Người Tìm Xác

chương 417

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đừng thấy bình thường chú Lê gặp các vị quan lớn đều tươi cười niềm nở, đó chỉ là có qua có lại thôi, người ta gọi ông ấy một tiếng Lê đại sư, thì ông ấy kính người ta một tiếng lãnh đạo. Giờ đối phương2đã không nể mặt như vậy thì chú Lê cũng chẳng nói gì nữa, ông ấy chỉ ra hiệu cho Đinh Nhất đem đoạn phim trong điện thoại ra cho các vị lãnh đạo xem.

Từ lúc bắt đầu cho đến giây cuối cùng, chú Lê chẳng hề5nói một lời nào, những vị lãnh đạo ngồi sau màn hình cùng quay ra nhìn nhau. Mặt bí thư Vương thì tái xanh, ông ấy hỏi: “Thứ trong đoạn phim này là cái gì vậy?”

La Hải thấy chú Lê vẫn không nói gì, bèn tự mình6kể lại toàn bộ quá trình: “Đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi thấy thứ này, nếu các vị tin vào quỷ thần, thì nó chính là thứ đã giải phóng cho hơn một nghìn người thợ mỏ chết oan đã biến thành quỷ, nó có5thực thể và thích ăn thịt người. Còn nếu các vị không tin vào quỷ thần thì thứ này chính là sinh vật cổ đại từ thời kỳ Kỷ phấn trắng, nó vẫn luôn sống dưới lòng đất. Không biết là lý do gì đã đưa nó3từ sâu trong lòng đất dẫn lên tới mặt đất, nên mới gây ra tình huống lúc trước liên tục có thợ mỏ bị mất tích.”

Bây giờ, một vị giám đốc công an cấp cao trong màn hình chen lời vào nói: “Vậy xin hỏi thứ quái vật này làm thế nào tấn công nhân loại?”

Nghe thấy lão này còn biết dùng từ xin hỏi, tôi đành cố mà trả lời câu hỏi của ông ta: “Hiện tại chúng tôi vẫn chưa biết được, chắc chắn phải đợi đến khi người được chúng tôi cứu ra từ trong động kia tỉnh lại, thì mới có thể biết…”

Vị thủ trưởng có quân hàm cao của bên cảnh sát đột nhiên mở miệng hỏi: “Nếu như tin vào quỷ thần thì nên xử lý chuyện này như thế nào?”

Cả ba chúng tôi đều không thể trả lời vấn đề này, nên cùng nhìn sang chú Lê. Bây giờ chú Lê mới uể oải nói: “Bên trong hầm mỏ cũ này, ngoài một nghìn người thợ mỏ chết oan năm đó thì còn có Bách đồng trận do người Nhật Bản để lại nữa, cả hai đều là chuyện rất khó giải quyết. Nếu muốn sau này không tiếp tục xảy ra những chuyện không tốt nữa thì chắc chắn phải giải quyết xong trong một lần. Còn con quái vật kia lợi hại đến mức nào thì vẫn là câu nói đó, sớm nhất cũng phải chờ đến mai mới biết được. Hôm nay chúng tôi đều mệt mỏi rồi, thứ cho họ Lê tôi không thể tiếp các vị được nữa, chúng tôi về trước!”

Nói xong, chú Lê chẳng thèm nhìn màn hình lấy một lần mà đứng dậy hùng hổ đi ra ngoài. Ba chúng tôi thấy ông ấy đã đi rồi thì cũng không thể tiếp tục ở lại ở đây nữa, bèn theo chân ông ấy vểnh mặt lên mà đi.

Ra ngoài rồi, tôi bật ngón tay cái với chú Lê và nói: “Trâu bò!”

Chú Lê lạnh lùng hừ một tiếng: “Chú cũng không phải là cấp dưới của họ, mấy vị đại gia phía sau này cứ thích ngồi yên trong nhà, còn chúng ta thì mệt gần chết mới nhặt về được một mạng, thở còn chưa xong, hơi đâu mà đi báo cáo cho họ? Có muốn treo ngược cũng phải cho người ta thở đã chứ? Cứ nghĩ rằng ai ai cũng phải tôn trọng họ là lãnh đạo à?”

Tôi thấy lần này chú Lê tức giận thật rồi, bèn thuận theo ông ấy mà nói: “Đúng vậy đấy, chú Lê, không được thì chúng ta rút lui đi, không nhận cục tức này của họ nữa!”

Đang nói dở thì bí thư Vương đuổi theo chúng tôi và nói: “Ngại quá! Ngại quá! Lê đại sự, hôm nay là do tôi thiếu cân nhắc, xin ngài bớt giận, hiện giờ đúng là quá muộn rồi, hôm nay các vị đều đã rất vất vả, giờ tôi đưa các vị về nghỉ ngơi trước, có chuyện gì mai chúng ta lại nói tiếp!”

Chú Lê nghe xong thì xụ mặt xuống: “Bí thư Vương, tôi biết anh khó xử, quan hơn một cấp cũng đè chết người. Vậy thì đừng nói tới những ông quan hơn nhiều cấp như vậy, nhưng xin giúp tôi truyền đạt lại câu nói này: Tôi cũng không nằm trong thể chế của họ, cho nên trong mắt tôi, nếu ai kính tôi ba phần, tôi sẽ kính lại người đó bảy phần! Nếu không, tôi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi đấy…”

Bí thư Vương nghe xong lập tức cười giảng hòa: “Đừng đừng, Lê đại sư, ngài là thế ngoại cao nhân, sao có thể chấp nhặt với mấy người tục nhân chốn quan trường như chúng tôi được? Đi thôi, tôi đưa ngài về nghỉ ngơi cho tốt đã!”

Nhưng chú Lê lại xua tay và nói: “Chúng tôi chưa về khách sạn vội, đưa chúng tôi đến bệnh viện mỏ than đi.”

Trước giọng điệu chắc chắn của chú Lê, bí thư Vương cũng đành phải lái xe đưa bọn tôi đến bệnh viện. Đến viện xong, tôi phát hiện Hàn Cẩn đã được đưa vào phòng bệnh, nhưng đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Bác sĩ chủ trị của cô ấy nói, trên người Hàn Cẩn không có vết thương trí mạng nào cả, ngoại trừ trên lưng cô ấy có một vết thương hình tròn đường răng cửa trông khá kỳ quái, thì ở các chỗ khác đều không bị thương.

Nói đến vết thương này trên người Hàn Cẩn, bác sĩ nói nếu lúc ấy không phải trên lưng Hàn Cẩn có tấm thép cản lại thì vết thương này chắc chắn sẽ không cạn như thế. Khi anh ta cầm tấm thép lấy được từ trên lưng Hàn Cẩn ra cho chúng tôi xem, ai trong chúng tôi cũng rất ngạc nhiên.

Tôi nhận lấy rồi dùng tay ước lượng, nó rất nhẹ, không giống thép phổ thông bình thường, đây chắc chắn là thứ hợp kim công nghệ cao gì đó. Có lẽ vừa rồi rút lui quá vội nên tôi không chú ý tới trên người cô ta còn có thứ đồ chơi này!

Hơn nữa nhìn miệng vết thương ở bên trên, hẳn là ăn khớp với vết thương trên lưng Hàn Cẩn, nếu chúng tôi không đoán nhầm thì vết này do con nhuyễn trùng tử vong cắn, những quái vật này trực tiếp hút máu người, sau đó kéo con mồi về động làm thức ăn dự trữ cho đám ấu trùng.

Lý do Hàn Cẩn có thể may mắn sống sót, có lẽ là nhờ toàn bộ vào tấm kim loại này, nếu không chỉ dựa vào cái thân thể nhỏ bé này của cô ta thì đã bị con nhuyễn trùng tử vong hút cạn máu rồi!

Hiện giờ cô ta mãi vẫn chưa tỉnh có lẽ bởi vì bị mất máu quá nhiều, cho nên bây giờ phải truyền máu cho cô ta. May mà nhóm máu của Hàn Cẩn không phải là nhóm máu hiếm, ở bệnh viện mỏ than cũng thường có thói quen dự trữ huyết tương, do đó Hàn Cẩn sẽ không gặp phải vấn đề gì lớn, muộn nhất là ngày mai cô ta có thể tỉnh lại.

Nghe bác sĩ nói vậy, chúng tôi đều thấy an tâm hơn, có vẻ mạng của Hàn Cẩn vẫn còn lớn lắm! Lúc nãy ở dưới hầm mỏ, trong khoảnh khắc nhìn thấy cô ta, tôi đã tưởng rằng lần này Hàn Cẩn chết chắc rồi!

Sau đó bí thư Vương đưa mấy người chúng tôi về lại khách sạn, trước khi đi ông ấy còn nói rất nhiều lời tốt đẹp với chú Lê rồi mới về. Ngẫm thấy ông ấy cũng chẳng dễ dàng gì, mà từ đầu khi chúng tôi đến đây, cũng được ông ấy tiếp đón khá cẩn thận chu đáo, vì thế mà chú Lê cũng chưa tới mức giận cá chém thớt với ông ấy.

Với loại người quen nhìn thói đời ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi như chúng tôi mà nói, tất nhiên sẽ biết ai tốt với mình. Anh kính tôi ba phần thì tôi kính anh bảy phần. Vả lại, cuộc sống này vốn ngắn ngủi, cần gì phải tốn thời gian với những người không tôn trọng mình?

Sau khi về phòng, tôi gần như mềm nhũn nằm trên giường, không muốn động đậy gì cả! Nếu không phải vừa rồi mấy tên lãnh đạo chó má kia nhất định phải mở cuộc họp qua màn hình, thì có sẽ giờ này tôi đã ngồi đánh cờ với Chu Công rồi đấy!

Nhưng có đôi khi, người mệt quá mức rồi, mà chờ khi thật sự nằm được lên giường thì lại bắt đầu không ngủ được. Đặc biệt là chỉ cần tôi vừa nhắm mắt, thì hình ảnh những đám trùng lít nha lít nhít kia lại xuất hiện trước mắt…

May mà Đinh Nhất nói cho tôi biết một cách có thể trợ giúp giấc ngủ, đó là nằm tính lại xem trong thẻ ngân hàng của mình có bao nhiêu tiền, sau đó tính toán xem một năm mình kiếm được bao nhiêu, sau đó là mười năm tiếp theo sẽ kiếm được bao nhiêu?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio