Phân tích từng đoạn thời gian, hẳn là trước khi Tôn Hạo về phòng đã được hung thủ hẹn xuống hầm rượu. Nhưng hung thủ không thể nào có được thẻ mở khóa, vậy khả năng duy nhất chính là: Khi mọi người cùng đi về, tên đó đã nghĩ cách để cửa hầm không bị khóa, nhưng hung thủ đã tránh camera giám sát bằng cách nào lúc đi vào hầm?
Tôi quay sang nói với Phương Viễn Hàng: “Tổng giám đốc Phương, tôi muốn xuống hầm rượu xem lại, có được không?”
Phương Viễn Hàng sững sờ, anh ta không ngờ tôi lại muốn trở lại hầm rượu có xác chết kia, nên hơi do dự: “Trước khi cảnh sát đến, tốt nhất chúng ta nên ngồi im ở đây?”
“Sao? Anh sợ tôi làm hỏng hiện trường à? Yên tâm đi, tôi chỉ muốn quay lại đấy để xác nhận một số chuyện, nếu được, tôi có thể khẳng định hung thủ là ai!” Tôi tự tin nói.
Tôi vừa nói lời này thì mọi người biến sắc, cùng nhìn trái ngó phải như thể người bên cạnh sẽ trở thành hung thủ bất cứ lúc nào.
Phương Viễn Hàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu đã nói vậy, tôi đành đưa cậu vào một lần, nhưng để không ảnh hưởng tới hiện trường, thì cả hai chúng ta đều phải cùng vào!”
Tôi gật đầu đồng ý.
Đây là lần thứ ba tôi tới cửa hầm âm u này, Phương Viễn Hàng lấy thẻ quét một đường, khóa cửa kêu lên rồi mở ra. Anh ta đẩy cửa, sau đó làm động tác mời, rồi chắp hai tay sau lưng, đứng một bên.
Thấy anh ta không định vào trong cùng, mà chỉ đứng ở cửa nhìn tôi chằm chằm, thế là tôi cười nói: “Tổng giám đốc Phương, tôi khuyên anh nên vào đây đi, có mấy lời không tiện nói ở cửa.”
Mặt Phương Viễn Hàng cứng lại, anh ta nghi ngờ đóng cửa, đi đến chỗ tôi: “Cậu có ý gì?”
Tôi cười nhìn thẳng vào anh ta: “Tổng giám đốc Phương, tôi biết anh nghĩ tôi là thằng bịp bợm, tôi cũng không trách. Nhưng có một chuyện làm tôi rất tò mò…” Tôi chỉ vào bức tường xi-măng rất dày gần đó: “Người ở trong bức tường đó có quan hệ gì với anh và Phương Tư Minh?”
Phương Viễn Hàng khiếp đảm nhìn tôi, ánh mắt anh ta xuất hiện rất nhiều sắc thái, kinh sợ, lo lắng, thậm chí còn có sát ý… Chắc hẳn anh ta đang cân nhắc xem có nên giết tôi không, mà giết tôi rồi, có thể tai họa ngầm lại càng lớn hơn…
Tôi chỉ cười, không hề sợ hãi: “Nếu muốn giết tôi diệt khẩu thì nói cho anh biết, đấy không phải là lựa chọn sáng suốt đâu. Năm đó có lẽ vì xúc động nhất thời hoặc do bất đắc dĩ, không còn lựa chọn nào khác nên mới phải làm thế, nhưng bây giờ anh lại có rất nhiều lựa chọn.”
“Bao nhiêu tiền?” Phương Viễn Hàng hỏi cứng ngắc.
Tôi cười lắc đầu: “Tổng giám đốc Phương, anh nghĩ tôi chỉ là đứa tham tiền thôi à?”
Phương Viễn Hàng khinh bỉ nói: “Không cần tiền… Hừ! Thế cậu còn muốn cái gì? Tôi có thể cho cậu được cái gì chứ?”
“Sự thật, tôi tò mò với chuyện năm đó, có lẽ là vì thói quen nghề nghiệp!” Tôi làm vẻ bất cần.
Phương Viễn Hàng im lặng một lúc rồi từ từ nói: “Trên đời này, không phải sự thật nào cũng có thể phơi bày, năm đó tôi cũng chỉ vì muốn bảo vệ người mà mình cần bảo vệ thôi.”
“Anh đang nói đến Tư Minh? Nhưng theo tôi biết, cậu ấy chỉ là em trai trên danh nghĩa của anh, không hề có quan hệ máu mủ gì, tại sao anh lại muốn bảo vệ cậu ấy?” Tôi khó hiểu.
Hình như Phương Viễn Hàng không ngờ tôi lại biết nhiều như vậy, sắc mặt anh ta thay đổi, đi nhanh đến nắm lấy cổ áo tôi, hai mắt đỏ bừng nói: “Cậu còn biết cái gì nữa?”
Tôi vỗ vỗ lên tay của anh ta: “Đừng gấp, tôi không phải kẻ địch của anh, tôi đã nói tôi chỉ muốn biết sự thật thôi.”
Phương Viễn Hàng thả cổ áo của tôi ra, rồi rút một gói thuốc ra đốt một điếu để bình tĩnh lại, sau đó mới trầm giọng nói: “Trương Tiến Bảo, cậu chưa từng nghe câu lòng hiếu kì sẽ hại chết mèo à?”
“Nghe rồi, nhưng tôi chẳng thấy sao hết.” Tôi bình tĩnh nói.
Phương Viễn Hàng rít một hơi, sau đó thản nhiên nói: “Người bên trong bức tường là cha ruột của tôi…”
Tôi nghe mà thấy sốc, dù đã từng nghi ngờ thân phận của người này nhưng không dám khẳng định, giờ chính miệng Phương Viễn Hàng nói ra, tôi mới thấy chuyện năm đó có lẽ phức tạp hơn tôi tưởng nhiều.
Phương Viễn Hàng thấy tôi không nói gì, thì tiếp tục kể lại chuyện năm đó…
“Tôi nhớ lần đầu Tư Minh xuất hiện trước mặt mình, lúc đó dáng dấp vừa gầy vừa yếu ớt của nó làm tôi thấy chán ghét. Lại thêm cái kiểu luôn muốn lấy lòng người khác, càng khiến tôi không thích, cố ý gây sự bắt nạt nó.
Lúc đó tôi mới vào đại học, chỉ về nhà một lần vào cuối tuần. Tôi phát hiện mỗi lần mình trở về đều nhìn thấy vết bầm tím trên mặt nó, gặng hỏi thì nó chỉ nói mình bị ngã! Lúc ấy tôi nghĩ, ngoài tôi thì còn có ai đang bắt nạt nó à?
Lúc đó tôi nghĩ nó là một cục nợ mà mẹ kế mang đến, nên không quan tâm ngoài mình thì còn có ai bắt nạt nó nữa. Nhưng mỗi lần về nhà, trong nhà có bầu không khí kỳ lạ khó nói, như thể là có bí mật mà tôi không biết xảy ra…
Mãi cho đến một đêm nọ, tôi vốn hẹn bạn học cùng đi ngắm sao, kết quả vừa lên núi thì trời đổ mưa, chúng tôi mất hứng chia tay nhau, ai về nhà nấy.
Đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ, đó là một đêm giông bão, vì thời tiết xấu nên mọi người đều đã đi ngủ từ sớm. Vì về đột ngột nên không muốn đánh thức ai, tôi chuẩn bị lần mò trong bóng tối để tới phòng mình.
Ngờ đâu ngay lúc đi ngang qua phòng làm việc của ba, đúng lúc có một tia sét đánh xuống! Tôi nhìn thấy ba mình đang ngồi trên salon nhắm mắt hưởng thụ, có một người đang quỳ giữa hai chân ông…
Ba nắm tóc của người đó, làm động tác kéo ra đẩy vào dưới háng của mình liên tục. Lúc đó tôi kinh hoàng vô cùng! Cứ ngơ ngác đứng đó nhìn, và người đang quỳ giữa hai chân của ba, gương mặt đau khổ kia chính là… Tư Minh.
Chuyện này thực sự là cú sốc quá lớn, tôi không biết mình về phòng bằng cách nào. Mãi cho đến khi ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu lên mặt, tôi mới lấy lại tinh thần. Hóa ra tôi đã đờ đẫn ngồi trên giường cả một đêm.
Cũng từ buổi sáng hôm đó, tôi bắt đầu chú ý đến từng người trong nhà, tôi phát hiện Tư Minh rất sợ ba. Trước đó tôi chỉ nghĩ đấy là sự sợ hãi của một đứa trẻ đối với cha dượng, nhưng hóa ra chuyện lại không hề đơn giản như vậy.
Còn cả mẹ kế, bà luôn đau lòng nhìn con mình, sau đó lại cẩn thận chăm sóc cho ba hơn, chẳng lẽ bà ta đã biết từ lâu rồi?