Cố Tử Thần nheo mày, đồng tình liếc nhìn Trần Nguyên: “ Xin đừng đem chỉ số thông minh của hai người chúng a xếp cùng một hàng.”
Môn tổng hợp cuối cùng của cao trung năm ba ít nhất là có bảy tám tờ, dù cho không nhìn mà viết đáp án, 15’ cũng chẳng đủ? Cố Tử Thần có cần biến thái như thế không?
Thành tích Trần Nguyên không cần nói, ở Thánh Âm, cả cao trung năm ba đều luôn trong danh sách đứng đầu, nhưng Cố Tử Thần quả thật định chơi trò dìm hàng cậu sao........
Hai người nói chuyện mấy câu, Tô Niên Niên trên giường dụi dụi mắt, tỉnh lại.
“ Cố Tử Thần?” Cô mơ hồ gọi lên một tiếng, đôi mắt to tròn nhìn khắp phòng.
Trần Nguyên sa sầm mặt mày, sau khi tỉnh lại, không phải nên tìm người anh này mới đúng chứ? Tại sao phản ứng đầu tiên lại là tìm Cố Tử Thần?
Không thèm để ý Trần Nguyên đang gato, Cố Tử Thần trả lời một tiếng, trên mặt không biểu cảm gì, chỉ chớp chớp lông mi, để lộ tâm trạng của cậu.
Trần Nguyên đứng dâyh, đi đến trước giường Tô Niên Niên, quan tâm hỏi: “ Có đói hay không? Lạnh hay không? Anh mua cháo rồi, có muốn ăn chút không?”
Tô Niên Niên lắc lắc đầu, thuốc dường như có hiệu quả rồi, đầu cũng không đau như ban ngày nữa, cô tự chống tay ngồi dậy, Trần Nguyên cẩn thận kê một chiếc gối sau lưng cô.
Trần Nguyên bưng bát cháo bón cho cô, Tô Niên Niên dở khóc dở cười đón nhận.
Nhìn cảnh tượng hai anh em quan tâm gần gũi, ánh mắt Cố Tử Thần trầm lặng, tiếp tục lật xem tờ báo đó không biết bao nhiêu lần.
Ăn được chút ít, tinh thần Tô Niên Niên cuối cùng cũng khá hơn rất nhiều.
“ Ting ting” điện thoại của Trần Nguyên vang lên hai tiếng, cậu cầm lên trượt sang để nghe, đầu dây bên kia là tiếng khóc nức nở của con gái: “ Trần Nguyên.......cậu có thể đến đây một lát được không.......”
Nét mặt Trần Nguyên biến sắc, vội vàng tắt điện thoại, mang nét mặt nhăn nhó nhìn Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên đoán ra có lẽ cậu có việc gấp, liền nói: “ Anh có việc cứ đi trước đi, em và Cố Tử Thần cùng về là được rồi.”
Trần Nguyên lại dặn dò Cố Tử Thần một lượt, lúc này mới gấp gáp đi ra.
Cậu vừa đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Cố Tử Thần và Tô Niên Niên hai người.
Tô Niên Niên ho khan hai tiếng, cảm giác có chút không tự tại. cô nhẹ nhàng nói: “ uhm.....việc hôm nay cảm ơn anh nhé.”
Giọng nói của Cố Tử Thần lạnh lùng, lông mày nhếch lên, thầm đắc ý, “ Đừng khách sáo, chỉ là chuyện nhỏ.”
Trời mới biết là cậu dùng tâm trạng lo lắng sốt ruột thế nào để viết bài thi, khi nộp bài giám thị coi thi còn không tin vào mắt mình, cho đến khi nhìn đáp án, cằm như sắp trễ xuống, thậm chí nghi ngờ cậu có phải là trộm đáp án không.
Khóe miệng Tô Niên Niên khẽ cười mỉm, trong lòng trào dâng ấm áp.
Chiếc áo khoác trên người mang thứ mùi sạch sẽ thơm tho, còn có cảm giác ấm áp bủa vây xung quanh, khiến Tô Niên Niên cảm thấy người mình như đang bay bay, cực kỳ thoải mái.
Trong ánh mắt Cố Tử Thần có vẻ nghi ngờ, không phải Tô Niên Niên đang ngồi đó cười ngốc ngếch sao? hay là sốt chưa hạ, bệnh tình còn nặng thêm rồi?
Cậu đứng dậy, đi đến bên cạnh Tô Niên Niên, sờ tay lên trán Tô Niên Niên.
Uhm, bình thường, theo lý mà nói không sao rồi.
Bị động tác bất thình lình đó của cậu làm cho giật nảy mình, sắc mặt Tô Niên Niên ửng đỏ, xấu hổ hỏi: “ Anh làm gì thế........”
Cố Tử Thần thu tay lại, sắc mặt lạnh như núi băng vạn năm không tan vậy.
“ Tạm ổn, không sốt hỏng não.”
Tô Niên Niên lườm cậu một cái, “ Không cần anh quan tâm, tôi vẫn bình thường.”
Cố Tử Thần nheo mắt lại, cố tình đấu mồm với cô: “ Tô Niên Niên, việc của cô, tôi quản là cái chắc!”