Thời gian này, bệnh tình của Vân Hàn mới bắt đầu có những chuyển biến xấu.
Anh lại bắt đầu thấy khó thở, ho ra máu.
Vân Vũ vừa chào đời chưa bao lâu, anh không muốn Ái Ly vì lo cho anh mà trở nên suy nhược, nên luôn diện cớ bận công việc ở quỹ từ thiện mà ngủ ở phòng làm việc.
Đêm nào anh cũng ho, ho đén mức mặt mũi tái mép, sắc mặt khó coi, luôn phải dùng thuốc để cầm cự.
Sau những lần như thế, anh nằm thở hỗn hển trên giường, cố gắng giữ cho hơi thở ổn định.
Anh sợ.
Anh đang rất sợ.
Anh chỉ vừa tận hưởng niềm vui làm cha chưa bao lâu, tận hưởng cảm giác hạnh phúc chưa bao lâu.
Bây giờ nếu chẳng may không qua khỏi, anh sợ mình sẽ phải ôm theo sự nuối tiếc ấy mà rời khỏi thế gian này.
Ái Ly bận chăm sóc con trai còn có con gái, nên thi thoảng cô mới ghé sang phòng làm việc nhìn anh một chút.
Mỗi khi nhìn thấy anh nằm trên giường, lòng cô cứ không yên, phải nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào ngồi bên cạnh, nhìn thấy anh thở đều đều mới nhẹ nhõm.
Lúc cô vừa đứng dậy định quay đi, Vân Hàn đã bất ngờ đưa tay ra kéo cô nằm xuống, ôm thật chặt.
"Hàn.
Thả em ra.
Con mới vừa ngủ thôi."
Anh ôm chặt cô hơn, như muốn cô hoà tan vào với mình, giọng ấm áp vang trên đỉnh đầu cô.
"Anh muốn ôm em.
Nằm ngoan nào."
Ái Ly bị câu nói này làm cho mềm nhũn người, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, im lặng lắng nghe nhịp tim của anh đang đập.
Cô nhắm mắt, nghĩ đến khung cảnh ấm áp của mùa xuân cùng anh ngồi bên bếp lửa, cùng anh đốt pháo hoa giao thừa.
Cô lại nhớ đến trận tuyết đầu mùa trước, hai người cùng ra trước sân, mặc một lớp áo lông dày cộm, đeo bao tay vào rồi nặn ra một đôi vợ chồng bằng tuyết.
Cô còn nhớ những lúc anh ôm lấy mình, hôn mình, nói yêu mình, chỉ một ánh nhìn dịu dàng, một nụ hôn da diết cũng đủ khiến tim cô thổn thức.
Cô muốn thời gian dừng lại, dù biết đó là điều không thể.
Nếu như có thể, dừng lại ở lúc này thôi thì đã quá viên mãn rồi.
Nhưng đã 3 năm trôi qua, cô thừa hiểu rõ, bệnh tình của Vân Hàn lại có những chuyển biến xấu, nên chuẩn bị tâm lí bất kì lúc nào.
Sáng hôm sau.
Vân Hàn chuẩn bị ra ngoài, hôm nay có một chương trình phát quà cho bọn trẻ ở côi nhi viện.
Trước khi đi, anh đến hôn lên trán con gái Vân Nhi, và đứng trước nôi nhìn Vân Vũ còn say giấc.
Thằng bé quả nhiên như anh kì vọng, nó không quấy khóc nhiều như chị nó lúc trước, đặt vào nôi là ngủ rất ngoan.
Anh đã đặt rất nhiều niềm tin vào Vân Vũ, hi vọng thằng bé sau này sẽ thật mạnh mẽ để đủ sức bảo vệ cho mẹ và chị mình.
"Hôm nay có lẽ trời sẽ mưa, anh đi phải về sớm đấy."
Ái Ly chỉnh lại cổ áo giúp Vân Hàn, nhắc nhở anh.
Mỗi khi anh ra ngoài, cô đều cẩn thận xem bản tin dự báo thời tiết, chuẩn bị thêm áo và ô, còn không quên mang theo thuốc.
Coi luôn chu đáo như vậy, chăm lo cho anh từng chút một, giống như muốn anh mãi mãi trở thành một đứa trẻ.
Vân Hàn mỉm cười, hôn lên môi cô.
"Anh sẽ về sớm, mua thêm đồ chơi cho con."
Hai người ôm nhau, quyến luyến hồi lâu cô mới để anh rời đi.
Lúc cô vừa quay vào trong nhà bế Vân Nhi lên lầu, Vân Hàn đã ở ngoài cổng ho sặc sụa.
Anh ôm ngực, khó thở đến mức như cổ họng bị ai bóp nát.
Một ngụm máu tươi trào ra khoé miệng, Vân Hàn đưa tay lên hứng, vội vã nhìn vào vì sợ Ái Ly trông thấy.
Anh bước nhanh đến chỗ xe, khó khăn mở cửa rồi ngồi vào trong, lấy thuốc ra uống mà không cần nước.
Tình trạng này kéo dài bao lâu?
Anh thật sự không biết.
Chỉ biết rằng sức khoẻ của anh bây giờ không còn được như trước, thường cảm thấy mệt mỏi, muốn ngủ nhiều.
Lúc đi ra ngoài, đôi khi anh không thể tự lái xe mà phải nhờ đến tài xế, vì anh sợ mình lại lên cơn đau giữa chừng, không làm chủ được tay lái.
Sở dĩ hôm nay anh đến quỹ từ thiện, là vì muốn bàn giao lại quyền điều hành cho Ái Ly và Lãnh Trác.
Anh sẽ đổi tên hai quỹ từ thiện thành tên của con gái Vân Nhi và con trai Vân Vũ.
Anh cũng đã nghĩ đến chuyện mình sẽ lập di chúc, bắt đầu những quyết định cuối cùng của cuộc đời mình.
Năm thứ năm.
Vân Nhi lúc này đã là cô bé 6 tuổi, rất lanh lợi và thông minh.
Con bé hiểu chuyện đến mức, nhìn ra được bà của nó bị bệnh, còn không phải bệnh nhẹ gì.
Nó thấy anh đang ho, còn cố tình muốn đóng cửa phòng lại nên đã nhanh chân chạy vào.
"Ba ba."
Tiếng gọi của con gái làm anh giật mình, suýt nữa bị sặc.
Anh vội vàng lấy nước uống, hít thở một hồi mới đưa tay ra bế Vân Nhi đặt lên đùi mình.
"Con gái.
Sao chạy vào đây?"
Con bé nhìn anh rồi đột nhiên mếu máo, còn đưa hai tay xoa nắn gò má của anh.
"Ba ba bị bệnh có phải không? Bệnh rất nặng phải không?"
Vân Hàn nghẹn ngào, anh ôm chặt con bé mà nhắm mắt, cố gắng bình tĩnh không để mình rơi lệ trước mặt con.
"Không có.
Là ai đã nói như thế?"
"Ba ba đừng giấu con.
Ba ngày nào cũng uống thuốc, còn mẹ thì ngày nào cũng khóc hết."
Lúc này, Ái Ly đứng ở bên ngoài cửa, cô đưa tay ôm miệng, cố gắng không tạo ra âm thanh nức nở nào, nước mắt rơi đầy trên mặt ướt cả lòng bàn tay của cô.
Những lần anh giấu cô ho ra máu, cô đều biết hết, chỉ là cô không dám chạy đến chỗ của anh.
Vì khi thấy anh càng ngày càng yếu đi trong vòng tay mình, có lẽ cô cũng sẽ chết theo mất.
Vân Nhi đột nhiên oà khóc rồi ôm lấy cổ anh cứng ngắt, khiến trái tim anh như bị âm thanh ấy làm cho tan vỡ.
"Ba ba không được bỏ rơi mẹ và con.
Ba ba phải khoẻ mạnh.
Huhu."
Anh gật gật đầu, một tay ôm con gái nhỏ, tay còn lại che mặt, ngăn nước mắt rơi.