Người Tìm Xác

chương 1764: chuyện kỳ lạ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mạnh Đào, Vu Hải Đông và Dương Mộc Sâm đều hiểu rất rõ điều ấy..

nhưng sau đó bọn họ đều sợ phải chịu trách nhiệm, cho nên, ba người đã vô cùng ăn ý không đề cập đến chuyện này.

Trước đó, khi Mã Kiến và An Tuệ Khiết xảy ra chuyện, Mạnh Đào vẫn chưa lo lắng gì, vì dù sao cả nhà máy có hơn ba mươi nghìn công nhân, hẳn là không phải ai cũng quen biết Hoàng Đại Lâm chứ? Nhưng sau khi Vu Hải Đông và Dương Mộc Sâm chết, cậu ta mới ý thức được chuyện này có lẽ có liên quan đến việc Hoàng Đại Lâm báo thù? Thật ra từ lúc Hoàng Đại Lâm chết, Mạnh3Đào mắc phải chứng mất ngủ trầm trọng, sở dĩ ngày nào cậu ta cũng ra ngoài uống rượu, là vì nếu như không uống say cậu ta không thể ngủ yên được! Chỉ cần nhắm mắt lại là vẻ mặt cầu xin sự giúp đỡ của Hoàng Đại Lâm đêm hôm đó lại hiện lên trước mặt cậu ta...

Cho dù bình thường Mạnh Đào có láo toét thể nào, nhưng khi đối mặt với một sinh mệnh mất đi vì sai lầm của mình, cậu ta vẫn cảm thấy bất an

Bởi vậy chỉ cần trời vừa tối, cho dù là một phút cậu ta cũng không muốn ở lại trong ký túc xá, nhất định phải ra ngoài uống đến say rồi1mới quay về ngủ.

Nghe Mạnh Đào nói xong, tôi vội hỏi cậu ta: “Tôn Lương Tả có quen Hoàng Đại Lâm không?” Mạnh Đào lắc đầu: “Không biết, sau khi thấy Hoàng qua đời Tôn Lương Tả mới chuyển đến ở..

Nhưng cậu ta đã nói qua điện thoại với bạn nhiều lần rằng không muốn ở trong phòng ký túc này, còn cụ thể vì sao thì cậu ta không nói.”

Chú Lê đột nhiên hỏi: “Cậu cảm thấy là vì chuyện gì?”

Nét mặt Mạnh Đào hơi sợ hãi: “Còn có thể bởi vì cái gì? Nhất định là do chiếc giường mà cậu Tồn ngủ rồi! Thầy Hoàng chết trên chính chiếc giường đó, nếu như anh ấy thực sự biến thành âm6hồn không tan, đương nhiên sẽ không thích có người ngủ trên giường của mình!” Nói đến đây, Mạnh Đào đột nhiên chuyển sang thái độ khẩn cầu nói với chúng tôi: “Tôi biết mấy vị là đại sư do Tổng giám đốc Phác mời đến, cầu xin các vị hãy cứu tôi với! Nếu lúc đó tôi biết thầy Hoàng bệnh nặng như vậy, tôi nhất định sẽ gọi 120! Tôi không muốn chết! Cầu xin các ngài hãy cứu tôi với!”

Có thể nhận ra Mạnh Đào thực sự sợ hãi! Vì những người liên quan đến chuyện này cũng chỉ còn mình cậu ta chưa chết, khó trách cậu ta muốn nghỉ việc chuyển đi nơi khác.

Nhưng chuyện này có một4số điểm chưa rõ ràng, nếu như Tổn Lương Tả chết là do nằm đúng giường của Hoàng Đại Lâm, thì vì sao Mã Kiến và An Tuệ Khiết lại chết? Hai người bọn họ đều không ở cùng tòa ký túc xá với Hoàng Đại Lâm mà!

Mạnh Đào thấy chúng tôi đều không nói gì thì sốt sắng bảo: “Tôi cũng biết oán khí của thầy Hoàng rất nặng, khó đối phó, nhưng bây giờ nếu ngay cả mọi người cũng không chịu giúp tôi thì tôi nhất định phải chết! Tôi..

tôi chỉ có chút tiền tiết kiệm, nếu mọi người có thể giúp tôi vượt qua kiếp nạn này, tôi sẽ đưa hết cho mọi người!”

Tôi buồn cười nói: “Chúng tôi3không cần tiền mồ hôi nước mắt của cậu, cậu đã gặp được chúng tôi cũng coi như có duyên, cho nên chúng tôi sẽ không giương mắt nhìn cậu chết

Tối nay sẽ không có chuyện gì nữa đâu, cậu cứ yên tâm ngủ đi, có chuyện gì ngày mai chúng ta lại nói.” Mạnh Đào nửa tin nửa ngờ quay về giường mình nằm xuống, nhưng không được mấy phút lại ngồi dậy, sau đó cầm chắn chạy đến chiếc giường cách chiếc giường của Hoàng Đại Lâm và Tôn Lương Tả xa hơn một chút, xem ra cậu ta thực sự sợ hãi nửa đêm Hoàng Đại Lâm sẽ quay lại

Thật ra, có chúng tôi ở đây Hoàng Đại Lâm chắc chắn sẽ không quay lại nữa, nhưng còn sau này thì sao, chúng tôi cũng đâu thể ngày ngày đi theo thằng nhóc này được?

Một đêm không mộng, sáng hôm sau Mạnh Đào mang một đôi mắt gấu trúc ngồi trước mặt chúng tôi

Xem ra thằng nhóc này cả đêm không ngủ! Đây cũng là chuyện đương nhiên thôi, một người trải qua chuyện như thế mà có thể ngủ ngon được mới là lạ ấy chứ

Mạnh Đào thấp thỏm hỏi: “Mấy vị đại sự, hôm nay tôi nên làm gì?”

Tôi suy nghĩ một lát rồi nói với cậu ta: “Hôm nay cậu làm ca nào?”

“Ca ngày...” Tôi gật đầu: “Vậy cậu cứ đi làm đi! Cho dù oan hồn có lợi hại thể nào cũng không thể xuất hiện giữa ban ngày được, điều này thì cậu có thể yên tâm

Chờ đến xế chiều trước khi trời tối, chúng tôi sẽ đến xưởng tìm cậu.”

Mạnh Đào hơi lo lắng: “Hay là tôi xin nghỉ hôm nay nhé!” Chú Lê khoát tay với cậu ta: “Cậu phải hành động giống như bình thường, nếu không chỉ sợ oan hồn kia sẽ tìm cách khác để tiếp cận cậu.” Tôi nghe là biết Chú Lê đang dọa Mạnh Đào, hiện tại thằng nhóc này đang sợ hãi quá độ, nếu như không nói như vậy, thì chỉ sợ cả ngày hôm nay cậu ta sẽ lẽo đẽo đi theo chúng tôi

Nếu như thế thì cứ để cậu ta đi làm còn hơn

Vất vả lắm mới đuổi được Mạnh Đào đi, Chú Lê nói với chúng tôi: “Chú luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế, nếu như nói sự kiện một loạt công nhân nhảy lầu đều do Hoàng Đại Lâm báo thù, vậy thì chuyện gì đã xảy ra với Mã Kiến và An Tuệ Khiết? Chẳng lẽ bọn họ cũng liên quan đến Hoàng Đại Lâm sao?” Tôi lắc đầu: “Không phải, theo lý thuyết thì khi còn sống Hoàng Đại Lâm là một người thật thà, ngoài ba người Mạnh Đào đã sai sót dẫn đến cái chết của anh ta ra thì anh ta sẽ không gây thù kết oán gì với người khác mới đúng? Nếu không người đầu tiên anh ta tìm đến báo thù chắc chắn phải là Tổng giám đốc Phác và chủ nhiệm Lưu chứ?”

Đàm Lỗi lại đưa ra một cách lý giải khác: “Sao anh biết anh ta không đi tìm? Không phải Tổng giám đốc Phác mới về nước sao? Biết đâu chủ nhiệm Lưu Quang Vĩ cũng không thường xuyên làm việc ở nhà máy thì sao?”

Đúng là như vậy, trước đó có nghe Triệu Bắc Hân nói qua, Lưu Quang Vĩ nói thời gian gần đây cơ thể không được thoải mái, nên thỉnh thoảng ông ta mới đến nhà máy một chút, còn lại đều không ở đây? Cho dù oan hồn của Hoàng Đại Lâm có lợi hại thế nào, anh ta cũng không có khả năng rời khỏi nơi này theo Lưu Quang Vĩ về nhà chứ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio