Người Tìm Xác

chương 1753: nghiệp chướng của việc giết ma quỷ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cậu ấy thấy tôi và Đinh Nhất đi ra thì mặt nhăn như khỉ, nói: “Ối giời ơi các anh ơi, cuối cùng hai anh cũng ra đây rồi! Hai chị gái này thật sự nặng quá!” Khi tôi đi đến bên cạnh Giả Bình Bình và Giả Linh Linh, phát hiện hai người họ vẫn đang hôn mê, tôi bèn nói với Đinh Nhất: “Liễu Mai đã bị đánh tan hồn phách mà sao họ vẫn chưa tỉnh lại nhỉ?”

Đinh Nhất nghe tôi hỏi như vậy, bèn ngồi xổm xuống lật mí mắt hai chị em ra xem và nói: “Không sao..

Bọn họ bị âm hồn bám vào người thời gian dài, ít nhiều sẽ tổn thương đến thể xác, một lát nữa3là tỉnh lại thôi

Có điều chỉ sợ bọn họ không thể hướng tuổi thọ như người thường!”

Tôi hơi giật mình: “Nghiêm trọng như vậy cơ à?! Tôi còn tưởng rằng số mệnh của hai chị em họ khá tốt đấy, dầu gì cũng chưa bị Liễu Mai hại chết thì đã gặp chúng ta..

thế mà không ngờ vẫn không thể cứu được họ.”

Đinh Nhất lại phản bác lời tôi: “Không thể nói như vậy

Nếu không phải cậu cứu bọn họ, tôi dám chắc Liễu Mai sẽ không cho bọn họ sống qua năm nay

Đối với họ mà nói, đây đã là may mắn trong bất hạnh rồi

Tuy rằng trong vụ này, hai người họ vô tội, nhưng từ xưa đến nay đã có câu1nói không có mối họa nào không hại đến gia đình, một người phạm tội thì nhất định cả nhà sẽ bị liên lụy, cho nên họ bị tội lỗi của cha mẹ liên lụy cũng là bình thường.”

Tôi thở hắt ra thật mạnh: “Vậy bây giờ làm sao đây? Chúng ta đưa người đến bệnh viện trước hay là chờ họ tỉnh lại rồi nói rõ tình hình?” Kết quả Đinh Nhất lại lắc đầu: “Đề nghị của tôi là cả hai đều không làm, cứ ném họ ở đây thôi.”

Đàm Lỗi ở cạnh giật mình nói

“Hả?! Thế..

có được không?”

Tôi nhìn trái nhìn phải, phát hiện nơi này đúng là không có camera giám sát, vì vậy tôi xoay người nói với hai6người họ: “Ném ở đây cũng được

Trời sắp sáng đến nơi rồi, ắt hẳn chẳng mấy chốc sẽ có người dậy sớm đi thể dục, đến lúc đó tất nhiên sẽ có người đưa họ đến bệnh viện

Nếu chúng ta đưa họ đến bệnh viện thì khó mà giải thích được

Thêm nữa, kể cả hai người bọn họ tỉnh lại cũng chưa chắc đã nhớ rõ tại sao mình đến được nơi này

Cho nên vẫn là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyến đi..

Chúng ta có thể cứu được họ đã là hết tình hết nghĩa rồi.”

Tuy miệng thì nói như vậy, nhưng đến cuối cùng ba chúng tôi vẫn không thẳng tay ném họ lại đó mặc kệ được, chúng tôi lái4xe đến chỗ xa xa một chút để theo dõi, đến tận lúc xác nhận có người phát hiện ra họ và gọi 120, chúng tôi mới yên tâm rời đi.

Chờ mấy người chúng tôi trở lại nhà Chú Lê thì trời đã sáng bảnh mắt

Vào cửa đúng lúc nhìn thấy Chú Lê còn đang ngái ngủ cho mèo ăn..

Chú ấy thấy chúng tôi mới trở về, hơi giật mình nói: “Sao giờ các cháu mới trở về?”

Đàm Lỗi nói với vẻ mặt oán giận: “Sư phụ à, buổi tối lúc ngủ thầy không bị hốt hoảng tâm thần sao? Không cảm nhận được các đồ đệ gặp phải nguy hiểm gì à?” Kết quả Chú Lê nhún vai đáp: “Không, thầy ngủ rất3say sưa.” Đàm Lỗi nghe vậy thì vừa lắc đầu vừa thở dài bảo: “Xem ra giữa thầy trò chúng ta thật sự không có tâm linh tương thông mà...”

Chú Lê nghĩ ngợi một lúc, sau đó nghiêm mặt nói với Đàm Lỗi: “Thầy cảm thấy có thể là bởi vì các trò cũng không gặp phải nguy hiểm thật sự.” Tôi thấy dáng vẻ muốn cứu vãn lại của Chú Lê thì buồn cười, nhưng trong lòng lại không khỏi nghĩ tới câu nói cuối cùng kia của Liễu Mai: “Kẻ giết tôi chắc chắn sẽ bị người giết chết..” Ý của cô ta là nguyền rủa tôi sẽ bị người khác giết chết giống như cô ta? Nhưng tôi cảm thấy cô ta nghĩ nhiều rồi, bởi vì tôi cũng không phải người giết chết cô ta thật sự! Chẳng phải cô ta đã bị chính mình giết từ lâu rồi đấy à? Nghĩ thông suốt lý lẽ trong đó, lòng tôi dường như thoải mái hơn.

Sáng hôm nay, hiểm khi tôi dậy sớm, nên định dắt Kim Bảo ra ngoài đi dạo, kết quả thằng nhóc này vừa thấy do tôi dắt nó ra chơi còn rất mất hứng! Vào lúc hai chúng tôi người thì tủm kẻ thì tránh, Kim Bảo đột nhiên nhăn cái mũi lại, miệng phát ra tiếng gừ gừ trầm thấp

Tôi biết đây là biểu hiện của Kim Bảo khi cảm thấy có nguy hiểm

Vì vậy tôi lập tức cảnh giác nhìn xung quanh..

Kết quả không đến mấy giây sau, Bạch Linh Nhi đã đi ra từ trong bụi cỏ với vẻ mặt hậm hực.

Mà Kim Bảo vừa rồi vẫn còn gừ gừ, sau khi nhìn thấy Bạch Linh Nhi lại dựng đứng đuôi lên, vẻ mặt sợ hãi trốn ở phía sau tôi

Tôi nhẹ nhàng sờ đầu của nó và nói: “Đừng sợ, đừng sợ

Đây là chị Bạch của mày...” Bạch Linh Nhi thấy Kim Bảo sợ mình như thế thì cố ý đi đến trước mặt Kim Bảo hù dọa nó: “Mũi của con vật này thính thật đấy! Tôi vốn đang muốn tiếp tục theo dõi anh một lát nữa cơ! Lần sau nhìn thấy tao nhớ phải yên lặng! Nếu không tao sẽ ăn mày như đồ ăn vặt đó!”

Không biết Kim Bảo có hiểu thật hay không, ấy thế nhưng nó lại kêu ư ử sợ sệt, cuối cùng tôi vẫn phải vỗ về nó một lúc mới đỡ

Tôi tức giận bảo với Bạch Linh Nhi: “Cô thôi đi được không! Một con rắn yêu sống hơn ngàn năm mà đi hù dọa một con chó con mới sống mấy năm như nó hả?! Thể gọi là già mà không nên nết đó cô biết không? Còn nữa nhé! Cô có thể đừng xuất quỷ nhập thần như vậy được không hả?”

Bạch Linh Nhi cười gian: “Chẳng phải do tôi sợ quấy rầy anh đấy sao, cho nên mới đi theo từ xa, muốn xem thử gần đây các anh đang làm những gì?” Nói một nửa, Bạch Linh Nhi đột nhiên kêu lên và hỏi: “Không đúng! Sao trên Kim Cương Xử bên hông anh lại có mùi ma quỷ thế?..

Có phải anh dùng nó để giết ma quỷ không?” Tôi cảm thấy chuyện này cũng không cần thiết phải giấu giếm cô ta, vì vậy gật đầu đáp: “Ừ, mấy ngày trước mới vừa dùng nó để giết một con ác quỷ hại chết rất nhiều người, đây cũng coi như là một việc công đức

Hòa thượng Tuệ Không của cô sẽ không để ý đâu.” Vừa nghe tôi nhắc tới Tuệ Không, vẻ mặt Bạch Linh Nhi hơi mất tự nhiên: “Cái gì mà của anh của tôi, anh bớt nói leo với tôi đi! Tôi nói cho anh biết, thứ này không thể dùng lung tung biết chưa? Hơn nữa nghiệp chướng của việc giết ma quỷ rất nặng

Có phải anh bị ngốc không thể!?”

Tôi không phục lắm: “Tôi thay trời hành đạo mà còn sai chắc?!” Kết quả Bạch Linh Nhi lại nói với tôi: “Bất kỳ quỷ quái tinh linh nào đều có số phận riêng của chúng, nhất là ma quỷ..

Điều đó có nghĩa là nên giao ma quỷ cho Âm Ti để làm phán xét cuối cùng, chứ không phải do anh tùy tiện giết chết.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio