Nhà họ Trần.
Mọi người ngồi quanh bàn ăn, trên bàn đầy ắp thức ăn, đều là do Sở Tố Tâm tự tay làm.
Cô nhiệt tình mời: “ Ăn nhiều một chút nhé, đừng khách sáo, thử xem tài nghệ của cô thế nào.”
Tô Niên Niên ăn vài miếng cơm, chỉ chọn món rau ăn, bị Sở Tố Tâm nhắc: “ Ăn nhiều thịt chút, không được kén ăn.”
Tô Niên Niên đành phải gắp một miếng cá, tranh thủ Sở Tố Tâm không chú ý, lại nhét vào trong bát Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần lắc lắc đầu, đành phải nhận lấy, trong lòng thầm nghĩ sau này làm thế nào để chiều thói quen kén ăn của Tô Niên Niên.
“ Tử Thần, tết cháu không về nhà họ Cố à?” Sở Tố Tâm quan tâm hỏi han, bà và Trần Doãn Hoa không vì chuyện kinh doanh mà ảnh hưởng đến tình cảm với thế hệ sau, cộng thêm trên thương trường không có kẻ thù mãi mãi, gần đây doanh nghiệp nhà họ Trần, họ Tô cùng phát triển lên, cộng thêm thất bại trên thương trường lần trước, nhà họ Cố cũng không đi theo con đường độc quyền nữa, mà là bắt đầu tìm thời cơ và cơ hội hợp tác, dù sao thương nhân cũng đều là vì lợi ích làm chủ.
Cố Tử Thần lễ phép “ vâng” một câu, cũng là không muốn nói nhiều.
Sở Tố Tâm đột nhiên tươi cười nói, “ Nếu đã như thế cô và chú phiền cháu một việc nhé.”
“ Cô cứ nói ạ.”
“ Là thế này, Trần Nguyên sắp đi Anh du học rồi, cô và chú Trần cháu cũng muốn tranh thủ dịp tết nghỉ ngơi một thời gian, định đi Sanya nghỉ dưỡng. Trong nhà chỉ có một mình Tô Niên Niên, cô không yên tâm, có thể phiền cháu chăm sóc nó được không?”
Tô Niên Niên từ trong bát ngẩng đầu lên, mặt mày đau khổ: “ Mẹ, mẹ đi chơi mà không mang con theo sao.......”
Sở Tố Tâm cười tít mắt nói: “ Chơi bời lêu lổng không tốt đâu, con vẫn nên ở nhà ngoan ngoãn bảo Cố Tử Thần phụ đạo cho con đi, chăm chỉ học hành mới là quan trọng nhất. Tử Thần, vậy phiền cháu rồi.”
Gừng càng già càng cay, Sở Tố Tâm không để Tô Niên Niên có cơ hội nói thêm gì, thay cô đưa ra quyết định luôn.
Cố Tử Thần khẽ nheo mày, gật đầu đồng ý: “ Vâng.”
Tô Niên Niên còn muốn mếu máo một lúc nữa, nhưng lại bị Sở Tố Tâm nhét mấy miếng thịt cá vào mồm.
Trời ơi, đời người sao phải khổ thế này chứ.......
---- ---
Sở Tố Tâm và Trần Doãn Hoa ở nhà đi thăm bà con thân thích mấy hôm, rồi đặt vé máy bay đi. Trần Nguyên ở nhà đến ngày mồng sáu âm cũng đi Anh, giống như ở đó có gì vẫy gọi cậu vậy.
Tô Niên Niên mấy lần kêu gào muốn mẹ đưa mình đi chơi cùng, nhưng Sở Tố Tâm nhất quyết từ chối, kỳ trăng mật không muốn con kỳ đà to thế nãy cản mũi.
Thế là, trong nhà chỉ còn lại một mình cô.
Cô đau khổ đón nhận hiện thực này, đi siêu thị mua một đống đồ, chuẩn bị ở nhà ăn đợi chết.
Buổi trưa, khi Cố Tử Thần đến nhà cô, Tô Niên Niên đang pha mỳ tôm.
Cậu nheo mày hỏi: “ Tô Niên Niên, em ăn cái này sao?”
“ Uhm, anh muốn ăn không, em cho anh thêm trứng và xúc xích nhé.” Tô Niên Niên lấy ra một gói mỳ, định làm thêm cho Cố Tử Thần nhưng lại bị ngăn lại.
“ Đây đều là thực phẩm rác, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe đâu.”
Tô Niên Niên yếu ớt nói: “ Em ăn những cái này còn để ý sức khỏe sao......”
Cố Tử Thần nhếch nhếch môi, thở dài một hơi, bê bát mỳ của Tô Niên Niên đổ hết vào thùng rác, quay người đi vào bếp, quấn tạp dề lên bắt đầu nấu cơm.
Nửa tiếng sau, Tô Niên Niên nhìn bàn ăn mà chảy nước miếng.
Oh my god! Ai có thể bảo cho cô biết tại sâo nam thần nấu cơm cũng giỏi như thế chứ!
Khi xới cơm, Cố Tử Thần có thói quen xới thêm một bát cơm, Tô Niên Niên không hiểu: “ Cố Tử Thần, tại sao một mình anh lại ăn tận hai bát cơm thế?”