Cả người run lên, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt hắn vô cùng chăm chú.
Tôi khẽ cười ra tiếng, nước mắt chảy từ khóe mắt xuống, tôi cũng không biết tại sao mình lại khóc, ở trước mặt Tô Ngưng tôi có thể nhẫn nhịn ngăn không cho nước mắt chảy xuống, nhưng đứng trước mặt Hạ Mộc Lạo tôi lại không cách nào có thể làm ra vẻ kiên cường, sự tủi thân từ đáy lòng bắt đầu trào dâng, mọc lên ồ ạt như cỏ dại:”Ừ, Tô Ngưng tìm được rồi, cô ấy ngay từ đầu đã không tin chúng ta hẹn hò, phát tán ảnh chỉ vì muốn chứng thực quan hệ của chúng ta thôi, ngày hôm đó anh xem như đã cho cô ấy một đáp án chắc chắn. Đồng thời cũng khiến Tô Ngưng tức giận, cô ấy không thể tha thứ cho tôi vì tôi thân là “bạn gái” của anh còn dây dưa không rõ với Hoa Thần.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó cô ấy cảm thấy tôi có lỗi với anh, tôi liền chuyển ra ngoài.”
“Đã chuyển ra ngoài rồi sao còn muốn tiếp tục với Hoa Thần?”
“Hợp đồng chưa hết hạn, ký năm năm.” Tôi không muốn nói cho hắn biết ước định nửa năm giữa tôi và Hoa Thần, nếu nói cho hắn, hắn sẽ lại nói đi theo hắn, tôi rất ghét câu đó, trong lòng không thoải mái.
“Em thực sự phải chờ đến khi hợp đồng kết thúc mới rời khỏi cậu ta à?”
“Tôi…tôi cũng không biết.”
“Thiển Thiển, nếu hai người kết thúc quan hệ sớm hơn dự định, sau này em có thể dựa vào anh, nếu thực sự phải đợi đến khi hết hạn hợp đồng, anh cũng không giúp được em.”
Cho dù có kết thúc trước kỳ tôi cũng sẽ không dựa vào anh, anh không phải là người tôi có thể dựa vào, anh còn có trách nhiệm của anh, không thể làm chỗ dựa cả đời cho tôi, huống hồ tôi không muốn phải dựa vào người khác, làm người phải tự lập, một ngày nào đó tự mình phải đối mặt với bão táp.
“Hiện tại tôi rất mờ mịt, không biết nên làm thế nào, bây giờ còn chưa đến một năm, bốn năm nữa không biết còn việc gì chờ tôi đối mặt, nhưng cho dù như thế nào, tôi tuyệt đối không trốn tránh. Tôi cũng không muốn dựa vào người khác, con đường của mình, phải do chính mình chịu trách nhiệm, dù cho kết cục không giống trong tưởng tượng.”
Hạ Mộc Lạo không đáp lại, tôi cũng im lặng, nói tiếp sẽ chỉ khiến chúng tôi xấu hổ, có một số việc vượt quá khả năng, nhiều lời cũng vô ích.
Không biết qua bao lâu, bầu trời xuất hiện rất nhiều sao, Hạ Mộc Lạo tiếp điện thoại, hắn không nói gì thêm, chỉ có vài tiếng “Ừ”, sau đó cúp điện thoại, nắm tay tôi quay trở về.
Khi chúng tôi trở lại sân vận động, liveshow đã kết thúc, Nhiễm Nhiễm và Tử Kiềm cũng đã về, tôi khó hiểu nhìn Hạ Mộc Lạo, liveshow kết thúc rồi còn về đây là gì?
Hắn dường như biết tôi đang nghi hoặc cái gì, cười bí hiểm, nói thầm bên tai tôi:”Không phải em rất thích Mạc Khoa sao? Anh ta đang chờ chúng ta ở hậu trường đấy.”
Đại minh tinh Mạc Khoa chờ chúng tôi đằng sau hậu trường? Thật hay giả vậy trời? Tôi còn chưa mở miệng hỏi, hắn đã nắm tay tôi đi về phía hậu trường.
Chúng tôi đứng bên ngoài phòng hóa trang, chợt nghe thấy một giọng nữ đang giận dữ:”Cô có đúng là chuyên viên trang điểm không hả? Sao động tác chậm vậy? Hạ tiên sinh sắp tới đây rồi, cô nhanh lên được không?”
Tôi và Hạ Mộc Lạo đều dừng lại, muốn nghe câu tiếp theo của người đấy là câu gì, không đến giây, giọng nói kia lại vang lên:”Thay người, đổi chuyên viên trang điểm, Mạc Khoa phải lưu lại cho Hạ tiên sinh ấn tượng tốt.”
Một người phụ nữ xinh đẹp khoảng chừng hơn ba mươi tuổi hầm hầm đi ra khỏi phòng hóa trang, khi nhìn thấy Hạ Mộc Lạo cô ta hơi sửng sốt, lập tức thay đổi vẻ mặt, cười rạng rỡ, vươn tay phải ra muốn bắt tay với Hạ Mộc Lạo:”Xin chào, Hạ tiên sinh. Tôi là quản lý của Mạc Khoa – Ngô Ngữ.”
Tôi kì quái nhìn cô ta một lúc, giọng nữ vừa nãy giận dữ ở bên trong giống hệt với giọng nói của cô ta.
Trong lòng âm thầm cảm khái, biến sắc mặt so với trời còn nhanh hơn, chắc đây là cái gọi là tắc kè hoa.
Hạ Mộc Lạo nhẹ nhàng liếc qua tay cô ta, thản nhiên gật đầu:”Bạn gái tôi muốn gặp Mạc Khoa, bảo cậu ta ra ngoài đi.”
Ngô Ngữ thấy Hạ Mộc Lạo không có ý bắt tay mình, xấu hổ thu tay về, cười lấy lòng:”Vâng, tôi lập tức gọi cậu ấy đi ra gặp ngài.”
Ngô Ngữ đi rồi, tôi ngẩng đầu lên nhìn Hạ Mộc Lạo:”Hạ tiên sinh, anh cho anh là siêu sao à?”
Hạ Mộc Lạo khó hiểu, mặt nhăn mày nhúm.
“Chị mỹ nữ vừa rồi muốn bắt tay với anh, tại sao lại không để ý tới chị ta?”
Tôi chỉ thấy các minh tinh với diva mới như thế, Hạ Mộc Lạo lại không phải là siêu sao, mà đến ngay cả siêu sao cũng chẳng thế, người không biết chắc còn tưởng hắn là siêu sao quốc tế mất.
Hạ Mộc Lạo nâng mười ngón tay đang nắm chặt của chúng tôi lên, hung tợn trừng mắt nhìn tôi:”Đồ ngốc, em không thấy tay phải của anh đang bận à? Chẳng lẽ em bảo anh phải dùng tay trái để bắt tay với cô ta hả?”
Sơ xuất, sơ xuất, là tôi không chú ý. Tự biết mình sai, yếu ớt cúi đầu:”Thật có lỗi, tất cả là lỗi của tôi.”
Vừa mới dứt lời, một giọng nam dễ nghe truyền vào trong tai:”Xin chào Hạ tiên sinh, thực cảm tạ sự giúp đỡ của ngài đối với tôi.”
Một bàn tay đeo găng trắng đưa tới trước mặt chúng tôi, tôi trong lòng lắc đầu, lại thêm một kẻ tự chuốc khó khăn, lần này là tên dó tự tìm lấy, không phải là lỗi của tôi.
Ngẩng mắt lên nhìn, chủ nhân của bàn tay kia đương nhiên là Mạc Khoa, tôi muốn rút tay về, Hạ Mộc Lạo tỉnh bơ nắm chặt lấy tay tôi, không cho tôi một đường lui.
Khóe môi Hạ Mộc Lạo nhếch lên tạo thành một độ cong hoàn mỹ, nhìn theo ánh mắt hắn, một người đàn ông trung niên đang đi về phía chúng tôi, biết nhìn vươn tay phải ra:”Xin chào, Hạ tiên sinh.”
Hạ Mộc Lạo thản nhiên nhìn lướt qua Mạc Khoa, không thèm nhìn người đàn ông đang vươn tay phải kia:”Đạo diễn Trương, hình tượng của nghệ sĩ rất quan trọng.”
Hạ Mộc Lạo thực không để mặt mũi cho người ta gì cả, người ta tốt xấu gì cũng là một đạo diễn, bắt tay với ông ta một cái cũng không làm giảm thân phận tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị của hắn đâu.
Đạo diễn Trương trừng mắt nhìn Mạc Khoa:”Mạc Khoa, Hạ tiên sinh bỏ tiền tài trợ cho cậu biểu diễn là vì bạn gái của ngài ấy thích xem phim cậu đóng, nhưng hình tượng này của cậu không khỏi khiến người ta phải hất vọng rồi?”
Ông đạo diễn này nói chuyện cũng không dễ nghe chút nào, bây giờ cảm thấy Hạ Mộc Lạo không nên để chừa tí mặt mũi nào cho ông ta mới đúng, giương mắt lên nhìn Mạc Khoa, trên mặt anh ta không biết là do trát phấn, hay là vì đạo diễn tức giận mà sắc mặt trắng bệch dọa người.
Ánh mắt anh ta dừng trên người tôi, tôi mỉm cười nhìn lại, dù sao cũng là thần tượng của Nhiễm Nhiễm, thái độ tốt với anh ta một chút, huống chi ấn tượng cũng không tệ lắm.
“Tôi đi trang điểm lại.” Nói xong xoay người đi vào phòng hóa trang.
Lần đầu tiên xem phim của Mạc Khoa là vì anh ta rất đẹp trai, lần đầu tiên nghe anh ta hát là vì giọng rất dễ nghe, nhưng bây giờ Mạc Khoa đứng ở trước mặt Hạ Mộc Lạo mà nói, giọng của Hạ Mộc Lạo tương đối có sức hút hơn, dễ nghe hơn giọng Mạc Khoa một ít. Mặt mũi cũng đẹp hơn, nếu Hạ Mộc Lạo gia nhập vào làng giải trí, chắc chắn sẽ nổi tiếng ở cả miền Bắc lẫn miền Nam.
“Thiển Thiển, anh tự biết mình rất đẹp trai,nhìn lâu như vậy mà em vẫn chưa cảm thấy đủ à?” Trong mắt Hạ Mộc Lạo lộ ý cười, tâm trạng dường như cũng tốt lắm.
Mặt nóng bừng, không thèm quay đầu lại:”Cái mặt này của anh tôi nhìn chán từ lâu rồi.”
Hắn tiếp tục hỏi:”Có phải trong đêm tối cũng nhớ tới gương mặt này của anh không?”
Tôi gật mạnh đầu.
Nghe thấy tiếng cười của hắn tôi ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt hắn cười đầy gian trá, trong lòng chợt bừng tỉnh, đám một cái thật mạnh vào ngực hắn:”Hạ Mộc Lạo, anh là đồ xấu xa, anh lừa tôi.”
Hạ Mộc Lạo ôm tôi vào lòng, thấp giọng nói bên tai tôi:”Thiển Thiển, có muốn mưu sát chồng thì cũng nên chọn nơi không có ai chứ, hiện tại có hai nhân chứng ở đây này.”
Tôi liếc mắt nhìn đạo diễn Trương và Ngô Ngữ, tầm mắt của hai bọn họ đều dừng trên người tôi và Hạ Mộc Lạo, mặt nóng bừng, quay đầu không nhìn bọn họ nữa.
Đạo diễn Trương dẫn chúng tôi vào trong phòng dành cho khách quý, anh mắt Hạ Mộc Lạo cố ý như vô tình dừng trên người tôi, khiến tôi toàn thân không được tự nhiên. Đạo diễn trương và Ngô Ngữ cũng có ý vô tình nhìn về phía bên này, tôi thực sự không thể nhịn được nữa:”Anh còn có chuyện gì? Nếu có tôi về trước.”
Kỳ thật tôi không biết ngồi ở đây để làm gì? Tôi chỉ thích Mạc Khoa trong giới hạn phim ảnh, hiện tại đã được nhìn thấy tận mắt rồi, không cần thiết phải ngây ngốc ngồi yên ở chỗ này chờ anh ta, nếu Hạ Mộc Lạo có chuyện quan trọng hơn, tôi càng không thể ở trong này, nghe lén người khác nói chuyện là một việc làm không có đạo đức.
Tôi vừa mới đứng dậy, Hạ Mộc Lạo cũng đứng dậy theo:”Anh không có chuyện gì, anh về cùng em.”
Đi khỏi sân vận động, Hạ Mộc Lạo ra bãi đỗ xe, bảo tôi đứng đó chờ hắn.
Sau khi thân ảnh hắn biến mất trong tầm mắt, tôi lập tức đi về hướng ngược lại.
Không muốn xuất hiện quá nhiều cùng hắn, đi nhiều cùng nhau, đối với tôi với hắn đều không tốt.
Hy vọng chuyện hôm nay gặp hắn Hoa Thần sẽ không biết, nếu không tôi thực sự không biết nên chịu trách nhiệm với hành vi của mình như thế nào.
Đi một mình trên đường, không hổ danh là con đường phồn hoa, người tới người lui không đếm được. Muốn tìm một người trong số này không phải là một việc dễ dàng, việc hiện tại tôi cần phải làm là hòa lẫn vào trong đoàn người, chuyện của tôi và Hoa Thần Hạ Mộc Lạo đã biết quá nhiều, tôi không muốn một chút bí mật cũng không có, không muốn lộ ra hoàn toàn ở trước mặt người khác, cho dù là hắn thực tâm muốn giúp tôi.
Tôi vội vàng trở về khu chung cư Tĩnh Hãi, mở cửa ra, ngây ngốc đứng ở cửa.
Vốn tưởng rằng căn hộ này sẽ rất nhỏ, ai ngờ phòng khách còn lớn hơn cả nhà tôi, đóng cửa lại đi vào bên trong, đồ dùng trong nhà đầy đủ mọi thứ, ba phòng, trong đó một gian hình như là phòng khách, một gian phòng ngủ, một gian thư phòng.
Phòng ngủ không kém hơn phòng khách là bao nhiêu, cửa sổ sát đất, rèm màu kem, chăn cũng màu kem, ga trải giường màu kem, gối màu kem, cạnh giường là thảm lông màu trắng, còn lại là hành lý và ba lô của tôi đang nằm lẳng lẳng ở một góc tường. Đi vào thư phòng, trên giá bày rất nhiều sách, tất cả đều là sách quản lý doanh nghiệp, tôi không có hứng thú. Trên bàn làm việc có một cái máy tính, sau máy là cả một đống dây rợ lằng nhằng, trên MODEM tem của c壠điện tín Trung Quốc cực kỳ rõ ràng, hay thật, sau này có phải ở một mình cũng không cảm thấy cô đơn nữa.
Nhân lúc siêu thị còn chưa đóng cửa, tôi xuống tầng mua một ít vật dụng hàng ngày, mấy ngày qua đều trải qua trong lo lắng đề phòng, hôm nay rốt cuộc cũng có thể ngủ ngon một giấc.
Chỉ sau một ngày, Nhiễm Nhiễm và Tử Kiềm tiến bộ thần tốc, chỉ cần có thời gian là Nhiễm Nhiễm lại dính vào người Tử Kiềm, vì không muốn bị xem thường, tôi thức thời tránh đi.
Buổi chiều, lúc đang học, Hoa Thần gọi đến một lần, tôi vội vàng ngắt điện, gửi cho anh một tin nhắn:”Có chuyện gì không?”
Gửi tin rồi chờ một lúc lâu cúng không thấy hồi âm, trong lòng nảy sinh một sự bất an khó hiểu, Hoa Thần rất ít khi gọi cho tôi, bây giờ gọi tới hẳn không phải là chuyện gì tốt.
Sau khi tan học, tôi đi ngang qua một sạp báo, ánh mắt bị một quyển tạp chí hấp dẫn, trên bìa là một đôi nam nữ trẻ, trong hình người nam đang ôm cô gái vào trong ngực nói thầm cái gì đó, bên cánh giật mấy hàng chữ to:”Vì để bạn gái cười, tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị chi tiền không tiếc tay.”