Người Tìm Xác

chương 304: gã người hán đáng ngờ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ba Tang vừa nghe nói tôi muốn tới chỗ anh thì kích động: “Cậu tới được đây thì tốt quá! Anh ở đây giống như kẻ mù vậy, không biết đường nào mà lần... Tuy ở đây có rất nhiều người tộc Tạng, nhưng vẫn không tin tưởng bằng cậu!”

Tôi trấn an Ba Tang xong thì cúp máy, sau đó gọi cho Đinh Nhất, kể lại chuyện của Ba Tang. Đinh Nhất nghe thế thì bảo muốn đi cùng tôi, vì vậy tôi đến văn phòng du lịch mua hai vé máy bay đến Vân Nam.

Trước khi đi, tôi còn gọi báo cho chú Lê một tiếng. Dù sao lần này cũng là đi giúp người ta thôi, nếu cứ thế đưa Đinh Nhất đi cùng cũng không tiện. Chú Lê vừa nghe thế liền bảo: “Đưa Đinh Nhất theo đi, không có nó đi theo, ta không an tâm...”

Thế là hai chúng tôi thu xếp hành lý đơn giản rồi bay đêm tới Vân Nam. Theo địa chỉ Ba Tang cho, hôm sau tôi và Đinh Nhất đến một nhà dân trong thành cổ phía Bắc Duke Zonggu ở Sangri-La.

Lúc gặp Ba Tang, tôi thấy đau xót cả ruột. Người đàn ông dân tộc Tạng đã cứu tôi ở sông băng đang ngồi trên giường ngủ ăn bánh bao lạnh lẽo, uống nước máy...

Khi anh nhìn thấy tôi và Đinh Nhất, anh nở nụ cười giản dị chân chất. Anh không ngờ chúng tôi lại đến nhanh như thế, suýt chút là bị nghẹn bánh bao rồi. Tôi vội đi tới vỗ lưng anh: “Sao anh lại ở trong phòng có nhiều giường như thế?”

Ba Tang cười ha ha nói: “Ở đây là rẻ nhất, mỗi giường chỉ có 30 đồng!”

Tôi giật bánh bao của anh đi rồi nói: “Đi, ra ngoài ăn cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

Thế là ba chúng tôi tìm một quán ăn gần đó, gọi mấy món đặc sản địa phương. Ba Tang thấy chúng tôi gọi nhiều thế mới bảo ăn làm sao mà hết được!

Tôi nghe vậy thì bảo với anh: “Sao lại không hết! Hai tụi em đã đói muốn chết rồi!”

Biết nhất định là Ba Tang rất ngại khi chúng tôi từ xa tới đây giúp mình, nếu lại để chúng tôi mời ăn cơm thì anh sẽ càng áy náy hơn!

Nhưng anh càng chân chất như thế thì tôi càng không muốn để anh chịu thiệt. Thế là tôi cố ý nói sang chuyện khác, bảo anh kể về chuyện tại sao Đa Cát rời quê, đi mua đông trùng hạ thảo với người ta?!

Hóa ra hơn một tháng trước, Đa Cát và một người bạn Thứ Nhân đến nhà họ làm khách có nhắc tới chuyện thu mua đông trùng hạ thảo. Gã nói với Đa Cát là buôn cái này kiếm nhiều tiền lắm, lời hơn nhiều đi du mục khắp nơi như thế.

Ba Tang không có hứng thú với chuyện này, anh biết những sinh ý này đều là buôn bán làm ăn, nhất định rất mạo hiểm, còn không bằng nuôi dê, nuôi bò cho an lòng. Nhưng Đa Cát không nghĩ vậy, anh bị người bạn Thứ Nhân đả động.

Vì thế anh quyết định bán dê bò mình có để đổi tiền, sau đó đi khắp nơi để thu mua đông trùng hạ thảo. Ba Tang thấy Đa Cát đã quyết ý thì không nói gì hơn, chỉ bảo anh ra ngoài nhớ cẩn thận, đặc biệt là khi mang tiền bên người.

Sau đó Đa Cát cầm 20 vạn tiền bán dê bò đi theo Thứ Nhân tới Lhasa. Không ngờ khi tới giao dịch đông trùng hạ thảo ở thị trường Lhasa mới biết giá ở đây rất cao, nếu muốn thu mua hàng rẻ nhất, chất lượng nhất thì phải đến nơi trồng đông trùng hạ thảo.

Sau đó Đa Cát quen một gã đàn ông người Hán, tên Tào Khiêm, chính gã đã nói cho Đa Cát biết có thể đến bên Vân Nam thu mua đông trùng hạ thảo, sau đó đem về giả làm đông trùng hạ thảo Tây Tạng, như vậy sẽ lời được giá chênh lệch.

Nhưng lúc ba người lên kế hoạch đến Địch Khánh ở Vân Nam thu mua hàng thì người bạn Thứ Nhân của Đa Cát ngã bệnh, cuối cùng chỉ có Đa Cát và Tào Khiêm cùng đi Vân Nam.

Trác Dát ở nhà rất lo cho người em trai này, nhất là khi đi anh còn mang theo tiền, khiến chị cảm thấy rất không an toàn. Lúc Ba Tang rời khỏi nhà, Đa Cát cũng có dặn anh tới Lhasa thì nên bỏ tiền vào thẻ, như vậy khi đến đó có thể rút được tiền, cũng không cần mạo hiểm giữ tiền bên người.

Nhưng lúc mất liên lạc với Đa Cát, Ba Tang càng lúc càng lo lắng không biết em vợ có nghe lời mình, bỏ tiền vào thẻ không? Sau đó Ba Tang đi tìm Thứ Nhân, hỏi anh ta làm sao lại quen Tào Khiêm kia.

Không ngờ Thứ Nhân lại nói họ chỉ mới biết nhau lúc ở chợ giao dịch đông trùng hạ thảo, trước đó mọi người không hề quen nhau... Cảm giác bất an lan tràn trong lòng anh. Cũng từ hôm đó, ngày nào anh cũng cầu xin thần linh, mong cho Đa Cát được bình an vô sự.

Thật ra khi nghe Ba Tang kể lại xong, tôi cũng cảm thấy sự việc diễn biến rất xấu. Nhưng lại không dám nói thẳng suy nghĩ của mình, vì chỉ làm cho Ba Tang thêm sốt ruột, nên tôi nói thoải mái: “Anh yên tâm đi! Người anh em Đa Cát rất thông minh, sẽ không có chuyện gì đâu, chắc là có việc nên tạm thời không liên lạc với anh được...”

Ba Tang lắc đầu nói: “Hy vọng là thế!”

Đa Cát cho tôi ấn tượng không thành thật giống Ba Tang, đầu óc đơn giản nhưng cũng không đến mức ngốc! Anh ta vừa nhìn là nhận ra tôi đã cứu hai mẹ con tộc Tạng kia. Nhưng tiếng Hán của anh ta rất không tốt, gần như là không nói được câu nào, nếu cứ thế mà đi với người lạ tới Vân Nam, ngay cả tôi cũng không kìm được lo lắng cho anh ta!

Vì tới gấp nên tôi không bảo Ba Tang đưa những thứ Đa Cát thích cho mình, bây giờ chỉ có thể nhờ Trác Dát gửi bưu điện tới dùm thôi.

Cơm nước xong, ba chúng tôi trở lại nhà dân kia, vì sợ ở tám người không an toàn nên tôi hỏi ông chủ có thể đổi phòng khác được không?

Ông chủ nhà lạnh mặt nhìn chúng tôi: “Có phòng bốn người, một giường 50 đồng!”

Tôi nhịn tức, kiên nhẫn nói với ông ta: “Được, vậy tôi lấy phòng bốn người, thuê hết bốn giường.”

Khi vào phòng, tôi cảm thấy không tốt hơn là bao, nhưng không gian lại rộng hơn phòng tám người kia. Ba Tang còn đang tiếc cái giường dư, anh không muốn lãng phí như vậy.

Thế là tôi cười nói với anh: “Sao lại lãng phí chứ? Hành lý của chúng ta có thể để trên kia mà! Chúng ta không phải khách balo, cho nên cần an toàn và riêng tư.”

Ba Tang cái hiểu cái không gật đầu: “Dân tộc Hán các cậu vẫn thông minh hơn, mong là Tào Khiêm mà Đa Cát gặp kia cũng là người tốt giống cậu...”

Tôi chưa từng thấy Ba Tang đa sầu đa cảm như vậy nên cười nói: “Đừng lo quá, chúng ta chưa đoán trước được tình huống, lỡ như chỉ sợ bóng sợ gió thôi thì sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio