Chỉ có điều Trần Nguyên ho lên một tiếng, nói: “ Nhưng cậu phải có tâm lý chuẩn bị, tiết mục này rất ấu trĩ.”
Cố Tử Thần nheo mày: “ Tiết mục gì thế?”
“ Đến lúc đó cậu sẽ biết.” Trần Nguyên chỉ sợ Cố Tử Thần không đồng ý, cười gian xảo như con hồ ly vậy, “Niên Niên nhìn thấy nhất định sẽ thích, ha ha, mình về nhà ăn cơm trước đây.”
Cố Tử Thần khẽ động lông mày, vốn dĩ còn muốn tra hỏi đến cùng, nhưng vì một câu nói cuối cùng của Trần Nguyên, cảm thấy tất cả đều chẳng quan trọng nữa.
Chỉ cần Tô Niên Niên thích, dù cho là ấu trĩ trẻ con, cậu cũng tự nguyện thử xem.
--- ---
Ngày hôm sau, Tô Niên Niên đến trường, các lớp đã bắt đầu chuẩn bị cho tiết mục liên hoan tết dương lịch rồi.
Theo quy định mỗi lớp phải đưa ra ba tiết mục, nộp đến bộ văn thể của trường, lớp F bình thường nhân tài đông đúc, tùy ý đăng ký một lúc là đã đủ ba tiết mục.
Tô Niên Niên không đăng ký gì, chỉ có điều khi tan học, Giang Mộ đột nhiên gọi cô đến phòng làm việc.
Cô cho rằng lại tiếp tục tiến hành giáo dục tư tưởng với cô, thế là đã chuẩn bị tinh thần tai trái lọt sang tai phải, không ngờ Giang Mộ cười hiền hòa hỏi: “ Tô Niên Niên, có thể giúp thầy việc này được không?”
Tô Niên Niên ngạc nhiên hỏi: “ A? Việc gì thế ạ?”
Giang Mộ cười cười, “ Thầy cô đại diện cũng phải đưa ra tiết mục tham gia liên hoan tết dương lịch lần này, thầy phải hát một bài hát, nhưng hình thức biểu diễn quá đơn giản, cho nên muốn mời em giúp thầy đệm đàn cho thầy, em không phải đánh đàn rất hay sao?”
Tô Niên Niên im lặng, thực ra cô từ sau phổ thông năm ba đã không động đến đàn mấy rồi.
Mấy năm đó Tô Dĩ An vừa qua đời, cô giống như phát điên mà đánh đàn, không ngủ không nghỉ, tham gia các loại thi đấu, cũng giành không ít giải thưởng, nhưng kiểu luyện tập với trạng thái không bình thường này, trong một lần thi đấu, tâm trạng cô mất thăng bằng, ngón tay run rẩy không có cách nào đánh đàn. Từ sau lần đó, cô gần như không chạm vào đàn nữa.
Cứ đánh đàn, là cô lại nhớ đến Tô Dĩ An, nhớ nụ cười ấm áp của bố khi cô còn bé, cảnh tượng dạy cô đánh đàn “ đồ rê mi fa son la đố”...
Nhưng nhìn thấy ánh mắt thành khẩn của Giang Mộ, cô lại không biết nên từ chối thế nào, do dự nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Giang Mộ giống như hoàn thành sứ mệnh trọng đại vậy, thở phào một hơi, cười cười: “ Được, thế thì hai ngày này buổi trưa chúng ta đến phòng luyện đàn luyện tập một chút, em về lớp lên lớp đi.”
“ Vâng.” Tô Niên Niên gãi gãi đầu, quay người về lớp.
Giang Mộ nhìn theo bóng dáng cô, ánh mắt ấm áp như nước, nhưng lại mang đầy nỗi áy náy.
--- ---
Vừa quay về lớp, là nhìn thấy Lí Ân Mỹ nhảy lên băng ghế dài mà hét lên: “ Hotboy mới nhất của Thánh Âm đã chọn ra rồi! A a a a a a! Thật là đẹp trai quá đi! Những bức ảnh này quá nét mà, ai ya, trái tim thiếu nữ của mình sắp nổ tung rồi!”
Tô Niên Niên quay về chỗ ngồi của mình, cũng có chút tò mò, mở điện thoại ra xem, quả nhiên trong diễn đàn của trường có gắn lên trang đầu một bài viết.
Mở vào xem, quả nhiên có không ít ảnh, Diệp Tinh Vũ, Trần Nguyên, Cố Tử Thần đều có, ăn cơm, chơi bóng, xem sách, có điều từ góc độ xem, đều là chụp trộm.
Đây là những hotboy từ trước đến nay của Thánh Âm, cũng không có gì tranh luận thêm, chỉ có điều phía dưới ba người, còn có thêm một người nữa.