Nghĩ là Dạ Thu đã sắp chết vì căn bệnh nan y, nên Tử Trung và Mẫn Nghi hết sức lo cho cô. Họ luôn tìm và đem đến cho Dạ Thu nhiều chuyện tốt lành để Dạ Thu đỡ tủi về quãng đời ngắn ngủi còn lại. Nhưng Dạ Thu là một kẻ lừa lọc, luôn tìm cách giả vờ đau khổ để moi tiền của Tử Trung, và trước mắt Mẫn Nghi, cô cố tình liếc mắt đưa tình với Tử Trung, cố ý nũng nịu để chọc tức Mẫn Nghi.
Cô luôn có ý nghĩ ác độc là lúc nào cũng muốn chia cách Tử Trung và Mẫn Nghi, vì cô sợ nếu Mẫn Nghi làm chủ nhân của trang trại này thì cô khó có thể ở đây lâu hơn. Lúc mới đến, Dạ Thu bảo là xin được ở một phòng trong khu tập thể, nhưng rồi cô lại viện cớ rất sợ ma, buộc lòng Tử Trung phải cho cô ở trong căn biệt thự của anh. Điều này làm cho Mẫn Nghi cảm thấy bất an. Vì hơn ai hết, nàng biết Dạ Thu không phải là một phụ nữ hiền lành.
Cả đêm qua, Dạ Thu không ngủ được vì một nguyên nhân chỉ có mỗi mình cô biết được. Và sáng nay cô dậy thật sớm, nhưng tìm mãi vẫn không thấy Tử Trung đâu. Cô lùng sục cả trang trại thì cuối cùng gặp được Tử Trung và Mẫn Nghi đang đánh tennis ở khu tập thể. Mừng rỡ, cô chạy đến ôm tay Tử Trung, nũng nịu:
- Anh Trung! Anh ở đây mà từ sáng giờ em tìm anh muốn chết vậy đó.
Tử Trung bối rối nhìn Mẫn Nghi, rồi gỡ tay Dạ Thu ra, hỏi:
- Tìm anh có chuyện gì vậy, Dạ Thu?
Dạ Thu liếc về phía Mẫn Nghi, rồi nhìn Tử Trung với cặp mắt đa tình:
- Chuyện cũng hơi quan trọng, nhưng ở đây em nghĩ nói ra không tiện. Hay là chúng ta về nhà đi.
- Dạ Thu! Có chuyện gì thì em cứ nói ra đi. Ở đây chỉ có anh và Mẫn Nghi thôi, có gì em phải ngại.
Dạ Thu xụ mặt, quay đi giận dỗi:
- Nếu anh không đi thì em không nói đâu. Em đi đây.
Biết Dạ Thu cố tình chọc tức mình, vì từ khi Dạ Thu đến đây ở, đây không phải là lần đầu tiên trước mặt nàng mà Dạ Thu cố tình lơi lả và nũng nịu với Tử Trung.
Mẫn Nghi cảm thấy rất ghét và tức, nhưng nàng cố cười và nói với Tử Trung:
- Có lẽ Dạ Thu có điều gì đó cần anh giúp. Anh cứ đi với Dạ Thu đi.
Tử Trung lưỡng lự:
- Nhưng...
Dạ Thu cười tươi, kéo tay Tử Trung:
- Anh còn nhưng nhị gì nữa. Mẫn Nghi đã cho phép rồi đó, đi với em đi.
Quay sang Mẫn Nghi, cô tiếp:
- Cám ơn nha, Mẫn Nghi. Mình chỉ mượn anh Trung một chút thôi, rồi trả lại ngay. Bye bye.
Tử Trung bị kéo đi theo đà của Dạ Thu. Trước khi đi, Dạ Thu còn quay lại nhìn Mẫn Nghi, cười với ánh mắt đầy thách thức.
Mẫn Nghi nhìn theo, nén tiếng thở dài và bỗng nghe giọng nói hằn học của Thu Vân:
- Trời ơi! Sao chị hiền dữ vậy? Chị quá dễ dãi, để bả gần gũi với ông chủ rồi có ngày bả giật ông chủ trên tay chị luôn đó.
- Chị biết. Nhưng Dạ Thu đang bệnh nặng sắp chết, chị không muốn ích kỷ với cổ.
- Chị nói sao? Bả mà sắp chết? Bả là một mụ phù thủy đấy, chuyên đem tai họa đến cho người ta. Thấy bả xuất hiện ở đây là em cảm thấy ghét rồi. Chị thấy đấy, chẳng những một mình em ghét mà cả đám công nhân ở đây cũng không ai nhìn mặt bả. Trước kia bả hách dịch đã đành, bây giờ thân tàn ma dại mà cũng còn lên mặt. Em cảnh cáo với chị trước, nếu chị còn dễ dãi như vậy nữa, có ngày bả sẽ phỗng tay trên ông chủ của chị mất.
Mẫn Nghi thở dài:
- Chị biết. Nhưng chị tin Tử Trung. Tử Trung sẽ không hành động hồ đồ đâu. Vả lại, chị không muốn gây sự với Dạ Thu. Thôi, đã đến giờ làm việc rồi, Thu Vân ạ. Chúng ta vào chuẩn bị đi. Mặc dù nghe theo lời của Mẫn Nghi, nhưng lòng Thu Vân cũng đầy ấm ức. Còn Mẫn Nghi thì buồn rười rượi, nàng có cảm giác đã có một bức màn đen dày đặc đang chắn ngang tình cảm của nàng và Tử Trung.
- Dạ Thu! Em bảo muốn nói với anh một việc quan trọng, vậy sao em không nói?
- Thì anh ngồi xuống đây đi.
Tử Trung ngồi xuống một băng ghế, Dạ Thu cũng ngồi kế bên và tỏ ra ủ rũ. Thấy sáng nay sắc diện của Dạ Thu yếu kém, Tử Trung quan tâm hỏi:
- Dạ Thu! Lúc này em thấy sức khỏe thế nào rồi? Sao sáng nay anh thấy em mỏi mệt quá vậy?
- Anh biết đấy, bệnh của em bây giờ chỉ sống bằng thuốc, nhưng mấy hôm nay thuốc đã hết. Bởi thế, sáng nay em tìm anh để nhờ, nhưng em ngại quá.
- Em có cần gì thì nói ra, không có gì phải ngại. Anh đã hứa là hết sức giúp đỡ cho em mà.
- Thuốc thì phải có tiền mới mua được, nhưng em...
- Em đang cần tiền phải không?
Dạ Thu im lặng cúi đầu. Thấy thế, Tử Trung tiếp:
- Trời ơi! Sao em không nói ra sớm mà phải chịu đau đớn? Chẳng lẽ chuyện quan trọng của em là chuyện này ư?
- Vâng, đúng là như vậy, anh ạ.
- Trời ơi! Thì em nói đại cho rồi, cứ úp úp mở mở hoài.
- Nhưng lúc nãy có mặt Mẫn Nghi nên em ngại lắm.
- Mẫn Nghi cũng như anh thôi. Em không thấy Mẫn Nghi cũng hết sức giúp đỡ em đó sao?
- Anh khác, Mẫn Nghi khác. Em sợ cô ấy...
- Chậc! Mẫn Nghi không như em tưởng đâu. Thôi, chừng nào em định đi tái khám đây?
Dạ Thu nhăn nhó:
- Mấy hôm nay hết thuốc, người em rất đau đớn. Nếu có tiền thì em sẽ vào thành phố tái khám liền bây giờ.
- Thôi được rồi, chờ anh một chút. Anh sẽ đưa cho em ngay.
Một lát sau, Tử Trung quay ra, đưa cho Dạ Thu một xấp tiền thật dày. Anh căn dặn:
- Em cứ cầm mà đi tái khám và mua thuốc, nếu thiếu thì đừng ngại nói để anh đưa thêm.
Cầm tiền trên tay, mắt Dạ Thu sáng rỡ:
- Tử Trung! Anh tốt quá. Cảm ơn anh rất nhiều. Thôi, em đi đây. Nếu kịp thì em về liền. Còn không, em có thể ở lại vài ngày để kiểm tra bệnh. Ở đây, mọi người đừng trông em nhé.
- Ờ này, Dạ Thu! Em định đi bằng gì thế?
- Em sẽ đón xe đi thẳng vào thành phố cho tiện.
- Hay là để anh bảo tài xế lái xe đưa em đi nhé. Em bệnh hoạn, đi một mình không tốt đâu.
Dạ Thu từ chối lia lịa:
- Không cần đâu. Em không muốn làm phiền họ. Thôi, em đi đây.
Nói xong, Dạ Thu hối hả khoác túi xách Nói xong, Dạ Thu hối hả khoác túi xách chạy đi, như sợ Tử Trung đổi ý. cô nhanh chúng ngoắc một chiếc xe và leo lên.
Ngồi trên xe, Dạ Thu đưa tay sờ vào xấp tiền dầy cộm. Cô gật gù, mỉm cười đầy náo nức.