Người Tìm Xác

chương 1751: một lần thay trời hành đạo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi tò mò ngẩng đầu nhìn thì thấy những âm hồn bị Liễu Mai điều khiển kia đang biến thành một đám khói đen và liên tục tan biến vào không khí

Dường như Liễu Mai cũng rất kinh ngạc, có vẻ như cô ta cũng không biết chuyện này là thế nào.

Liễu Mai đột nhiên há to miệng, những âm hồn vẫn còn coi là bình thường bị cô ta hút vào miệng trong nháy mắt! Mà cùng lúc đó tôi mới thấy rõ thì ra là thằng nhóc Đàm Lỗi kia đang cầm một xấp bùa màu vàng chạy vào

Tôi thật sự không ngờ thằng nhóc Đàm Lỗi này còn có chút tác dụng vào lúc mấu chốt

Tay cậu ta ném bùa vàng một cách thành thạo về phía những3âm hồn đó

Có thể là bởi vì hầu hết năng lượng của bọn họ đã bị Liễu Mai cắn nuốt gần như không còn, cho nên khi chạm đến bùa vàng thì đều hóa thành khói đen tan đi trong nháy mắt.

“Anh Trương! Anh không sao chứ?” Đàm Lỗi nhìn thấy tôi bị dồn vào góc tường thì hỏi với vẻ mặt lo lắng

Tôi xua xua tay nói với cậu ta: “Anh không sao

Đúng rồi! Vừa rồi lúc cậu vào có nhìn thấy Đại sư huynh của cậu không?”

Đàm Lỗi nghe tôi hỏi tới Đinh Nhất thì cười hì hì: “Anh ấy không sao, nhưng anh ấy gọi điện thoại nói anh ấy bị nhốt, bảo em vào cứu anh!”

Cái gì cơ? Sao Đinh Nhất và Đàm Lỗi có thể gọi1điện thoại cho nhau, mà tôi lại không được? Xem ra năng lực của Liễu Mai vẫn có hạn, kết giới bày ra cũng chỉ có thể nhốt một mình tôi mà thôi..

Lúc này Liễu Mai đã nuốt hết tất cả âm hồn có thể thu hồi lại vào trong miệng, còn Giả Bình Bình và Giả Linh Linh vẫn luôn chắn trước mặt tôi cũng mềm oặt người và ngã xuống đất

Không còn bị họ uy hiếp, tôi nhanh chóng chạy về phía Đàm Lỗi, bởi vì tôi thật sự không yên tâm về thằng nhóc này, Liễu Mai cũng không dễ đối phó như vậy.

Đàm Lỗi ném một lá bùa màu vàng về phía Liễu Mai giống như đối phó với những âm hồn bình thường khác, kết quả6lại nghe hai tiếng phục phục, bùa giấy vàng bị thiêu đốt thành tro bụi trong tích tắc

“Cái tình huống gì thế này?” Đàm Lỗi hơi giật mình nói

Nhưng khi cậu ta đang hết sức kinh ngạc, thì Liễu Mai lại vung tay lên, lấy một viên gạch dưới đất và đập vào đầu Đàm Lỗi.

Tôi thấy thế vội chạy qua kéo cậu ta lại, một tiếng “bốp” vang lên, viên gạch kia nện thẳng vào tường, nát vụn...

Đàm Lỗi lắp ba lắp bắp: “Cô ta..

cô ta, sao cô ta có thể cầm được cục gạch”

Tôi tức giận gắt: “Cậu hỏi anh thì anh đi hỏi ai đấy hả?! Trước khi vào, thằng nhóc nhà cậu có gọi điện thoại cho sự phụ cậu không?! Anh nói cho cậu biết, con4ma nữ này rất ghê gớm

Nếu hôm nay chú ấy không tới, có lẽ hai chúng ta sẽ không nhìn thấy được mặt trời của ngày mai đâu.”

Sắc mặt Đàm Lỗi lập tức trở nên khó coi: “Vừa rồi em sốt ruột quá nên quên mất, vậy phải làm sao bây giờ!?”

Tôi lập tức cảm thấy rất bất đắc dĩ, nói: “Vậy phải xem giữa cậu và sư phụ cậu có cảm ứng tâm linh gì đó không, có thể đoán trước là cậu gặp nạn!”

Đàm Lỗi hơi trợn tròn mắt mà nói: “Hả! Thế mà cũng được à? Em cảm thấy giữa em và sư phụ không có sự ăn ý này đâu...” Thật ra tôi chỉ hù dọa cậu ta thôi

Trước kia đã từng gặp trường hợp nguy hiểm3gấp mười lần thế này mà vẫn có thể bình yên vô sự, tôi cũng không tin một ma nữ thế này mà có thể làm khó được tôi! Chẳng qua ở hiện trường còn có hai nhân tố không xác định, cần phải thu phục họ trước thì tôi mới có thể yên tâm đối phó với Liễu Mai.

Nghĩ đến đây tôi bèn nói với Đàm Lỗi: “Giao cho cậu một nhiệm vụ, dán mấy lá bùa của cậu lên hai cô gái nằm dưới đất kia, phải chắc rằng lát nữa bọn họ không thể qua đây quấy rối nữa!”

Lúc này Đàm Lỗi mới phát hiện hoá ra còn có hai người sống đang nằm dưới đất, vì vậy cậu ta lập tức gật đầu với tôi: “Yên tâm đi anh, cứ trông cậy vào em” Thấy Đàm Lỗi chạy về phía hai chị em Giả Bình Bình, tôi cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm, thiếu hai nỗi lo này rồi thì tôi sẽ có thể tập trung giải quyết Liễu Mai.

Tuy tôi cũng không biết Kim Cương Xử phải dùng như thế nào, nhưng tôi đã từng thấy Tuệ Không dùng một lần trong ký ức tàn hồn của ông ta

Đương nhiên tôi không có nội lực thâm hậu như Tuệ Không, nhưng may mà Liễu Mai cũng không phải con rắn yêu Bạch Linh Nhi.

Nghĩ đến đây tôi bèn rút Kim Cương Xử ở bên hông ra, sau đó chắn ngang ở trước ngực: “Liễu Mai, tôi niệm tình cô cũng là một người số khổ, vốn định cho cô một cơ hội..

Nhưng nào ngờ tâm ma của cô khó trừ, không hề có ý hổi cải! Xem ra hôm nay tôi cũng chỉ có thể thay trời hành đạo một lần mà thôi!”

Liễu Mai cười lạnh: “Vậy cũng phải xem cậu có bản lĩnh đó hay không? Nếu cậu đúng là cao nhân lánh đời thì sao lại bị tôi làm khó bằng trò ảo thuật nho nhỏ này chứ?” “Có bản lĩnh hay không cô cứ thử xem chẳng phải sẽ biết sao? Liễu Mai, cô dám lại đây không?” Tôi cố ý khiêu khích

Ai ngờ Liễu Mai nhìn tôi khinh khỉnh: “Tôi đã có thể di chuyển đồ vật có thật thể thì cần gì phải đích thân qua đó chứ?”

Nói rồi, cô ta vung tay về phía mấy thanh thép dưới nền đất

Mấy thanh thép rỉ sét loang lổ bắn về phía tôi giống như những mũi tên nhọn

Bay tới một thanh đã muốn đòi mạng rồi, thể mà còn bay tới cùng lúc mấy thanh! Nếu như bị đâm phải là chết chắc luôn!

Thật ra trong trường hợp bình thường chắc chắn tôi sẽ không tránh được, dẫu sao tôi đâu có phải là siêu anh hùng, nói bay là có thể bay, nói nhảy là có thể nhảy được

Cũng không biết tại sao lúc ấy tôi lại không cảm thấy hoảng hốt mấy

Vào lúc mấy thanh thép kia bay về phía tôi, tôi vô thức nắm chặt Kim Cương Xử trong tay..

Ai ngờ ngay khi mấy thanh thép sắp sửa đến gần, đột nhiên chúng lại rơi hết xuống đất như là mất đi tất cả lực bay vậy! Liễu Mai chưa từ bỏ ý định, cô ta đập cùng lúc mấy viên gạch về phía tôi

Kết quả cũng giống y như đúc tình huống vừa rồi, đều là khi sắp đụng đến tối thì mất lực và rơi xuống đất trong nháy mắt.

Tất nhiên là tôi biết mình không có năng lực đặc biệt gì

Trong thời điểm nguy ngập vừa nãy, tôi chỉ đơn giản là nắm chặt lấy Kim Cương Xử để chuẩn bị đối phó với kẻ địch..

Chẳng lẽ là Kim Cương Xử có thể kết nối với suy nghĩ của tôi và cứu tôi vào lúc mấu chốt? Xem ra thứ này đúng thật là một bảo bối tốt, thảo nào Đinh Nhất muốn tôi phải giữ kỉ nó, nói là vào lúc quan trọng có thể cứu mạng của tôi! Giờ phút này, sắc mặt Liễu Mai cực khó coi, có lẽ cô ta cũng không biết thứ trong tay tôi cầm là pháp bảo lợi hại gì...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio