Editor: Mẹ Bầu
Cô có nên cho anh một cơ hội không nhỉ?
Thậm chí ở đầu đường Băng Cốc, Quan Tĩnh còn cong môi lên nở một nụ cười phơi phới. Ha ha, xem ra ít nhất thì sự lựa chọn của cô chắc chắn không hề sai. Bởi vì cô cảm thấy hạnh phúc ở cách cô càng ngày càng gần, dường như chỉ đưa tay ra là có thể chạm đến được!
Đã đến Băng Cốc đương nhiên không thể thiếu hương vị món cà ry, đang đi bộ ở một con phố ăn vặt, Quan Tĩnh vừa hít hít mùi cà ry nồng đậm trong không khí vừa thân thiết kéo cánh tay Tưởng Vũ Hàng, sau đó đi về phía quán cà ry ở phía trước!
Hôm nay xem ra thời tiết cũng không được tốt lắm, từ sáng sớm mưa phùn đã rơi lâm thâm, mãi tới gần giữa trưa mới tạnh! Trên đường, bề mặt những viên gạch lát đã khô trắng, nhưng giữa các khe hở vẫn còn ẩm ướt!
Mây vẫn rất dày, thỉnh thoảng cũng có lúc trên bầu trời có thể nhìn thấy được ánh mặt trời ló ra một chút để chiếu sáng, khiến nền trời cũng lộ ra được một chút màu xanh lam!
Nhưng như vậy lại thích hợp hơn với việc đi dạo bên ngoài, thời tiết như vậy thì mới không đến mức quá nóng!
Mặc chiếc áo T-shirt tay lỡ với chiếc quần ngố, chân đi đôi giầy thể thao, Quan Tĩnh nhà ta giống như một sinh viên đại học bình thường, chảy nước miếng nghĩ về món ngon trong mộng ở bên đường! Trên chiếc chảo đen những hạt cơm rang hồng hồng bóng loáng mỡ đang quay cuồng! Cho dù không ăn, nhưng chỉ cần nhìn là đã biết hương vị nhất định cực kỳ tuyệt vời!
"Em muốn ăn sao?" Anh chỉ chỉ ngón tay giống hệt một đứa trẻ vậy, sau đó lại vuốt vuốt tóc!
Tưởng Vũ Hàng nhìn cô như cười như không. Động tác dùng ngón tay vuốt lên mái tóc để ngôi lệch mà anh đã tốn rất nhiều tiền để cắt kia, đã thành thói quen rồi. Động tác này dường như đã theo anh bắt đầu từ thời sơ trung luôn luôn duy trì cho tới bây giờ, hai mươi bảy tuổi! "Thật sự muốn ăn chứ?"
Quan Tĩnh đối với sự chần chờ của anh, có chút xấu hổ. "Đương nhiên rồi, em có thể tự trả tiền mà! Trên bảng có viết một phần cơm rang cà ry giá đồng, cũng không phải quá đắt!" Nói xong cô bắt đầu lục lọi chiếc túi du lịch đeo chéo bên mình!
"Anh nói là không trả tiền cho em sao? Không phải là em nghĩ anh quá nhỏ mọn keo kiệt đó chứ hả?" Tưởng Vũ Hàng nhíu mày, động tác này phối hợp vẻ mặt vốn đẹp trai của anh nhìn thật đẹp mắt! Anh, Tưởng Vũ Hàng này, chưa từng bị một phụ nữ nào nghĩ rằng anh keo kiệt đâu, có được không vậy?
Cô cho rằng anh là người như vậy sao, thật sự đã làm tổn hại đến lòng tự trọng của anh mà!
"Không phải..." cô lập tức lắc đầu!
"Chỉ là lời nói cửa miệng, thật sự trong lòng em đã suy nghĩ như vậy rồi!" Anh trợn trắng cả mắt, bộ dáng đầy vẻ giễu cợt “Hừ” một tiếng, sau đó nhéo vào mũi cô. "Anh chỉ sợ em ăn no quá bị vỡ bụng thôi, ăn nhiều quá sẽ hỏng bụng, hiểu chưa?"
Nãy giờ trên đoạn đường này cô đã ăn không ít. Nhìn đồ ăn vặt bán ở các quầy hàng trên phố, cô giống như quỷ chết đói đầu thai vậy, thấy món gì cũng đều chảy nước miếng, thấy cái gì cũng đều muốn ăn!
Chuối tây bọc bột nướng, quýt vỏ ngọt, bánh rán, các đồ rang xào, chiên, hấp, một đống lớn chỉ có thể dùng giấy ghi chép lại mới có thể gọi ra được hết tên của những đồ ăn vặt đó... đồ khô, đồ nước, tất cả đều được cô mua đầy đủ!
Mà cô ồn ào để cái miệng được thỏa mãn, nhưng sau đó người bị đau dạ dày lại chính là cô!
"Sẽ không đâu, hiện giờ bụng em vẫn còn chưa no!" Cô ra sức lắc đầu, sờ sờ cái bụng bằng phẳng của mình! Sau đó cô cười dí dỏm, lại cố ý chớp chớp mắt nhìn anh. " Xem chừng... sợ rằng người đau bụng lại chẳng phải là em đâu, mà lại chính là anh đấy!"
Không nhắc tới điểm này thì còn được, nhưng nhắc đến nó lại làm cho Tưởng Vũ Hàng đành phải chịu uất ức mà khóc lóc nức nở. "Cảm ơn em lại còn lo lắng cho anh! Anh lại cho rằng em nghĩ bụng của anh là một cái hang không đáy, tùy tiện để cho em nhét mọi thứ này nọ vào trong bụng, cho dù thế nào anh cũng không có chuyện gì!"
Lúc này cô gái hư kia thậm chí đã không biết hối cải mà lại còn dám chê cười anh? Cô mua đồ ăn vặt nhiều như vậy, mỗi một thứ chỉ ăn một miếng nhỏ, như nếm thử mùi vị. Mà đồ thừa lại, cô ăn không hết liền kín đáo đưa cho anh, lần nào cũng nhấn mạnh ở dưới chân Phật tổ không thể lãng phí lương thực, tránh bị Phật tổ giáng tội, lúc đó tất cả mọi người sẽ bị phiền toái!
Ôi mẹ ơi!
Cô vậy mà lại đi nói những chuyện đáng sợ như vậy. Anh làm sao còn dám ném những đồ ăn đó đi cơ chứ??? Phải biết rằng hiện giờ người làm ăn đều rất tin những điều này! Tuy rằng anh ở xã hội hiện đại, là đứa trẻ lớn lên dưới bóng cờ đỏ, nhưng lúc này cũng không chống được sự ảnh hưởng của phong thuỷ học, số mệnh học lại cả Phật học nữa, mà lúc này anh lại thật sự rất tin tưởng!
Cho nên, quả thật anh không dám trực tiếp vứt bỏ những đồ mà cô không ăn hết! Chỉ có thể nhắm mắt lại mà ăn, bất kể là đồ ăn ngon hay không ngon, anh nhất nhất đều nuốt vào trong bụng mình, chỉ còn thiếu một điều là ăn hết tất cả hộp đựng hoặc túi giấy đựng đồ ăn nữa mà thôi!
"Ha ha ..." Cô hé miệng khẽ cười, nhìn sang chỗ khác, trên gương mặt tuyết trắng lộ rõ hai lúm đồng tiền như hai đóa hoa lê! Mái tóc màu đen xoã tung dán vào trên gò má, nhìn cô lúc này càng thêm xinh đẹp đáng yêu!
Mà giờ phút này, ánh mắt của du khách qua lại ở chung quanh không hẹn mà gặp, đều dừng lại ở trên mặt cô!
Ánh mắt ái mộ của đàn ông, ánh mắt ghen tị của đại đa số phụ nữ.
Tất cả tinh lực của cô đều dồn hết lên trên người anh, cho nên cô cũng không cảm nhận được sự vô tâm bên trong của mình đã phóng ra sức hấp dẫn kinh người!
Quả thật Tưởng Vũ Hàng như bị những mũi tên bay loạn kia bắn trúng, nhưng anh lại không hề xem nhẹ những ánh mắt như mắt mèo của những người đàn ông kia. Đột nhiên một luồng khí chua sực nức bốc lên trong lòng anh kêu “ùng ục, ùng ục”, một cơn tức giận lại càng quay cuồng ở trong bụng anh! "Đáng chết, em đến đâu cũng đều trêu hoa ghẹo nguyệt, em có thể an phận một chút hay không? Không có đàn ông em sẽ không thể sống được hay sao? Không có đàn ông nhìn em, em sẽ không thấy thoải mái có phải hay không?"
Đột nhiên bị anh chỉ trích khiến cô không hiểu vì sao tự nhiên anh lại tức giận! "Anh nói cái gì vậy? Tự dưng sao anh lại chụp cái mũ ấy lên trên đầu em như vậy hả?" (nguyên văn: chụp cái bô đi vệ sinh) Cô hét lại giọng không hề nhỏ! Dù sao nơi này cũng là nước ngoài, xung quanh dường như cũng không có người Trung Quốc nhiều lắm! Hơn nữa, cho dù có nhiều người Trung Quốc thì đã sao nào, dù sao cũng không phải người cùng một tỉnh, chắc chắn họ sẽ không nhận ra cô được! Đương nhiên, người dẫn chương trình như cô cần có người ủng hộ, nhưng mà... chương trình của cô tỉ lệ người xem TV cũng không quá cao, cho nên cô cũng chẳng sợ gì hết!
"Lẽ nào em còn dám nói em không trêu hoa ghẹo nguyệt, quyến rũ đàn ông hay sao?" Anh tức giận đến mức mặt cực kỳ thối, rút cánh tay ra khỏi tay cô!
Động tác này đã dọa Quan Tĩnh sợ hãi. Trong đôi mắt to tràn ngập sự kinh hoảng, ánh mắt lom lom nhìn theo anh. "Sao vậy..." anh định vứt bỏ cô ở lại một mình nơi đầu đường Băng Cốc hay sao?
Tưởng Vũ Hàng bỗng mở rộng cánh tay ôm cô vào trong lòng, ôm rất chặt, tràn ngập ham muốn chiếm hữu. "Anh muốn để cho mọi người đều biết rằng em là phụ nữ của anh!" Tưởng Vũ Hàng kéo Quan Tĩnh ôm vào trong ngực, sau đó nhìn ra xung quanh như muốn biểu thị công khai vật sở hữu của mình, đợi đến khi ánh mắt người đi lại xung quanh chú ý.
Anh chưa từng biểu hiện ra ngoài dục vọng chiếm hữu với cô như thế, khiến cô cảm thấy kích động và vui vẻ kỳ lạ!
Bị ôm vào trong ngực cô rụt cổ lại cười rộ lên.
"Không cho cười!" Anh lập tức cảnh cáo, kể cả dọa dẫm. "Nói cho em biết, nếu em còn cười nữa, anh sẽ làm tình với em ở bên đường này ngay lập tức!"
Khi nói ra chữ cuối cùng, vừa vặn dừng lại ở bên miệng cô!
"Hả?” cô giật mình mở to hai mắt, nhìn người đàn ông đang hôn môi mình!
Tưởng Vũ Hàng mở to hai mắt nhìn lại cô, dùng ánh mắt nói cho cô biết “Anh và cô phải nhắm mắt lại”!
Quan Tĩnh ngượng ngùng vội vàng nhắm mắt lại. Tính nết cô vốn như đà điểu, cho rằng làm như vậy người khác sẽ không thấy bực bội với “chuyện xấu ngọt ngào” này!
"Cắt…"
"Ai…"
Tuy người chung quanh có màu da khác nhau, ngôn ngữ cũng khác nhau, nhưng tiếng thở dài tiếc nuối của mọi người vẫn rất giống nhau. Hóa ra cô gái xinh đẹp này đã có chủ rồi, hơn nữa bạn trai bên cạnh cô cũng rất tuấn tú đấy chứ?
Rất nhiều đàn ông đều nhanh chóng lần lượt bỏ đi hoặc dời mắt đi chỗ khác!
Nhưng lúc này, ánh mắt của phụ nữ ở xung quanh lại tập trung nhiều hơn. Từ bà già sáu bảy mươi tuổi tóc rụng, toàn thân béo mập, đến hàng tá các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, cho tới các bé gái nhỏ đáng yêu mới sáu bảy tuổi, tất cả ánh mắt càn rỡ đều ào ào dừng lại ở trên thân người đàn ông kia...