Editor: Mẹ Bầu
Trên mắt, mũi, miệng, gò má, khắp người anh đều bị bao trùm một lớp sữa chua thật dày, Tưởng Vũ Hàng há hốc miệng ra, tựa như giữa một nền trắng mở ra một cái động lớn vạy. "Nhanh lên một chút, giúp anh gạt chúng xuống đi!"
"Được rồi, em đến đây!" Quan Tĩnh hưng phấn giống như một cô gái nhỏ, ôm chặt lấy mặt anh, vươn đầu lưỡi hồng hồng liếm láp lớp sữa chua trên mặt anh!
Lúc này, Tưởng Vũ Hàng vốn rất thông minh, mới biết là mình bị lừa, sữa tắm gì ở đây, rõ ràng chính là thứ gì đó có thể ăn được, khó trách cô lại ăn ngon lành như vậy! "Đồ xấu xa, em lại dám đùa giỡn anh!" Anh làm ra vẻ tức giận rống to, hai tay đi tới dưới nách cô, bắt đầu gãi ngứa ngứa…
"A…" cô vui vẻ thét chói tai."Đừng mà, em không phải ở lại để giúp anh làm nữa chứ?"
"Đương nhiên là em phải giúp anh gạt hết xuống!" Anh ôm chặt lấy cô, không để cho cô né ra. Hừ hừ, cái cô gái này coi như là có chút thông minh, còn biết dùng đầu lưỡi làm sạch sẽ cho mặt của anh!
"Vậy nếu anh làm em ngứa, em sẽ không có cách nào, ha ha…" cô cười đến thở hổn hển, nói điều kiện với anh. " Cho nên, anh không thể được trêu em nữa, em mới có thể giúp anh!"
"Được, em nhanh chút!" anh đồng ý, hai tay trở nên thành thật, chờ hưởng thụ đầu lưỡi cô phục vụ!
Cô lại thè đầu lưỡi nóng bỏng, linh hoạt vẽ vẽ ở trên mặt của anh vài đường, từng đường, từng đường, gương mặt của Tưởng Vũ Hàng lộ dần ra. Từng ngụm khí nóng cũng phun ở trên mặt của anh, nóng bỏng da thịt, gợi lên tình dục mà lúc trước anh đã xua đi.
Hầu kết của anh cao thấp tán loạn, chỉ cần nhìn hầu kết của anh cũng đủ để cho nữ sinh bị đỏ mặt! Anh đã được lau chùi sạch sẽ, sắc mặt cô đỏ bừng nghĩ muốn tránh lui khỏi anh, cô liền nhảy ra khỏi bồn tắm lớn.
Ngay lúc cô nâng chân trái lên, chuẩn bị bước ra thì anh duỗi thẳng cánh tay phải, vòng lại ở bên eo cô. "Còn muốn chạy sao? Em định chạy trốn đi đâu?"
"A!" cô hét lên một tiếng. "Này… "
Tiếng thét chói tai của Quan Tĩnh rất nhanh bị bờ môi của anh chắn lại, tiếp đó chuyển thành tiếng rên rỉ rất rung động lòng người!
Hai người trần truồng gặp nhau, rất nhanh, hai cơ thể trẻ trung lại một lần nữa cùng nhau dây dưa. Nước trong bồn tắm lớn từ dao động biến thành kích động, mặt nước rung lên dưới ánh đèn màu vàng, sóng nước bị chấn động nổi lên trong vắt …
phân cách tuyến
Quan Tĩnh là một người có đồng hồ sinh học tương đương chuẩn xác, bất kể đêm qua ngủ muộn thế nào, mệt mỏi thế nào, đúng năm giờ rưỡi là cô mở mắt. Mà lúc này, trong phòng vẫn là một màu tối đen, giữa khe hở của tấm rèm cửa sổ không chút ánh sáng!
Đã gần mùa đông, giờ rưỡi sáng rồi mà vẫn còn giống như giữa ban đêm vậy!
Đã tỉnh táo lại, Quan Tĩnh yên lặng nghe tiếng hít thở bên mình, rất nặng nề, loại này nhịp thở này là của đàn ông! Chỉ cần nghe tiếng hít thở của anh đã khiến cho cô cảm thấy rất hạnh phúc. Ba năm trở lại đây, cũng là lần đầu tiên, khoảng cách giữa bọn họ mới gần gũi thân mật như vậy!
Loại thân mật này nếu so với lúc bọn họ kết hợp với nhau thì còn còn thân thiết hơn!
Cô đã từng mong đợi thật lâu, có thể được cùng anh nằm ngủ, có thể thức dậy lúc sáng sớm bên người cô còn có anh, nghe tiếng anh thở, cảm thấy được độ ấm của thân thể anh, được nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh!
"Ha ha…" trong căn phòng còn tối đen vang lên một tiếng cười ngọt ngào, ngây ngô, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh, cô nhanh chóng chặn ngay miệng mình!
Sau đó, cô dè dặt cẩn trọng tới gần anh, để nhiệt độ cơ thể anh làm cơ thể cô được ấm áp!
Hóa ra có anh làm ổ trong chăn lại ấm áp như vậy, trong chăn độ ấm giống như đã đạt tới cực nóng, bởi vì cơ thể của cô rất nóng nhé!
Ừm, nếu như sau này anh đều có thể ôm lấy cô giống như vậy, thì mùa đông năm nay chắc chắn sẽ quá tuyệt, sẽ không còn giống như hàng năm nữa, cứ phải quấn chặt chăn bông quanh mình giống như một chiếc bánh mì vậy !
Trong lòng cô nghĩ mình nằm mơ, nhưng cô cũng biết lúc này nhất định lúc này cô đang nằm mơ!
Anh nói để cho cô làm bạn gái của anh, có phải là vì đêm qua anh bị đả kích đau lòng muốn chết, chỉ là ý tưởng nhất thời kích động của anh hay không?
Có lẽ sáng sớm hôm nay khi thức dậy, đã đến giờ, giấc mộng của Cô bé Lọ lem cũng tan nát!
Vẫn là nên nắm chặt hiện tại đi, cô muốn chặt chẽ ghi nhớ thật kỹ chút cảm giác này, có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội nữa !
Lúc này, ngoài cửa sổ bầu trời đã trở nên lờ mờ, ánh sáng màu trắng rọi vào rèm cửa sổ, làm căn phòng hơi sáng lên, cũng chiếu sáng đôi mắt cô
Bộ dạng của anh thật sự rất đẹp trai, nhưng loại khí chất này của anh khác với khí chất của Jerry!
Trong vẻ trầm ổn của Jerry lại lộ ra khí chất vương giả, mà Tưởng Vũ Hàng lại là sự cuồng vọng ở bên trong không kềm chế được lộ ra khí chất hiên ngang!
Khí chất vương giá quá mức có phần áp chế người ta. Cô vẫn cảm thấy khí chất của người đàn ông giống như Tưởng Vũ Hàng lại hấp dẫn người hơn một chút, chí ít là hấp dẫn cô!
Ngũ quan của anh rất tinh tế, vẻ “tinh điêu tế trác” (nhỏ nhắn, trắng trẻo), nhất là anh lại để tóc rẽ ngôi bên, trông càng giống như minh tinh màn bạc! Nếu anh không làm tổng giám đốc, chỉ làm một gã nam ca sĩ hoặc là diễn viên, nhất định cũng sẽ cực kỳ thành công!
Quan sát anh, cô hồn nhiên quên mất là mình đang nhìn anh chằm chằm, nở nụ cười hề hề đầy ngốc nghếch!
"Em còn muốn chăm chú nhìn anh tới khi nào?" Rõ ràng là người nọ luôn nhắm mắt ngủ say, bỗng nhiên lại mở rộng miệng hỏi một câu mơ hồ!
"A?" Quan Tĩnh phát ra một tiếng kêu kinh ngạc, tiếp tục lắp bắp hỏi: "Này, anh đã tỉnh giấc từ lúc nào vậy?"
Anh vẫn nhắm mắt lại, ngáp một cái. "Khi em dựa vào anh, anh đã tỉnh rồi!"
"Vậy mà anh vẫn tiếp tục giả bộ ngủ sao? Anh giả vờ rất giống..." Thật điên lên mất, bộ dáng ngây ngốc kia của cô có phải là anh đã nhìn thấy hết rồi không nhỉ ?
"Anh thật sự rất buồn ngủ, nhưng vì ánh mắt mê đắm của em khiến anh thật sự không nỡ ngủ nữa..." Anh nói với vẻ thật oán giận!
Cô xoay người nằm thẳng lại, khẽ nói nhỏ : "Có cái gì mà không nỡ chứ? Chẳng lẽ em lại có thể cường bạo, nhả nhớt với anh hay sao?" Giọng nói của cô rất nhỏ, thật nhỏ, cực kỳ mơ hồ, chỉ lẩm bẩm ở trong miệng!
Nhưng mà, người thông minh thì có tai nhọn, anh lập tức nhìn thấu cô: "Đúng vậy đấy, so với đàn ông, phụ nữ còn điên cuồng hơn. Nhất là, đêm qua em đã làm cho anh được mở mang kiến thức em là người có lòng tham không đáy đến độ nào, háo sắc đến mức nào... "
Nói tới đây, anh mở mắt ra, trong ánh mắt nhập nhèm vẫn lộ ra sự sắc bén như cũ!
Cái nhìn của anh giống như một tia X quang nhìn thấu khắp thân thể cô!
Thật sự là làm cho người ta sởn tóc gáy lên!
Không sai, cho dù là cô háo sắc cũng được, nhưng sự háo sắc của cô nếu so ra thì anh còn háo sắc hơn!
Háo sắc hay không háo sắc, đều không thích hợp làm đề tài trọng tâm để đàm luận lúc sáng sớm thế này! Vì để cho bản thân có thể bảo trì tinh thần ý nghĩ lúc sáng sớm, cô nhanh chóng chuyển hướng đề tài. "Buổi sáng tốt lành! Cám ơn anh đã có thể cho em có một cơ hội để nói lời chào buổi sáng!" Cô nói thật dè dặt cẩn trọng, rất sợ anh lại bỗng nhiên đổi ý!
Ánh mắt cô lom lom nhìn theo dõi anh một chút, cùng đợi xem phản ứng của anh!
"Em nhìn cái gì vậy? Ánh mắt này của em rõ ràng quả thực giống như một con sói đói quá đấy!" Anh bị cái nhìn chăm chú của cô làm cho thật sự không được tự nhiên, liền vuốt xuôi cái mũi của cô, lên tiếng hỏi!
"Thật vậy sao?" Cô nằm vật xuống trên ngực của anh, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi lại!
"Sao cơ?" Anh bị hỏi mà không hiểu vì sao!
"Thật sự để em làm bạn gái của anh hay sao?"
"Nếu em không đồng ý thì thôi!"
"Em đâu có nói là em không đồng ý, em nguyện ý, chỉ sợ anh không đồng ý, anh sẽ hối hận thôi!" Cô vội vàng nói giải thích, bởi vì lòng cô thật sự cực kỳ khủng hoảng, không biết sẽ rơi lúc nào!
"Ừ!" Anh lên tiếng!
Cô liền vui vẻ, vội vàng từ trên giường ngồi dậy. "Vậy anh chờ em, hiện giờ em phải đi rửa mặt đã, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn bữa sáng nhé. Em biết có một tiệm cháo, đồ ăn ở đó rất ngon, chúng ta cùng đến đó ăn đi!"
Cô nói lời đề nghị với vẻ cao hứng phấn chấn, vui mừng nhướng mày!
Tưởng Vũ Hàng từ trên giường ngồi dậy, để thân thể trần truồng ở trước mặt cô rất tự nhiên, vẻ lạnh nhạt của anh đã đập vỡ cảm xúc đang đang dâng trào của cô. "Không được, bây giờ anh phải đi, còn phải về nhà thay quần áo!"
Khi nói chuyện, người anh đã đứng ở trên mặt đất, nhặt lên chiếc quần lót, mặc vào …
"Ừ, thế này cũng tốt, đỡ phải bị người khác phát hiện ra hôm nay anh không thay quần áo!" Cô xấu hổ nói, sau đó lại nói rất quan tâm. Mà loại quan tâm này, đối với cô mà nói, chính là cô đã kiếm cớ để giúp bản thân: "Bằng không hôm nay em bớt chút thời gian đi siêu thị một chuyến mua cho anh vài bộ tây trang, áo sơmi và quần lót nhé?... "
"Không cần, dù sao nhà trọ của anh cách công ty rất gần, trở về nhà một chuyến cũng không có gì là phiền toái!" Tưởng Vũ Hàng cự tuyệt thẳng thừng. Anh vẫn nghĩ, không muốn để cho Vũ Nghê biết được chuyện của anh và Quan Tĩnh!
Vẻ tươi cười của cô càng ngày càng cứng ngắc, cảm xúc đang dâng cao trong nháy mắt giống như bị một chậu nước mang theo băng vụn dội vào, làm tắt ngúm. Cô không biết làm thế nào để có thể nói tiếp được câu nói tiếp theo, cũng không biết hiện giờ cô có nên nhìn anh nữa hay không! Trong lòng cô vừa xấu hổ lại vừa hoảng loạn. Cô dựa vào mấy việc dọn dẹp này nọ để che giấu sự xấu hổ kia của mình!
Cô nhanh chóng khoác chiếc áo tắm lên, tháo chiếc drap giường đã lăn suốt một buổi tối ra, vứt xuống dưới, trải tấm drap giường mới lên. Gấp lại chiếc chăn cho phẳng phiu bỏ vào ngăn dưới tủ quần áo. Cô thực sự rất không thích để chăn phô ra ở trên giường, nó luôn làm cho người ta có cảm giác rất bừa bãi!
Cô gần như là ngựa không dừng vó, xếp lại chăn gối ở trên giường, sau đó bỏ chiếc drap giường vào trong máy giặt!
Tiếp theo, cô bắt đầu rửa mặt!
Lúc này, bên ngoài phòng tắm vang lên tiếng mở cửa và tiếng đóng cửa gần như sát nhau!
Cùng lúc đó, Quan Tĩnh soi gương, nước mắt chảy ra, khóc không thành tiếng!
Anh rời đi khi trời còn chưa sáng! Cô hiểu rõ, anh vẫn sợ bị người ở cửa đối diện phát hiện!
Rất rõ ràng, bị đả kích bởi lời từ chối của Vũ Nghê, nên anh mới có thể đến đây để tìm kiếm sự an ủi của mình. Nhưng mình sẽ không để ý đến việc mình chỉ là một người thay thế, một người dự phòng! Người thay thế hay người dự phòng cũng có giá trị của nó..Người thay thế hay người dự phòng cũng có lúc được trọng dụng, khi có cơ hội sẽ trở thành chính thức!
Cho nên, mình có thể chờ đợi, mình cũng chẳng sợ cuối cùng chỉ là mò trăng đáy nước, cũng đáng, bởi vì đó chính là người mình yêu!
Tay Quan Tĩnh tùy tiện viết lên trên giấy một hàng chữ. Khi viết xong cô mới phát hiện mình đã viết cái gì! Lại cũng thuận tay đem tờ giấy này kẹp vào trong một quyển sách, đặt ngay ở trên bàn làm việc!