gây ra một tiếng động nào.

Trở lại nhà họ Phương, Phương Tư Triệu lái xe đến bệnh viện thị trấn trước để xem tình hình của Lý Thiên Phong, còn chúng tôi ở0lại nhà họ Phương nghĩ cách khôi phục lại bình thường cho hai đội viên bị biến thành động vật thân mềm kia

Thằng nhóc mặt đen xuống cùng tôi lên tới nơi được một lúc là tỉnh, nhưng anh ta không nhớ gì cả về chuyện những xảy ra bên dưới.

Tôi thấy anh ta đã tỉnh, chắc là không có chuyện gì lớn, nên dặn dò anh ta và những đội viên còn lại ở trong sân đợi lệnh

Nếu chúng tôi không gọi bọn họ thì bọn họ không thể tự ý đi vào trong phòng.

Chờ đến khi cuối cùng trong phòng chỉ còn lại mấy người chúng tôi, chú Lê mới hỏi tôi bằng giọng sâu xa: “Tiến Bảo, cháu mang thứ gì lên đây đấy?” Đúng là chú Lê tinh mắt thật,5thể mà có thể nhìn ra trên người tôi giấu Bạch Linh Nhi, tôi đành cười khổ, nói: “Chú Lê, chờ sau này cháu sẽ giải thích với chú

Bây giờ việc cấp bách vẫn là phải đánh thức ba người bọn họ trước đã rồi

nói.”

Nói tới đây, tôi vỗ vào túi tiền trên áo và nói: “Đại tỷ rắn à, cô có thể ra rồi.” Tôi vừa dứt lời, một luồng ánh sáng trắng bắn ra khỏi túi của tôi, sau đó biến thành một người đẹp ăn mặc thời trang

Chú Lê và Đàm Lỗi đều giống hệt như tôi khi mới nhìn thấy Bạch Linh Nhi biến ra quần áo, tất cả đều sợ đến mức không khép miệng lại được.

“Có rút đám trùng trên người bọn họ ra đi nhé?” Tôi chỉ4vào hai đội viên còn bị trói gô.

Đầu tiên, Bạch Linh Nhi đi đến cạnh hai người kia, miệng cô ta phát ra tiếng xì xì, sau đó hai người kia nôn ọc ra, rồi có hai con sâu màu đỏ thịt giống như con nhộng bay đến tay Bạch Linh Nhi từ bãi nôn của hai người bọn họ

Tôi thấy mà thầm ghê tởm, không biết hai thứ đồ chơi này làm sao chạy vào trong bụng hai người bọn họ được? Bạch Linh Nhi cho hai con sâu vào trong túi, sau đó dùng vẻ mặt đắc ý, nói: “Bọn họ ngủ thêm nửa ngày là có thể tỉnh.” Tôi lập tức chỉ tay vào Đinh Nhất: “Vậy anh ta thì sao? Cô mau đánh thức anh ta luôn đi!”

Kết quả lần9này Bạch Linh Nhi lại lắc đầu nói với vẻ mặt vô tội: “Anh ta biến thành như vậy chẳng liên quan gì tới tôi hết.”

“Thế tại sao anh ta vẫn luôn hôn mê bất tỉnh? Trên người anh ta lại chẳng có vết thương nào cả!” Tôi không tin tưởng cho lắm.

Bạch Linh Nhi khẽ nhún vai, đáp: “Tôi cũng không biết anh ta bị làm sao

Sau khi tôi tỉnh ngủ thì nhìn thấy anh ta gục bên cạnh mình

Tôi có thể lấy sắc đẹp của mình ra thề, chắc chắn tôi không động vào một đầu ngón tay của anh ta.”

Tôi thấy Bạch Linh Nhi không giống như đang nói dối, vì vậy cố gắng nhẫn nại, ôn tồn nói với cô ta: “Đại tỷ rắn à, tôi biết pháp lực của cô cao cường, hay là cô giúp tôi, mau chóng đánh thức bạn của tôi đi!” Bạch Linh Nhi từ từ bước đến gần Đinh Nhất, sau đó cúi người xuống khẽ ngửi, tiếp đó cô ta đột nhiên kêu lên: “Ô, Sao lại là anh ta?” Tôi sốt ruột hỏi: “Ý là sao?”

Bạch Linh Nhi đứng thẳng người lên, sau đó xoay lại nói với tôi: “Trước đó có nhiều người xuống hố nên mùi hỗn tạp, cộng thêm anh ta còn luôn nằm úp mặt xuống hôn mê nên tôi cũng không thấy rõ ràng mặt mũi của người này

Lúc này nhìn lại mới biết, trước đây tôi đã từng gặp người này một lần.” “Cô nói là trước đây Đinh Nhất đã từng xuống hố trời?” Tôi giật mình hỏi

Bạch Linh Nhi gật đầu: “Ừ, tuy rằng quần áo của anh ta đã thay đổi, nhưng tôi mãi mãi không quên được mặt anh ta, bởi vì người này là người sống sót duy nhất trong số những người xuống dưới kể từ sau khi tôi bị nhốt ở trong động, hơn nữa sau đó anh ta vẫn còn sống mà đi ra ngoài.”

Tôi phản bác cô ta ngay: “Sao anh ta có thể là người duy nhất chứ? Chẳng lẽ mấy người chúng tôi không phải người sống sao?” Bạch Linh Nhi lắc đầu, nói: “Không, các anh là bây giờ mới xuống, còn anh ta đã xuống từ trước kia.”

Tôi chẳng hiểu gì cả: “Trước kia? Trước kia là khi nào?”.

Bạch Linh Nhi nói sâu xa: “Là vào cùng ngày Tuệ Không viên tịch.”

“Cái gì?! Sao có thể chứ?! Ý của cô là hơn một ngàn năm trước cô đã từng gặp Đinh Nhất ư?!!Tôi nói với vẻ không thể tin nổi

Lần này đến cả chú Lê và Đàm Lỗi luôn không hiểu chúng tôi đang nói gì cũng đều bị sốc, tất cả bọn họ đều kinh ngạc nhìn tôi và Bạch Linh Nhi

Sau đó Bạch Linh Nhi nói cho tôi biết, hóa ra vào năm Tuệ Không viên tịch, Đinh Nhất đã đến hang động này một mình

Lúc anh ta nhìn thấy Tuệ Không đã viên tịch thì vô cùng đau lòng, ngồi mấy ngày mấy đêm bên cạnh thi thể.

Cuối cùng Đinh Nhất dập đầu lạy ba cái với thi thể của Tuệ Không rồi xoay người rời đi, từ đó về sau Bạch Linh Nhi không còn thấy Đinh Nhất quay lại chỗ này nữa

Về phần anh ta là ai? Tại sao lại tìm được tới nơi này? Anh ta và Tuệ Không có quan hệ gì? Một loạt vấn đề này Bạch Linh Nhi đều không thể biết được

Nhưng đúng là bởi vì như vậy, cô ta mới có thể khắc sâu ký ức về mặt mũi cùng mùi vị trên người Đinh Nhất, cho nên chắc chắn cô ta sẽ không nhận lầm người.

Tôi quá sợ hãi vì lời nói của Bạch Linh Nhi đến nỗi đầu óc quay mòng mòng, sửng sốt cả buổi mới nhớ ra bây giờ Đinh Nhất vẫn còn đang hôn mê

Vì thế tôi vội nói với Bạch Linh Nhi: “Đầu tiên, mặc kệ trước đây cô đã từng gặp anh ta hay chưa, bây giờ cô vẫn nên mau mau cứu anh ta tỉnh lại đi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio