Người Tìm Xác

chương 1694: nhận sai người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi cũng không biết sao đột nhiên lại biến thành như bây giờ, vừa rồi còn đang yên lành mà, sao tôi vừa bước một chân lên con đường âm dương là biến thành cục diện hiện giờ chứ?! Nhưng bây giờ tôi cũng không lo được nhiều như vậy, nếu đã thế, vậy chỉ có thể cướp lại sinh hồn của Đinh Nhất rồi nói sau.

Kết quả đúng lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy đằng trước vang lên một giọng nói quen thuộc: “Sao cậu lại chạy tới đây?!”

Tôi ngẩng đầu và phát hiện hóa ra là lão Bạch đang lảo đảo đứng ở trước mặt tôi

Tôi vừa thấy anh ta tới thì lập tức chỉ vào âm hồn bị mấy âm sai kéo đi ở phía trước và nói: “Mau chặn sinh hồn kia lại cho tôi!3Bọn họ cầu sinh hồn của Đinh Nhất đi rồi!” Lão Bạch sửng sốt, sau đó vung cờ chiêu hồn lên, túm cả mấy âm sai và âm hồn kia trở về, nhưng khi tôi nhìn rõ âm hồn kia thì lập tức thất vọng vô cùng, đây đâu phải là Đinh Nhất! Đây rõ ràng là một tên khốn để kiểu tóc HKT mà

Lúc này lão Bạch tức giận nói: “Đây là Đinh Nhất hả?!”

Tôi hơi xấu hổ: “Ngại quá, hình như nhận nhầm người rồi!”

Nhất thời lão Bạch thấy hơi đau đầu: “Cậu..

cậu nhanh chóng lùi lại cho tôi! Còn tiếp tục như vậy thì âm hồn ở trạm dịch đều sẽ bị thổi bay hết.” Tôi kêu oan uổng: “Anh đừng chụp mũ lung tung cho tôi nhá, nơi này biến thành như vậy chẳng liên quan1gì đến tôi hết!” Lão Bạch nghe vậy thì tức quá! Anh ta vừa định nói gì đó, nhưng lại cố nuốt về, sau đó hằm hè bảo: “Tốt nhất là không liên quan đến cậu

Nhưng cậu cũng không thể đứng ở đây được, nhanh trở về với tôi”

Nói xong lão Bạch lôi tuột cổ áo tôi về trong trạm dịch Hoàng Tuyền

Kể cũng lạ, khi tôi trở lại đầu bên này, gió to xung quanh ngừng lại trong nháy mắt, chẳng lẽ cơn gió to bất thình lình kia đúng là có liên quan đến tôi thật sao?!

Trong lúc tôi suy nghĩ miên man thì phát hiện lão Bạch đã đưa tôi vào một căn nhà lầu thấp tè, sau đó anh ta đóng sầm cửa phòng lại, hơi tức giận nói với tôi: “Có phải cậu không cần3mạng nữa hay không?! Đường xuống Hoàng Tuyền cũng dám xông vào!?”

Tôi vội vã giải thích: “Hồn của Đinh Nhất chạy mất, tôi cho rằng bị âm sai gần đó cậu đi rồi nên mới tìm các anh, nào ngờ các anh chẳng tới, chỉ sai một tên mặt siêu dài đến, tôi cũng thật sự không còn cách khác nên mới tìm tới nơi này.”

Lão Bạch nghe tôi nói xong mà liên tục thở dài: “Chúng tôi không thể có việc à? Cậu đúng là coi chúng tôi như chân sai vặt rồi!”

Tôi vội cười làm lành: “Còn không phải do chuyện khẩn cấp quá sao, nếu không tôi nào dám để hai anh động tay chứ? Đúng rồi, anh Hắc đầu? Sao chỉ có một mình anh thế?”

Lão Bạch tức giận nói: “Chút chuyện rách nát này của3cậu mà còn cần hai người chúng tôi cùng ra mặt hả? Tôi nói cho cậu biết, sinh hồn của tên Đinh Nhất ở cùng cậu không bị âm sai câu đi đâu, cậu đi chỗ khác mà tìm đi!” “Cái gì?! Chuyện này không thể nào?” Tôi hơi bất ngờ.

Kết quả lão Bạch nặng mặt, nói: “Tôi nói không có là không có, cậu còn không tin lời tôi hả? Hơn nữa, âm sai bình thường vốn không cầu được linh hồn của thằng nhãi kia, sao có thể bị cấp dưới của tôi câu sai linh hồn được chứ?” Tôi lấy làm lạ hỏi: “Vì sao âm sai bình thường không câu đi được linh hồn của Đinh Nhất?”

Lão Bạch nghe tôi hỏi như vậy, thì vỗ bộp vào đầu và nói: “Xem trí nhớ của tôi này,9lãnh đạo bên trên còn chờ tôi về để họp đấy

Cậu! Lát nữa thì đi với thằng mặt siêu dài, không đúng, là tổ trưởng Ngô, đi về trước hẵng nói! Cậu nhớ kĩ, Đinh Nhất không ở Âm Ti, đừng hở ra là chạy đến chỗ của người chết nữa!” Lão Bạch nói xong thì đi luôn như một trận gió, tôi nhìn là biết cái tên này cố ý không muốn trả lời vấn đề vừa rồi liên quan đến Đinh Nhất

Xem ra chắc chắn lão Hắc và lão Bạch biết thân phận của Đinh Nhất, chỉ có điều bởi vì nguyên nhân nào đó, bọn họ không muốn nói hoặc là không thể nói ra

Lão Bạch đi được một chốc, mặt siêu dài đã đi đến với vẻ mặt nhăn như khổ qua: “Ngài Trương, vừa rồi sao ngài có thể chạy lung tung thế chứ, làm hại tôi bị chủ nhiệm Bạch mắng cho một trận! Bây giờ ngài nắm chắc xích khóa hồn của tôi, tôi sẽ nhanh chóng đưa ngài trở về!”

Mặt siêu dài dẫn theo tôi tới cũng vội vàng mà đi cũng vội vàng, trong nháy mắt đã quay về lại căn phòng phía Tây của nhà họ Phương

Tiền mặt siêu dài đi rồi, một mình tôi ngồi ngẩn ra trên giường đất, cân nhắc xem rốt cuộc linh hồn của Đinh Nhật có thể chạy đến chỗ nào? Bây giờ xem ra không trông cậy vào được hai con hàng Hắc Bạch Vô Thường này, nhưng không thể cứ kệ Đinh Nhất tiếp tục hôn mê như vậy! Nghĩ đến đây tôi bèn gọi điện thoại cho chú họ, kể lại kỹ càng tỉ mỉ tình huống ở đây cho chú nghe.

Nghe xong, chú họ bảo tối trước hết cứ đưa Đinh Nhất đến bệnh viện đi, bởi vì tuy rằng bây giờ linh hồn của anh ta chạy mất rồi, nhưng không thể cứ để mặc thân thể như thể được, nếu muốn chờ đến khi tìm linh hồn về rồi còn có thể bình an hồi hồn, đầu tiên phải bảo đảm các chức năng cơ thể của Đinh Nhất ổn định đã

Vì thế tôi bàn bạc với chú Lê, đưa Đinh Nhất đến bệnh viện thị trấn trước, bởi vì chỉ có ở bệnh viện mới có thể duy trì các chức năng cơ thể của anh ta ổn định.

Sau đó chú Lê liên hệ với Phương Tư Triệu trước và thuật lại đơn giản tình hình phía chúng tôi, tiếp theo lại hỏi anh ta tình trạng của Lý Thiên Phong thế nào? Khi Phương Tự Triệu nghe nói phía chúng tôi trừ Đinh Nhất ra, tất cả đều bình thường rồi thì cũng thở phào nhẹ nhõm.

Còn tình trạng của Lý Thiên Phong thì không mấy lạc quan, cột sống của anh ta bị thương rất nặng, bệnh viện huyện chắc chắn không chữa trị được, cho nên lúc này bọn họ đã liên hệ với bệnh viện Tích Thủy Đàm ở Bắc Kinh, định chuyển người tới đó xem sao.

Nếu Lý Thiên Phong thật sự bị tàn phế thì đúng là đáng tiếc

Nhưng làm nghề của bọn họ vốn có độ nguy hiểm cực cao, không ai có thể bảo đảm trong suốt kiếp hành nghề của họ không một lần xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Dù sao Đinh Nhất cũng không bị thương bên ngoài, vậy cho nên sáng ngày hôm sau chúng tôi đưa anh ta đến bệnh viện thị trấn làm tất cả kiểm tra và phát hiện trừ việc anh ta vẫn hôn mê không tỉnh ra thì tất cả các mặt khác đều bình thường

Tiếp theo chúng tôi lại bàn bạc một chút với Phương Tư Triệu về vấn đề thu gom hài cốt dưới hố trời như thế nào, bây giờ bên dưới đã rất sạch sẽ, cho nên dù không có người của chúng tôi đi theo, ai đi xuống cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio