Người Tìm Xác

chương 202: ba bộ hài cốt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Về sau cải cách nổ ra như thủy triều, quét sạch cả nước, công nhân viên chức ở đây ngày càng có nhiều người ra ngoài tự mưu sinh. Họ cho giáo viên ở trường tiểu học gần đó thuê phòng của mình, nơi này trở thành ký túc xá giáo viên.

Cảnh sát tìm trong ngoài khu nhà trệt một lượt, nhưng không tìm ra đầu mối gì. Lưu Phương như đã biến mất vào hư không trên con đường nhỏ. Năm đó có chuyện bọn buôn người bắt cóc trẻ em, nên vụ án này bị coi là lừa gạt buôn bán trẻ em.

Từ đó về sau, cha mẹ của Lưu Phương vẫn thường xuyên đi tìm con gái, bọn họ cũng cho rằng con gái mình bị bọn buôn người bắt cóc. Thế nhưng khi bóng ma của chuyện này chưa tan đi, thì một đứa trẻ khác ở gần đó lại mất tích.

Lần này là một bé trai, tên là Vương Bằng Phi, học sinh tiểu học lớp 4. Cậu bé ra tiệm tạp hóa mua thuốc cho bố thì mất tích, vì là con trai, cho nên cha Vương Bằng Phi còn tưởng cậu bé mải chơi nên quên về. Không ngờ chờ đến tận khuya đi ngủ mà vẫn không thấy con đâu.

Cha của Vương Bằng Phi đến nhà bạn học của con, nhưng cậu bé không có ở nhà chúng. Đến lúc này Vương Bằng Phi mới nghĩ đến chuyện báo cảnh sát.

Cục công an vừa tiếp án lập tức phái người bao vây trạm xe lửa và nhà ga, nhưng không phát hiện đứa bé. Sau đó họ điều tra quanh cửa hàng nhỏ, mới biết hóa ra Vương Bằng Phi không đến cửa hàng mua đồ…

Trong vòng vài tháng ngắn ngủi, đã có hai học sinh tiểu học mất tích, nên khiến Cục công an coi trọng. Nếu như nói hai đứa trẻ này bị bọn buôn người bắt cóc, thì chúng cũng đã học lớp 3 lớp 4, địa chỉ nhà và tên bố mẹ đều nhớ rất rõ. Bọn buôn người thường không thích những đứa trẻ lớn như vậy, quan trọng là không dễ bán.

Nhưng nếu không phải bọn buôn người bắt cóc, thì phải giải thích thế nào về việc hai đứa trẻ mất tích đây? Dù sau đó cảnh sát đã điều tra rất lâu, nhưng cũng không thu hoạch được gì, vẫn không tìm thấy bóng dáng Vương Bằng Phi.

Chuyện hai trẻ em mất tích đã tạo nên khủng hoảng rất lớn cho cư dân. Thời gian đó, phàm là nhà nào có con học tiểu học, đều sẽ có người nhà tự mình đưa đón, sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Nhưng không ai ngờ, lúc mọi người đều đặt toàn bộ sự chú ý lên những học sinh tiểu học. Thì lại có một nữ sinh cấp hai mất tích trên đường về nhà, sau buổi tự học tối! Mà điều khiến người ta sợ nhất, chính là nữ sinh này không về nhà một mình. Lúc trời tối, cô bé sẽ đi cùng bạn thân của mình về.

Vì nhà hai người rất gần nhau, cho nên thường xuyên đi cùng. Đêm hôm đó, hai người đi đến hẻm trong ngõ như mọi khi, một nhà ở đầu hẻm, một nhà ở cuối hẻm, cách nhau chưa tới 50 mét.

Theo nữ sinh kia nói, hôm đó hai người về nhà như bình thường, vì nhà cô bé ở đầu hẻm nên đến nhà trước. Cô nhớ rõ, vì cô bé mất tích rất sợ bóng tối, nên lần nào cô cũng đứng ở cửa nhà mình, nhìn bạn về đến cửa rồi mới vào nhà, đêm hôm đó cũng không ngoại lệ.

Như vậy, nói cách khác, cô gái này bị mất tích ở cách nhà mình không đến vài mét? Chuyện này quá đáng sợ rồi? Lời đồn truyền đi nhanh chóng, cái gì cũng có, nào là bị bắt cóc, nào là bị ăn mày cướp đi, còn cả bà già mặt mèo ăn mất! Tóm lại cái gì cũng có, khiến lòng người căng thẳng.

Vì vụ án này, trong vùng đã lập một tổ chuyên án đến điều tra. Vì người mất tích đều là trẻ vị thành niên, có lớn có nhỏ, nên tính chất vụ án đã thay đổi, không còn là bắt cóc buôn bán trẻ em nữa.

Nhưng sau khi kiểm tra lại, thời điểm ba đứa trẻ mất tích trước và sau đó đều không có người ngoài đến hay rời khỏi huyện Lục Thủy. Ở thời đại đó, phương tiện giao thông chỉ có tàu hỏa hoặc ô tô, nhà ai hôm nay có người thân đến chơi, thì hôm sau hàng xóm xung quanh đều biết hết, không có bí mật gì.

Vụ mất tích hàng loạt thế này chưa từng xảy ra, cho dù cảnh sát mở rộng tìm kiếm mạnh đến mấy, cũng không thấy chút manh mối nào. Một thời gian sau, vụ án này trở thành vụ án mất tích chưa được phá nổi tiếng trên cả nước, dần dần trừ người nhà những người mất tích, cũng không còn ai chú ý đến nữa.

Sau đó đến cuối thập niên 90, huyện An Lâm cách huyện Lục Thủy không xa lại xảy ra vụ án mấy trẻ em mất tích. Những đứa trẻ mất tích đều trong khoảng từ 10 đến 15 tuổi, có nam có nữ.

Sau khi ở đó báo cảnh sát, một điều tra viên phát hiện, mấy năm trước ở huyện Lục Thủy cũng có trường hợp mất tích giống vậy. Những đứa trẻ này đều đột ngột biến mất ở những nơi bình thường vẫn đi lại. Bất kể tìm thế nào, đều sống không thấy người chết không thấy xác…

Thật ra, từ khi thành lập Cộng hòa Trung Hoa đến nay, mỗi ngày đều có rất nhiều vụ án mất tích không tìm được người. Thế nhưng vụ án mất tích trẻ vị thành niên như ở huyện Lục Thủy và An Lâm thì rất ít.

Cũng phải trách kĩ thuật lúc bấy giờ còn lạc hậu, trên đường không lắp camera giám sát, đến lúc cảnh sát muốn phá án thì không có cánh nào để kiểm tra, khó lại càng thêm khó…

Đến tận ba năm trước đây, huyện Lục Thủy cải tạo mặt bằng, khu ký túc xá cũ đã bỏ hoang từ lâu nên sẽ bị dỡ bỏ hoàn toàn, không ngờ lúc phá dỡ lại đào được trong một căn nhà ra ba cỗ hài cốt.

Những bộ hài cốt này đều là trẻ em. Chuyện vừa được phát hiện đã nhanh chóng lan truyền khắp cả huyện. Người nhà của mấy đứa trẻ mất tích năm đó đều chạy đến, muốn xem thử có phải con mình không.

Nhưng lúc này đã là hơn chục năm sau, ba bộ hài cốt này chỉ còn xương trắng, cũng không có bất kỳ quần áo gì. Có thể chứng minh khi bị chôn, bọn trẻ không mặc quần áo trên người.

Cảnh sát lập tức lấy DNA của ba hộ gia đình để xét nghiệm so sánh, kết quả nhanh chóng xác nhận, ba bộ hài cốt này chính là ba đứa trẻ đã mất tích mười mấy năm về trước.

Bởi vì thi thể bây giờ chỉ còn lại xương cốt, cho nên pháp y rất khó phán đoán nguyên nhân tử vong, nhưng nhìn những dấu tích còn lại trên hài cốt, trước khi chết chúng đều bị gãy xương ở nhiều chỗ khác nhau, chứng tỏ ba đứa trẻ đó đã bị hành hạ đến chết!

Qua điều tra, hỏi thăm, biết được hộ gia đình sống ở đây là một đôi vợ chồng, hai người đều là giáo viên tiểu học, chồng dạy toán, vợ dạy mỹ thuật. Năm 96, hai vợ chồng bị điều động công tác rời khỏi huyện Lưu Thủy, từ đó đến nay nơi này vẫn để trống.

Những người xung quanh khi nghe tin thi thể của ba đứa trẻ được tìm thấy trong nhà họ, vẫn không thể tin nổi! Hai người đó vẫn luôn khiến ai cũng cảm thấy đó là những người trung thực. Ở trường học cũng là gương sáng cho người khác, không làm gì sai trái, sao đột nhiên lại trở thành hung thủ giết người được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio