Sau khi ra khỏi nhà, trong đầu nghĩ đi nghĩ lại những lời mẹ vừa nói, chuyện này tôi hiểu được, sau này cái mà Hạ Mộc Lạo cưới không phải chỉ là một người phụ nữ, mà là cả một gia tộc, chính xác là cưới thế lực phía sau cô dâu. Người giống như tôi không có gia thế không có bối cảnh, cho dù vào được Hạ gia cũng sẽ không có địa vị gì.
Theo lời mẹ có thể nhận ra bà đang hoài nghi tính chân thực của chuyện hồi sáng, tôi cứ tưởng rằng mẹ không ra khỏi nhà là sẽ không biết, ai dè sai bét, tuy rằng chỉ trong một ngày ngắn ngủi, nhưng tất cả mọi người đều đã biết, khu Dụ Vi nhỏ bé có nhiều người ở như vậy, không thể tránh nghe phong phanh được ít lời đồn đãi. Bà hoài nghi là chuyện bình thường, mẹ cho rằng tôi thực sự vay tiền Nhiễm Nhiễm, bà nghĩ tôi làm nhân tình cho Hạ Mộc Lạo để gán nợ. Tính chất cũng không sai biệt lắm, tôi đúng là đang làm tình nhân, chỉ là mẹ hiểu lầm kim chủ của tôi là Hạ Mộc Lạo.
Tôi cảm thấy mình càng ngày càng giống một cái máy nói dối, không cần suy nghĩ nhiều, mở miệng ra là nói dối, xem ra muốn quay về chính mình không đơn giản như vậy, tôi bây giờ khác tôi “thật” nhiều quá, hơn nữa trước mắt cũng không có tự do.
Từng trận gió đêm lạnh buốt, tôi một thân mặc trang phục hè, khó tránh được sẽ cảm thấy lạnh, vội ôm lấy hai tay mình. Đợi hơn nửa tiếng cũng không có xe taxi, chỉ có thể vừa đi vừa chờ, đi rất xa rồi mới gặp được một chiếc, kết quả lại bị người khác giành mất.
Trong lòng ấm ức, cứ đứng ở đó không chịu đi.
Đợi hơn nửa giờ trong gió lạnh nữa, xe taxi mới chậm rãi đến. Đợi đến khi tôi tới biệt thự thì đã hơn giờ, không khí dường như có chút không thoải mái, mỗi bước đi tim đều đập mãnh liệt, tôi không vì sao mình lại có cảm giác sắp phải lên đoạn đầu đài, tại sao tự dưng lại sợ hãi thế này?
Đi tới phòng khách, một người không thể tưởng tưởng được đang ở trước mắt—–Tô Ngưng, mặt cô không chút thay đổi ngồi trên ghế sofa, tôi giống như một tội phạm tử tù đang ở trước mặt cô đợi tuyên án, còn cô dường như chuẩn bị tuyên án tôi.
Nhìn thấy tôi, cô nhướn mày một lúc, nhưng cũng không nói gì.
Tim đột nhiên cứng lại, không biết làm thế nào cho phải. Cô ấy đã đến tận đây, giấu diếm tốt đến đâu cũng có ngày bị lòi ra, không biết Hoa Thần thấy tình cảnh này sẽ có cảm tưởng gì.
Tôi không biết làm thế nào mà tìm được chỗ này, nhưng đối với tôi mà nói hiển nhiên không phải là một chuyện tốt, tôi và Hoa Thần chết chắc!!!
Ánh mắt cô chuyển dời về phía tôi:”Thiển Thiển, ngồi đi, tôi muốn nói chuyện với cô.”
Cố lấy dũng khí đi về phía Tô Ngưng, hai chân đều run lên, chỉ có hai mấy bước chân mà tôi phải mất vài phút mới đến được, Trong lòng âm thầm cảm thán may mà Hoa Thần đến muộn, nếu không sẽ bị cô ấy bắt gian ngay trên giường. Ngồi đối diện cô ở trên sofa, nghiêm túc nhìn cô:”Chị nói đi, tôi nghe đây.”
Bảo mẫu lập tức bưng ra hai cốc nước, vẻ mặt lo lắng nhìn tôi.
Tô Ngưng uống một ngụm nước, đáy mắt không có biểu cảm, trên mặt không có cảm xúc:”Thiển thiển, tôi muốn biết cô và Thần bắt đầu ở chung từ khi nào?”
Hả, sống chung? Thế này mà tính là sống chung? Chỉ là anh chi tiền bao dưỡng tôi, tôi là thú cưng, không hơn.
“Tôi có thể không trả lời chị vấn đề này không?” Tôi không biết nên trả lời như thế nào, ngoại cự tuyệt ra tôi không còn cách nào khác.
Ánh mắt cô dời khỏi người tôi, hỏi:”Mộc Lạo có biết quan hệ giữa cô và Thần không?”
Aizz….Vậy là Tô Ngưng đã chính thức lên sàn. Thiển Thiển sẽ làm gì? Phản ứng của Hoa Thần thế nào? Tất cả sẽ có trong chap mới vào một ngày không xa