Người Tìm Xác

chương 216: xe khách biến mất

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi về khách sạn, chúng tôi hỏi chú Lê ngay: “Liêu đại sư có phải mắc bệnh gì không trị được không?”

Chú Lê lắc đầu nói: “Sư huynh của chú không có gì đáng ngại, chỉ cấp hỏa công tâm, chỉ cần tâm sự một chút là bệnh tình sẽ đỡ hơn!”

“Tâm sự? Tâm sự cái gì!” Tôi tò mò hỏi.

Không ngờ chú Lê lúc này lại chợt tỏ ra tức giận: “Cái lão già Liêu Thanh Viễn kia, chú đang nói sao huynh ấy lại tốt bụng mời mình đến đây! Mệt cho lão chờ ở đây!”

Tôi càng nghe càng không hiểu gì: “Chú Lê! Rốt cuộc là làm sao, chú nói đi! Chú muốn cháu sốt ruột chết à!”

Chú Lê đã tức đến nỗi râu dựng đứng: “Liêu Thanh Viễn chính mình gặp chuyện không giải quyết được thì mới nghĩ đến chú, còn nói cái gì mà bị bệnh, gạt chú đến đây!”

Sau đó tôi và Đinh Nhất mới hiểu được cụ thể là chuyện gì… Thì ra lúc trước có người đến tìm Liêu đại sư, nói họ gặp một chuyện khó giải quyết, muốn nhờ Liêu đại sư xem thử là có chuyện gì.

Người đến tìm Liêu đại sư là thành viên của một công ty du lịch, kể rằng công ty bọn họ có một chiếc xe khách tầng chở 19 vị khách Quảng Đông lên núi chơi, kết quả là vừa lên thì lại mất liên lạc!

Ban đầu công ty còn tưởng là tín hiệu trên núi không tốt, đợi đến khi ra khỏi núi thì sẽ liên lạc được. Nhưng ai ngờ đã qua ba ngày mà chiếc xe kia vẫn chưa chở khách ra khỏi núi.

Trước đây công ty họ cũng từng xảy ra tình trạng hướng dẫn và lái xe tạm thời chở khách đến những nơi khác nhau, nên dù xe khách chưa trở về thì bọn họ cũng không nghĩ theo chiều hướng xấu nhất.

Nhưng qua thêm hai ngày nữa, vẫn không có chút tin tức nào của xe khách. Hơn nữa đã có người thân và bạn bè của vài vị khách lục tục gọi đến công ty, hỏi hướng đi của xe…

Phụ trách công ty này là Đặng Châu Minh đã đứng ngồi không yên, lập tức muốn xem hệ thống định vị của chiếc xe này. Bấy giờ mới phát hiện, hệ thống định vị của nó đã hỏng từ tháng trước, vốn định kiểm tra sửa lại, nhưng nhóm khách này đến gấp nên cố dùng tạm.

Đặng Châu Minh nghĩ chuyện phiền phức rồi, nếu bây giờ báo án thì chắc chắn công ty sẽ bị phạt vì hệ thống định vị, đến lúc đó, chưa biết chừng danh dự của công ty cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Vì thế, Đặng Châu Minh muốn trước khi chưa xác định được là chuyện gì thì hoãn báo án, công ty của họ tự đi tìm ở những điểm xe có thể đến chơi trước đã.

Thật ra lộ trình của nhóm khách này cũng khá đơn giản, đến một nhà hàng đặc sản trong núi để ăn cơm. Sau đó lại chở bọn họ lên núi Đầu Trâu, rồi tiếp đến là sườn Tình Nhân.

Vì gần sườn Tình Nhân có mấy homestay nên hướng dẫn viên sẽ đưa khách đến ở lại đó một đêm, rồi hôm sau sẽ trở về. Theo lộ trình này, đi đi về về cũng chỉ mất hai ngày.

Đặng Châu Minh vốn đã cho người đến nhà hàng đặc sản kia hỏi, được biết những vị khách Quảng Đông kia hôm đó quả thật đã đến chỗ họ, còn gọi khá nhiều đặc sản núi rừng, nhưng ăn xong thì đã đến núi Đầu Trâu luôn.

Vì thế, Đặng Châu Minh lại cho người lên núi Đầu Trâu ở trên sườn núi Tình Nhân. Sau khi hỏi thăm từ mấy homestay ở gần đó, thì nhận được tin hoàn toàn không có khách Quảng Đông nào đến ở.

Từ hai đầu mối này đã thấy chuyện bất thường! Người trong tiệm cơm dưới núi rõ ràng đã nói là họ lên núi rồi, nhưng homestay trên núi lại bảo không có ai đến cả. Một chiếc xe khách, thêm cả hướng dẫn viên và tài xế là 21 người, liệu có thể đi đâu được?

Lên và xuống núi chỉ có một con đường này, nếu tạm thời đến nơi khác thì nhất định phải đi qua tiệm cơm dưới núi. Nhưng người trong tiệm đều nói chưa hề thấy chiếc xe khách đó đi qua tiệm cơm.

Đến lúc này, Đặng Châu Minh đã biết nếu không báo án thì không được nữa! Nhưng sau khi cảnh sát được báo án thì tìm kiếm theo đường lên núi, nhưng vẫn chẳng thấy manh mối gì. Đường lên núi lại càng không hề có vết thắng xe.

Về sau, rất nhiều bạn bè của Đặng Châu Minh biết được chuyện này, họ nói thật ra con đường đó rất tà ma, nếu thật sự không tìm được thì thử nhờ một cao nhân chỉ điểm xem. Thế là Đặng Châu Minh đã tìm đến Liêu đại sư.

Vị sư huynh này của chú Lê là người thanh cao, lúc Đặng Châu Minh vừa mới đến tìm, thì ông không quan tâm đến chuyện này. Về sau Đặng Châu Minh đành phải nhờ một người bạn của Liêu đại sư đến, ông ấy mới đồng ý xem cho.

Lúc Đặng Châu Minh lấy bát tự của hướng dẫn viên và tài xế ra cho Liêu đại sư, ông ấy chỉ bấm đốt tính toán, sau đó trầm mặt: “Hai người này dương thọ đã tận, những người còn lại chỉ e cũng lành ít dữ nhiều!”

Đặng Châu Minh không ngờ chuyện vẫn theo chiều hướng xấu nhất. Nhưng bây giờ, bất kể người sống hay chết thì anh ta cũng phải tìm ra trước đã! Nếu không thì công ty cũng chẳng biết ăn nói thế nào với người nhà của khách!

Thế là anh ta bèn nhờ Liêu đại sư giúp tìm vị trí của xe được không, để anh ta có thể xử lý hậu sự cho họ! Liêu đại sư xem, chuyện đã thế này thì cũng chỉ có thể giúp đỡ anh ta tìm ra chiếc xe khách đó.

Nhưng ai ngờ, hôm sau Liêu đại sư dẫn theo đồ đệ của mình lên núi Đầu Trâu, thì thấy một đám gì đó đen đen kéo đến giăng đầy trời. Ông ngước lên nhìn thì biến sắc, phát hiện trên đầu ông chẳng biết đã có một đám quạ xoay quanh tự bao giờ!

“Khăn Quạ” là một điềm rất xấu. Liêu đại sư mới bảo người dừng xe lại, sau đó bói một quẻ cho mình.

Liêu đại sư nghiêm trọng xem quẻ, rút ra được kết luận rằng lần này đi rất hung hiểm…

Ông ngẩng đầu lên nhìn núi Đầu Trâu, nơi này nổi tiếng là cảnh đẹp địa phương, thế núi hiểm trở. Tuy đường lên núi cũng đã là đường nhựa rồi, nhưng cạnh đường phần lớn vẫn là vách đá cheo leo, rất nguy hiểm.

Tuy xảy ra sự cố giao thông gì cũng là điều bình thường, nhưng một chiếc xe khách lớn như vậy, sao có thể nói mất là mất được? Vấn đề này chắc chắn còn có ẩn tình gì mà ông không biết!

Thế là ông ấy hỏi Đặng Châu Minh, lộ trình của nhóm du khách này có gì khác trước? Đặng Châu Minh nói quanh co: “Không… không có gì khác cả, chẳng phải đều là như thế sao?”

Liêu đại sư nhìn là biết tên này có chuyện gạt mình, trầm mặt nói: “Nếu cậu không ăn ngay nói thật, thì cũng đừng trách tôi bất lực!”

Đặng Châu Minh thấy Liêu đại sư tức giận thật, thì liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi Liêu đại sư, thật xin lỗi ngài, nhưng thật ra vì chúng tôi có hợp đồng với người khác, nên không thể nói ra. Nhưng chuyện đã đến nước này, tôi cũng nói thật với ngài! Thật ra nhóm du khách lần này chủ yếu là lên núi Đầu Trâu để ăn đặc sản núi rừng!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio