*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu bây giờ tôi chết ở đây, vậy thì hồn phách của tôi cũng sẽ bị trận bàn đá này hút vào đó, trở thành đồ ăn để kéo dài tuổi thọ cho lão yêu quái nghìn năm kia, đến lúc đó chẳng ai trong ba chúng tôi sống nổi
Nhưng nếu tôi dốc hết sức phá huỷ trận bàn đá này, cho dù tôi chết ở đây vì kích nổ quả bom hẹn giờ trong não, nhưng Đinh Nhất và chú họ lại có một đường sống.
Đương nhiên, còn có một khả năng khác, đó là cho dù tôi dùng hết sức chém thêm nhát nữa cũng không thể hủy diệt hình khắc trên trận bàn đá, mà tôi lại bị vỡ khối u chết thảm ngay tại trận vì rung động quá lớn...
Tính toán như vậy, tôi cũng chỉ có ba mươi phần trăm cơ hội có3thể thành công
Nhưng nếu không thử một lần, chỉ e một phần trăm cơ hội cũng không có
Vì thế tôi vịn tường đứng lên, sau đó lảo đảo đi tới bên cạnh trận bàn đá.
Khi tôi nhìn đến vết chém đó lần nữa thì phát hiện quả là nó sâu thêm một chút, nếu tôi sử dụng cùng một lực để chém thêm nhát nữa, như vậy là có thể chém đứt phù văn này nhỉ?
Hình khắc trên toàn bộ trận bàn đá này rất tinh vi, có lẽ chỉ làm hỏng một chút thôi là trận bàn đá này cũng không còn tác dụng như trước, cuối cùng không nhất được đám âm hồn kia nữa.
Nghĩ đến đây, tôi hít sâu một hơi, sau đó khẽ chạm thanh kiếm báu lên vết nứt nông trên trận bàn đá kia lần nữa..
Thành công hay không chỉ trong một1nhát này, vì thế tôi nín thở, đột nhiên giơ cao thanh kiếm báu trong tay lên, sau đó liều mạng chém xuống vết nứt nông kia
Có tiếng “keng” vang lên, chỗ thanh kiếm báu tiếp xúc với bàn đá bắn ra tia lửa, tôi thầm vui vẻ, biết thế là thành công rồi!
Cùng lúc đó, tôi đột nhiên cảm thấy tất cả cảnh vật trước mắt đều biến thành màu đỏ sậm, tôi biết không phải là cảnh vật trong hiện thực thay đổi màu sắc, mà là bởi vì đáy mắt tôi đã xuất huyết..
cho nên mới nhìn cái gì cũng là màu đỏ.
Tôi lập tức chống kiểm làm gậy để người đứng vững, sau đó xem xét vết nứt xuất hiện trên bàn đá, vết nứt mảnh như sợi tóc đó đang toác rộng ra từng chút, lan tràn cho đến khi toàn bộ bàn9đá đều đầy vết rạn.
Cuối cùng tôi thở phào, sau đó ném thanh kiếm báu và lùi về phía sau vài bước, cơ thể và thẳng vào vách tường sau lưng
Tôi cũng không biết rốt cuộc cơ thể của mình đã phải chịu cơn sóng rung động đến mức nào, nhưng thấy hình khắc trên cả bàn đá đều đã vỡ, tôi biết lần này Đinh Nhất và chú họ được cứu rồi.
Những chuyện còn lại không nằm trong phạm vi năng lực của tôi nữa, bởi vì cả người tôi đã mất hết sức lực đến nỗi chẳng nâng nổi một ngón tay, chỉ có thể mờ mịt ngồi dựa ở dưới vách tường, mở to mắt nhìn sự biến đổi to lớn xảy ra trong trận bàn đá..
Ngay sau khi những hình khắc đó vỡ vụn, tên yêu nghiệt trong trận kia đột ngột mở mắt3rồi nhìn tôi với vẻ mặt thù hằn..
Tôi thật sự chẳng còn một chút sức lực nào, nếu không nhất định tôi sẽ nói thẳng với hắn rằng: “Nhìn cái con khỉ!”
Vì thế hai chúng tôi, một trong trận, một ngoài trận, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn lẫn nhau, nếu ánh mắt có thể giết người, tôi và hắn đã đánh nhau ba trăm hiệp rồi.
Ngay sau đó tất cả âm hồn trong trận bàn đá đột nhiên trở nên xôn xao, lão yêu nghìn năm nhìn tất cả mọi thứ với vẻ mặt không thể tin nổi..
Điều làm cho người ta sợ hãi nhất chính là, làn da tên kia già đi cực nhanh với tốc độ mắt thường có thể thấy được
Vừa nãy vẫn là một thằng nhãi non nớt hơn hai mươi, trong chớp mắt đã biến thành một ông già tóc bạc da3mồi! Tôi cũng không ngờ hắn sẽ đột nhiên giá nhanh như vậy?!
Lão yêu nghìn năm nhìn đôi tay đầy nếp nhăn của mình với vẻ không dám tin, sau đó hắn căm tức chỉ vào tôi nói: “Vì sao..
vì sao mày phải hại tao?”
Tôi thở xuôi, sau đó thều thào đáp: “Vậy vì sao mày lại muốn hại người khác chứ?” Thật ra tôi cũng không ngờ sau khi phá trận bàn đá này thì lão yêu nghìn năm kia sẽ mất nước nhanh thể, từ một củ cải trắng mọng nước biển thành một củ cải khô già nua
Có điều hắn đã sống lâu vậy rồi, cũng coi như từng trải chuyện đời phù phiếm hơn một nghìn năm, sao còn cố chấp với sự sống chết như thế chứ!?
Nếu không phải tôi không có nhiều sức lực, thể nào tôi cũng phải mắng hắn vài câu cho bõ! Ai ngờ hắn lại không cho tôi cơ hội này, nháy mắt đã từ một củ cải khô già nua biến thành một đống tro tàn.
“Thế là chết rồi à!?” Tôi nói với vẻ mặt không thể tin nổi.
Nhưng theo sự tan biến của lão yêu nghìn năm, cả đám ấm hồn trong trận bàn đá lại trở nên hoàn toàn mất khống chế, trong bọn chúng có kẻ bàng hoàng, có kẻ phẫn nộ, nhất thời toàn bộ ngôi mộ trở thành cảnh quỷ khóc sói gào...
Tôi thấy trên mặt Đinh Nhất và chú họ cũng hơi mịt mờ, hình như trong lúc nhất thời đã quên mất mình là ai và đang ở chỗ nào
Vì vậy tôi lại cố xốc tinh thần lên và gọi họ: “Đinh Nhất! Chủ họ!? Mau mau tỉnh lại đi!” Kết quả tôi vừa cất lời, hai con hàng này chưa có phản ứng gì, nhưng lại gây chú ý với những âm hồn khác trong mộ
Có lẽ bọn chúng cũng không ngờ trong mộ còn có thể có một người sống, vì vậy ánh mắt bọn chúng nhìn tôi chợt giống như sói nhìn thấy dê...
Tôi thấy ánh mắt của bọn chúng thì thầm kêu không hay rồi, chỉ sợ là những âm hồn bị nhốt ở trong trận đó đã để ý cái thân xác tươi non mọng nước này của tôi rồi
Bây giờ tôi không còn năng lực phản kháng, đối với bọn chúng mà nói, quả thật chính là con vịt đã đến bên miệng rồi.
Mà đến bây giờ hai con hàng Đinh Nhất và chú họ vẫn còn chưa Tịnh Hồn lại nữa cơ
Có khi chờ bọn họ nhớ ra mình là ai, sau đó lại chạy về thân xác của mình, thì tôi đã bị bách quỷ ám vào người rồi..
Giờ phút này, tôi cũng rất bất đắc dĩ, trong lòng biết mình ắt phải chết không thể nghi ngờ, vì vậy tôi nhắm tịt hai mắt lại..
Thích làm gì thì làm đi! Tôi gần như đã cảm nhận được ấm khí xung quanh bắt đầu ngưng tụ, dần dần ép về phía mình
Nhưng ngay lúc tôi chuẩn bị từ bỏ, lại không thấy có cảm giác bị quỷ ám lên người như dự đoán
Một lát sau, tôi chầm chậm mở mắt ra thì thấy Vũ An Hầu Bạch Khởi đang cầm kiếm báu trong tay và đứng ở trước người tôi! Tôi lập tức thở phào, may thay cuối cùng thằng nhãi này đã nhớ ra mình là ai! Mà ông già lúc trước tôi nghi ngờ là chú họ cũng ngồi xổm trước người tôi và hỏi với vẻ mặt nôn nóng: “Tiền Bảo, cháu cảm thấy thế nào?” Tôi lắc đầu với chú ấy, sau đó khẽ hỏi: “Chú là chủ họ của cháu à?” Ông già gật đầu: “Đây là hình dáng vốn có của chú...” Nghe vậy, tôi cố ý nói đùa: “Cháu vẫn thích hình dáng trước đây của chú
Chủ như bây giờ khiến cháu không thể không gọi chú là ông!”