Người Tìm Xác

chương 377: xương khô vong hồn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc tôi đứng trên đống đá vụn bên bờ biển thì lập tức cảm nhận được tàn hồn của Vương Hàm. Thế nhưng nhìn xung quanh thì trừ đá vụn lại không có thứ gì khác. Nếu như thi thể Vương Hàm nằm trên đống đá vụn này thì cũng đã sớm bị nước biển cuốn đi rồi!

Nghĩ vậy, tôi tiếp tục đi tới, mặc dù vẫn không thấy gì, nhưng lại cảm nhận rõ ràng Vương Hàm ở gần đây…

Thế là tôi tiếp tục đi theo cảm giác của mình, không bao lâu sau, tôi phát hiện bên dưới vách núi có một hang động cao hơn nửa thân người. Bình thường khi thủy triều dâng thì hang động này sẽ ngập nước, hơn nữa lại nằm trong góc khuất nên dù thủy triều xuống, không đến gần thì cũng không thể nhìn thấy cửa động.

Lúc này Đinh Nhất lấy đèn pin chiếu vào trong, không gian khá lớn, hơn nữa còn có trầm tích bên trong. Có thể vì bóng ma hang động Quý Châu lần trước, cho nên tôi không muốn tự vào trong nên nói với Lâm Hải để nhóm thợ lặn vào trong tìm, chắc chắn thi thể ở trong động.

Sau khi Vương Hàm rơi từ trên xuống, thi thể bị nước biển đẩy vào trong động, vì cửa hang này quá nhỏ nên sau khi thủy triều xuống, thi thể bị mắc cạn ở trong…

Nhìn thấy mấy người thợ lặn đi vào động, tôi xoay người đi về thuyền, quyết định ngồi làm ông chủ chỉ tay năm ngón. Lâm Hải nhát gan nên cũng không đi theo vào, thế nhưng chuyện này không phải tự tìm được thi thể là xong, nhất định phải thông báo với cảnh sát San Francisco.

Bởi vì, dù sao Vương Hàm cũng không phải tự sát, về phần người Mỹ kia lúc đó là cố ý hay vô tình đẩy Vương Hàm xuống, vẫn phải do phía cảnh sát nhận định. Nhưng tôi rất tò mò về suy nghĩ của Lý Tư Mạt, Vương Hàm nói một câu rất đúng, chỉ cần cô ta đi theo cậu ta thì tiền đồ chắc chắn sẽ không thua ai! Đương nhiên điều kiện tiên quyết là cha cậu ta không cấm đoán.

Còn Anderson kia thì sao! Mặc dù mang tiếng là sinh viên đại học, nhưng xét tính tình của hắn, để bạn gái mình ngủ với người khác, còn ra mặt đòi tiền bồi thường, đi theo người đàn ông như vậy có kết quả gì tốt?

Loại đàn ông này, trên dưới trừ mác công dân Mỹ có chút đáng giá thì đâu còn gì khác... Chẳng lẽ đây chính là tình yêu chân thật trong truyền thuyết?! Cho dù đối phương là đống cứt chó cũng có thể nhắm mắt ăn hết?

Rất nhanh... bộ đàm trong tay Lâm Hải có tín hiệu, đã tìm thấy thi thể của Vương Hàm! Tôi thở phào nhẹ nhõm, tìm được thi thể, cảnh sát Mỹ có thể lập án điều tra rồi.

Nhưng khi tôi đứng trên thuyền nhìn phía xa xa mấy thợ lặn đang khiêng một túi vải màu đen không thấm nước, đưa thi thể Vương Hàm ra, lòng tôi lập tức lạnh băng... Tôi quay sang bảo Đinh Nhất: “Mắt anh tốt, anh nhìn xem trên túi là thi thể hay khung xương thế?”

Đinh Nhất lấy tay che nắng, nhìn về phía nhóm thợ lặn, sau đó gật đầu nói: “Chỉ còn khung xương, đến quần áo cũng không có.”

Xong rồi, có mỗi bộ hài cốt thì pháp y làm sau nhìn ra được là cậu ta bị giết hay tự sát, chẳng lẽ ông trời lại giúp đôi nam nữ chó chết kia? Không được, tôi không biết chuyện thì thôi, biết rồi thì không thể để Vương Hàm chết vô ích được!

Thế là tôi kể mọi chuyện cho chú Lê nghe, tại sao Vương Hàm lại đến đây, rơi xuống vách núi như thế nào, có lẽ một lúc nữa cảnh sát San Francisco sẽ đến, vì Lâm Hải đã thông báo cho bọn họ.

Nếu cảnh sát Mỹ xác định án này là tự sát, như vậy để chú Lê nói đầu đuôi mọi chuyện cho ngài Vương kia, với thực lực của ông ta, đòi lại công bằng cho con trai mình cũng không khó lắm.

Hơn nữa, nước Mỹ nhiều thám tử tư, chỉ cần chịu bỏ tiền, không có gì là không điều tra được, Lý Tư Mạt ít nhiều cũng làm bạn gái Vương Hàm vài tháng, bây giờ Vương Hàm chết rồi, cô ta cũng không xuất hiện một lần, chẳng lẽ chuyện này không đáng nghi?

Còn có phòng ở của Vương Hàm, bên trong sạch sẽ như vậy, chắc chắn là bọn họ đã dọn dẹp qua, nhưng sao có thể xóa hết được dấu vết sinh sống của cô ta ở đó? Tôi tin rằng nếu không phải mặt dây chuyền kia bị rơi xuống dưới ghế salon, chắc cũng đã bị chúng lấy đi, có lẽ đây chính là ý trời rồi!

May mà lúc chúng tôi chuẩn bị rời khỏi San Francisco thì nhận được tin của Lâm Hải, cảnh sát San Francisco sau khi tiếp nhận thi thể Vương Hàm, đã điều tra cẩn thận nhà của cậu ta, tìm được một camera giám sát bên trong phòng đọc sách.

Video quay được từ camera này sẽ được gửi thẳng đến nơi lưu trữ trên mạng của Vương Hàm, cảnh sát nhanh chóng phát hiện chỗ khả nghi từ mấy đoạn video kia, đêm hôm Vương Hàm xảy ra chuyện, đã có một đôi nam nữ quay lại đây.

Nữ là người Hoa, cũng chính là Lý Tư Mạt, chính cô ta đã dọn dẹp từ trong ra ngoài, mang toàn bộ những thứ liên quan đến mình đi. Người đàn ông kia là Mike Anderson, hắn đi thẳng đến két sắt của Vương Hàm, lấy toàn bộ tiền mặt và hai cái đồng hồ đeo tay.

Có đoạn video này, tôi tin rằng cảnh sát Mỹ sẽ nhanh chóng điều tra ra được nguyên nhân thực sự cái chết của Vương Hàm!

Lần này lên máy bay, tôi vẫn luôn căng thẳng, sợ lại xuất hiện một người điên không có việc gì lao ra mở cửa thoát hiểm... Nhưng chú Lê nói tôi không cần lo lắng như thế, coi như người kia bản sự lớn, hắn cũng không thể cách khoảng không giết người. Cô gái kia chắc chắn đã bị người ta điều khiển từ mấy ngày trước khi lên máy bay.

Nghe chú ấy nói, tôi cũng yên tâm hơn, dù sao cũng ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, nếu cứ căng thẳng mãi tôi cũng không chịu được.

Chúng tôi lúc ấy đều tưởng lần này là làm không công, không ngờ sau khi chúng tôi về nước được một tuần, tôi và Đinh Nhất đang dắt chó đi dạo lại đột nhiên nhận được điện thoại của chú Lê, bảo chúng tôi đến nhà.

Lúc đầu tôi còn tưởng nhanh thế đã lại có việc mới rồi à? Không ngờ chú Lê lại nói không phải, bảo chúng tôi đến thì biết. Tôi nghĩ không phải có khách đến, thì cứ đưa cả Kim Bảo theo cũng không sao, khỏi phải chạy lên nhà cất nó rồi chạy xuống.

Nhưng khi chúng tôi vừa đưa Kim Bảo vào đến sân nhà chú Lê, Tiểu Hắc đang ngủ bỗng kêu ngao một tiếng rồi nhảy dựng lên cao một mét, tát cho Kim Bảo một phát.

Kim Bảo bị dọa sợ tới… bị thương, Tiểu Hắc ra đòn này cũng mạnh tay, lúc đó Kim Bảo chảy máu ngay. May mà Kim Bảo nhà chúng tôi rộng lượng, không kêu tiếng nào! Sau khi bị cào vẫn trốn sau tôi, lấy mũi ủi tôi liên tục ý bảo mau rời khỏi đây…

Không còn cách nào, tôi đành bảo chú Lê lấy một cái lạp xưởng hun khói, lúc đó mới trấn an được tâm hồn và vết thương trên mặt nó. Còn Tiểu Hắc vẫn nhìn nó chằm chằm, giống như có thể lao lên đánh lần nữa bất cứ lúc nào!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio