Người Tình Bá Đạo

chương 122: hôn lễ của hoa thần

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Anh biết thứ hạnh phúc em muốn là gì, cho anh năm, năm là đủ rồi.”

Khóe miệng phiếm ra một nụ cười khổ sở, năm sau cho được thì sao? Lúc đó anh đã trở thành chồng của người khác rồi, anh cầm cái gì tới cho tôi hạnh phúc? Hay là muốn tôi tiếp tục làm tình nhân? “Chuyện của năm sau, ai cũng không thể biết, đừng cho em quá nhiều lời hứa, em không tin hứa hẹn.”

Cả người anh cứng đờ, tôi lấp tức tránh khỏi vòng ôm của anh:”Em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, anh về trước đi.”

Nhiệt độ cơ thể vẫn chưa hạ, bây giờ vẫn là độ, sốt cao không bằng cảm cúm, chắc anh cũng vì lí do này mà không tranh cãi với tôi:”Thiển Thiển, anh đưa em đi ăn chút gì đó, ăn no rồi hãy nghỉ.”

“Em không đói, cái gì cũng không muốn ăn.”

Anh không nói thêm lời nào nữa.

Ở bệnh viên ba ngày, ba ngày này tôi không ăn nổi bất cứ thứ gì, chỉ uống chút nước, người rõ ràng gầy đi cả một vòng.

Sáng thứ , Hoa Thần vẫn đến bệnh viện, tôi cố ý giả vờ ngủ, nghe thấy anh tiếng anh thở dài:”Thiển Thiển, cho dù anh làm việc này vì bất cứ nguyên nhân gì, đều xin em hãy tha thứ cho anh, em đợi anh ba năm, anh sẽ ở bên cạnh em cả đời.”

Tôi tiếp tục giả vờ ngủ, anh ngồi bên giường một lúc rồi đi, trước khi đi, hôn nhẹ một cái lên trán tôi.

Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, tôi bật khóc không thành tiếng, chúng ta cứ thế này kết thúc, bốn năm dây dưa cứ như vậy hóa thành hư ảo. Hoa Thần, nếu bây giờ anh quay đầu, em vẫn sẽ nguyện ý ở lại bên anh, nếu chúng ta gặp nhau trong hôn lễ của anh, chúng ta không thể quay trở lại nữa. Hoa Thần, Hoa Thần, thực sự không còn cách nào quay lại nữa, anh hiểu không?

Không lâu sau, dì giúp việc tới, bà hôm nay lại mang canh đến, tôi hỏi:”Dì à, mấy giờ rồi?”

Dì đáp không cần nghĩ:” giờ .”

Tốt, còn phút nữa là Hạ Mộc Lạo tới.

Tôi và Hoa Thần cuối cùng cũng đi đến bước này, chúng tôi thực sự không còn cơ hội nữa rồi.

Tôi nhắm mắt, để mặc nước mắt rơi xuống:”Dì à, cháu muốn ăn món sườn hấp dì làm, bây giờ dì về nhà làm được không ạ?”

Trong mắt dì hiện lên chút đau lòng, bà quay đầu đi, nói:”Được, dì về làm ngay, ở đây đợi dì.”

Tôi biết tại sao bà lại quay đầu đi, bởi vì bà khóc, lúc nãy nghe thấy tiếng nước mắt rơi, là nước mắt của bà rơi xuống sàn nhà.

Có lẽ bà biết hôm nay Hoa Thần kết hôn, nếu không sao phải đau lòng cho tôi? Sao phải khóc? “Vâng, cháu đợi dì.”

Dì gật gật đầu, đi ra khỏi phòng bệnh.

Mấy phút sau, tôi cầm chiếc điện thoại Hạ Mộc Lạo đưa đi ra khỏi phòng .Mấy năm trước trên người tôi một thân vô xu, không thể ra khỏi bệnh viện, hôm nay có Hạ Mộc Lạo ở đây, tôi không tin mình không thể ra khỏi bệnh viện.

Ở hành lang phía ngoài phòng bệnh gặp ngay Hạ Mộc Lạo đang đi đến, tôi đứng lại, nhìn hắn đi về phía tôi.

Hạ Mộc Lạo nhăn mặt nhíu mày:”Mới có ba ngày sao lại gầy đi nhiều thế?”

Tôi cố nặn ra một nụ cười, tỏ vẻ thoải mái:”Đi thôi, tôi chuẩn bị xong rồi.”

Hắn vươn tay sờ lên trán tôi, không vui nói:”Sao lại thế này, nhiệt độ vẫn chưa hạ xuống là thế nào?”

Tôi lắc lắc đầu:”Tôi không sao, khi nào đưa tôi đi?”

Mặt Hạ Mộc Lạo đanh lại:”Không phải hôm đó em đã đáp ứng anh ba ngày sau sẽ khỏe lên à? Thế sao bây giờ vẫn không khá hơn?”

Tôi không biết làm sao cúi gằm xuống, mấy ngày nay không có khẩu vị, không ăn có được không? “Tôi đói rồi.”

Hắn dắt tay tôi đi:”Bây giờ em đến nhà anh, ăn chút gì rồi trang điểm, sau đó sẽ đưa em đi.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, đi bên cạnh hắn ta.

Tới nhà hắn, hắn lập tức đưa tôi vào thẳng phòng mình, một bộ váy màu trắng thuần khiết, thoạt nhìn rất trưởng thành, nhưng không quá hở hang, một đôi giày cao gót tinh tế màu trắng, tôi đi thử vào rất vừa chân.

Hạ Mộc Lạo nhướn mày:”Ăn xong rồi hẵng thay, bây giờ vẫn còn sớm.”

Đều nói nhà giàu có nhiều quy củ, trước kia tôi không biết, hôm nay cuối cùng cũng hiểu được, Hạ Mộc Lạo nắm tay tôi đổi hướng bảy tám lần mới vào được phòng ăn, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, tôi chỉ biết vùi đầu vào ăn.

Mãi cho tới khi không ăn nổi nữa, tôi mới quay đầu sang nhìn Hạ Mộc Lạo, hắn cầm khăn giấy lau miệng cho tôi:”Đi thôi, đi thay quần áo.”

Thay xong y phục đứng trước gương, nhìn trong gương thấy bệnh trạng của tôi, trong lòng tê rần, mới có ba ngày đã trở nên tiều tụy như vậy, vất vả lắm cằm mới tròn lên được một chút, bây giờ lại nhọn lại như cũ. Đi ra khỏi phòng thay đồ, thấy Hạ Mộc Lạo từ trên xuống dưới đều mặc một màu đen, nhất thời không nhịn được bật cười.

Hắn khó hiểu:”Cười cái gì?”

“Hạ Mộc Lạo, chúng ta như thế này có phải trông rất giống Hắc Bạch Vô Thường không?”

Hắn gõ nhẹ một cái lên đầu tôi:”Bộ dạng em thế này mà vẫn muốn làm Hắc Bạch Vô Thường à? Chẳng biết là em đi câu hồn người ta hay là người ta đi câu hồn em nữa ?”

Tôi vội vàng ngậm miệng không dám đáp lại, nửa giờ sau, dưới bàn tay khéo léo của chuyên viên trang điểm, mặt tôi nhìn không ra đang có bệnh, đánh một lớp phấn mỏng, má hơi ửng hồng, son môi màu nhạt, viền mắt kẻ thanh, gương mặt trông có sức sống hơn bình thường rất nhiều, đôi mắt to tròn càng thể hiện rõ tinh thần sáng lạn.

Hạ Mộc Lạo hài lòng nhếch miệng:”Bộ dạng này ra ngoài mới không dọa người.”

Tôi khoác tay hắn cùng đi ra ngoài cửa, lúc đến khách sạn còn chưa tới giờ, vẫn chưa muộn.

Hạ Mộc Lạo không lúc nào không ghé sát vào tai tôi nói cái gì đó, tôi hơi hơi giương khóe miệng lên, cố ý cùng hắn làm ra vẻ mờ ám.

Không ít cô gái trẻ tiến lại gần, ánh mắt Hạ Mộc Lạo vẫn chỉ ở trên người tôi, mắt đi mày lại, dẫn đến một loạt ánh những ánh mắt ghen tị.

Vài phút sau, một cô gái mặc lễ phục màu đỏ nổi giận đùng đùng chạy tới:”Hạ Mộc Lạo, anh vì đứa con gái này nên mới không cần em phải không?”

Ánh mắt mọi người không hẹn mà gặp đều phóng về bên này. Hạ Mộc Lạo ôm tôi vào trong ngực. Gương mặt cảnh giác nhìn cô gái kia.

Tôi nhớ cô ta, đó chính là người đã cố tình làm đổ bánh kem lên lễ phục của tôi. Tôi nhếch miệng, khiêu khích nhìn về phía cô ta:”Tôi và Hạ Mộc Lạo đã hẹn hò năm, từ trước tới nay đều không thấy cô nhảy vào, không biết câu này của cô dựa vào đâu mà nói?”

Cô ta trợn mắt nhìn tôi:”Vừa nhìn đã biết ngay là cái loại hồ ly tinh. Cô nói đã hẹn hò với anh ấy năm, nhưng hai năm nay tôi thường xuyên tới nhà anh ấy, cũng chưa từng thấy cô ở cạnh Lạo. Bây giờ thế nào lại chạy ra?”

Cả người Hạ Mộc Lạo biến lạnh, lạnh lùng nói:”Ôn Quỳnh, cô nói chuyện tốt nhất là nên chú ý cho tôi, tôi không có kiên nhẫn, đừng chọc tức tôi.”

Mặt Ôn Quỳnh chuyển màu, lập tức hét lên:”Hạ Mộc Lạo, em thấy anh đã bị con hồ ly tinh này mê hoặc rồi, cô ta đã rời bỏ anh mấy năm mà anh vẫn cần cô ta, anh…”

Không đợi cô ta nói xong, Hạ Mộc Lạo đã chen vào:”Ôn Quỳnh cô câm miệng lại, đừng nói cô ấy rời bỏ tôi mấy năm, cho dù bỏ rơi tôi mười năm hai mươi năm tôi vẫn chỉ cần cô ấy, không cần loại phụ nữa chanh chua như cô.”

Nói xong, cúi đầu xuống hôn lên môi tôi, dịu dàng nói:”Đi thôi, đừng để ý đến loại phụ nữ này.” ( Like mạnh

)

Hạ Mộc Lạo ôm tôi đi ra khỏi đám người, tôi quay đầu nhìn lại, trong mắt Ôn Quỳnh ngần ngận nước, oán hận nhìn theo hướng chúng tôi rời đi, tôi cười khiêu khích nhìn cô ta.

:”Hạ Mộc Lạo, cái miệng này của anh quá độc rồi, hình như Ôn Quỳnh rất thích anh, những lời anh vừa nói đó thực sự làm tổn thương người ta đấy.”

Cô gái nhằng nhẵng bám theo Hạ Mộc Lạo mấy năm nay trong lời Nhiễm Nhiễm nói thì ra là cô ta, năm đó cô ta làm hỏng bộ lễ phục của tôi, hôm nay cuối cùng cũng nói ra miệng. Hạ Mộc Lạo hé mắt nhìn tôi:”Lúc đó không phải em cũng rất dũng cảm sao? Ả ta vừa xuất hiện em liền khiêu khích ả, nếu không phải anh kịp thời mạng em đi, có khi em lại đánh nhau với ả ta không chừng.”

Tôi vênh cằm lên:”Anh không đi trêu hoa ghẹo nguyệt cô ta sẽ nói tôi là hồ ly tinh sao? Tất cả vẫn là lỗi của anh.”

Nghe thấy một tràng hoan hô, tôi quay đầu lại, thấy Tô Ngưng đang khoác tay Hoa Thần xuất hiện trong tầm mắt của quan khách, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn. Mặt Tô Ngưng nở một nụ cười hạnh phúc, Hoa Thần khẽ nhếch miệng, chắc anh cũng vui lắm, có cha Tô Ngưng hậu thuẫn phía sau, đối với tập đoàn Hoa thị sẽ có trợ giúp to lớn.

Từ xa xa nhìn chăm chú vào anh, lòng đau đến mất đi từng giọt máu, không ngờ đến xem hôn lễ của anh và người khác lại có cảm giác như thế này. Thế này, trái tim tôi chắc sẽ chết rất nhanh thôi.

Ánh mắt Hoa Thần lướt qua tôi, người anh rõ ràng cứng đờ lại, trong mắt tất cả đều tràn ngập khiếp sợ, tôi nhìn anh nhếch miệng.

Tôi cho rằng tôi có thể ngụy trang rất tốt, nhưng vẫn bị nước làm làm cho mơ mơ hồ hồ.

Hoa Thần, hôm nay em đến là để chúc phúc cho anh, thành tâm chúc phúc cho anh, nhất định phải hạnh phúc, cho dù người đem đến hạnh phúc cho anh là ai, chỉ cần anh nhớ đã từng có một cô gái ngốc nghếch tên là Tô Thiển Thiển ở bên cạnh anh năm, có một cô gái ngốc nghếch tên là Tô Thiển Thiển trong trái tim cô ấy góc góc nơi nơi tất cả đã từng tràn đầy hình bóng anh. Chúc anh hạnh phúc, hạnh phúc hơn bất cứ ai.

Bắt đầu từ hôm nay, em phải loại anh ra khỏi trái tim em, còn hơn bị chồng của người khác chiếm giữ.

Hạ Mộc Lạo cúi đầu, nói bên tai tôi:”Thiển Thiển, hôm nay là hôn lễ của cậu ta, em phải luôn luôn cười, để cậu ta mãi mãi nhớ em của hôm nay, để cậu ta vĩnh viễn nhớ em đẹp nhất.”

Tôi ngẩng đầu lên, thu nước mắt lại, nếu làm hỏng lớp trang điểm sẽ không chỉ làm tôi mất mặt, mà mặt Hạ Mộc Lạo cũng sẽ bị mất, lần này chỉ là giao dịch, tôi không muốn phải nợ hắn cái gì. Cố gắng nặn ra một nụ cười:”Tôi không sao.”

Hạ Mộc Lạo hài lòng hôn lên môi tôi. Tôi biết ánh mắt Hoa Thần vẫn chưa từng dời khỏi tôi. Hạ Mộc Lạo hôn tôi chỉ là vì muốn cho Hoa Thần xem, hắn ta cố ý.

Hạ Mộc Lạo nở một nụ cười mê hồn:”Thiển Thiển, chúng ta ra chúc phúc bọn họ đi!”

Tôi gật đầu, khoác tay hắn đi về phía Hoa Thần.

Trong ánh mắt Tô Ngưng tôi thấy rõ sự đắc ý, cô mỉm cười thắng lợi nhìn tôi và Hạ Mộc Lạo. Hạ Mộc Lạo cười nói:”Hoa Thần, Tô Ngưng, chúc hai cậu hạnh phúc.”

Tô Ngưng cười duyên nói:”Mộc Lạo, có phải chuẩn bị kết hôn với Thiển Thiển không?”

Nụ cười tươi như hoa của Tô Ngưng khiến tôi cảm thấy rất chói mắt, nhìn về phía sau, bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông trung niên thâm trầm, ánh mắt ông ta cũng dừng lại trên người tôi, cả người chấn động, không biết là bởi vì sợ hay là vì duyên cớ khác, ôm chặt cánh tay Hạ Mộc Lạo như nắm chặt cọng rơm cứu mạng. Hạ Mộc Lạo dường như cảm thấy được tôi không khỏe, ôm tôi vào trong ngực:”Tớ và Thiển Thiển đã thỏa thuận xong rồi, cuối tháng sẽ kết hôn, tháng đến đảo Guam hưởng tuần trăng mật.”

Ánh mắt Hoa Thần chợt biến lạnh, tôi vội cúi đầu tránh đi.

Giọng nói giận dữ của Ôn Quỳnh chấn động toàn hội trường:”Hạ Mộc Lạo, anh thực sự muốn kết hôn với cô gái kia sao? Nhưng cha anh đã thừa nhận em là con dâu của Hạ gia rồi.”

Hạ Mộc Lạo mất kiên nhẫn nói:”Cha tôi thừa nhận cũng vô dụng, tôi kết hôn tôi nói là được.”

Tô Ngưng vì muốn giảm bớt căng thẳng, khẽ cười:”Tớ và Thần đi Venice hưởng tuần trăng mật, cuối tuần lên đường.”

Tim thắt lại, ngẩng đầu lên, trong lòng càng lúc càng khó chịu.

Hạ Mộc Lạo nói:”Thiển thiển, chúc phúc cho bọn họ đi, để chúng ta dính được chút hỉ khí.”

Đúng, hôm nay tôi đến đây là để chúc phúc cho hai người họ, sao có thể quên mục đích của mình được chứ. Dùng hết sức lực, khó khăn thoát khỏi kẽ răng nói ra một câu:”Chúc, hai người, vĩnh viễn đồng tâm, cả đời ân ái.”

Chúc hai người vĩnh viễn đồng tâm, vĩnh viễn đồng tâm…

Trước mắt tối sầm lại, bắt đầu mất đi ý thức.

Lúc tỉnh lại, đã ở trong nhà Hạ Mộc Lạo, người đang nằm ngang ngược trên giường của hắn, Hạ Mộc Lạo nằm bên cạnh tôi. Đột nhiên phát hiện ra cái giường này của hắn quả thực rất lớn, hai người chúng tôi nằm như vậy mà mới chỉ chiếm được nửa cái giường.

Tôi chống tay lên giường, quay người lại nhìn Hạ Mộc Lạo. Lúc hắn nhắm nghiền hai mắt trông cũng đẹp trai lắm, so với trước càng đẹp hơn. Thấy khóe miệng hắn khẽ nhếch, chắc là mơ được mộng đẹp. Theo bản năng vươn tay về phía mặt hắn. Hắn đột nhiên mở to mắt. Tay tôi còn chưa kịp rụt về, má nóng bừng, không biết làm sao nói:”Trên mặt anh có một con muỗi.”

Hắn nhắm mắt lại, ôm tôi vào trong lòng:”Nhà anh không có muỗi.”

Tôi gục đầu trước ngực hắn, không dám nhìn lại.

Nhà hắn quả thực là nơi không thể có muỗi:”Cái kia, chắc là tôi nhìn nhầm.”

“Ngủ một chút đi, tối đưa em ra ngoài chơi.”

“Ừm.”

Lần tỉnh lại tiếp theo, bên cạnh đã không còn bóng dáng của hắn nữa, lần này không phải là nằm ngang nằm dọc mà là nằm rất nghiêm chỉnh ở giữa giường.

Tiếng Hạ Mộc Lạo truyền vào trong tai:”Tỉnh rồi thì dậy đi.”

“Mấy giờ rồi?”

“ giờ tối.”

Nửa tiếng sau, cả hai ăn xong chuẩn bị ra ngoài thì bị Nhiễm Nhiễm mặc một bộ đồ ngủ màu hồng chặn đằng trước:”Khi nào hai người kết hôn?”

Tôi và Hạ Mộc Lạo cùng đờ mặt ra, không biết nên trả lời thế nào.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhiễm Nhiễm lập tức xụ xuống:”Tôi biết hai người không tốt như thế đâu mà, tôi đã tuổi rồi, vì hạnh phúc của tôi hai người không kết hôn sớm một chút được sao?”

Tôi không biết nên giải thích với nó thế nào:”Nhiễm Nhiễm, tớ với anh cậu không giống như cậu nghĩ đâu, chỗ Tử Kiềm tớ sẽ giúp cậu nói nha.”

Nhiễm Nhiễm oán hận nguẩy chân đi, để lại cho chúng tôi một cái bóng:”Cậu ấy sẽ không đồng ý đâu, cậu ấy nói đợi hai người kết hôn rồi mới lấy tớ, ai ngờ hai người lại xấu xa như vậy.”

Sau khi Nhiễm Nhiễm đi, Hạ Mộc Lạo hỏi:”Thiển Thiển, muốn đi đâu đây?”

Tôi muốn cởi bỏ sự nghi ngờ trong lòng, anh ta hẳn sẽ biết, hoang mang năm trước nên cởi bỏ đến hôm nay đã kéo dài quá lâu rồi:”Đi Duy Đô, tôi muốn hỏi Già Minh một chuyện vô cùng quan trọng.”

Bây giờ trong lòng rất bình tĩnh, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Đến Duy Đô, Hạ Mộc Lạo dắt tôi vào, Già Minh thấy tôi và Hạ Mộc Lạo nắm tay nhau trong mắt thoáng hiện lên chút kinh ngạc, lúng túng một lúc, rồi giương khóe miệng lên nở một nụ cười hoàn mĩ với chúng tôi:”Thiển Thiển, Hạ tiên sinh, sao lại cùng nhau đến đây vậy.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio