Những cơn đau liên tục dường như muốn vắt kiệt sức lực của Mẫn Nghi. Nhưng cuối cùng, nàng cũng sinh được một bé trai bụ bẫm, điều này không những làm cho nàng vô cùng vui mừng mà cả bà Vân Tường và Trực Nhân cũng vậy, cả hai lăng xăng vây lấy hai mẹ con nàng. Điều này giúp nàng bớt đi cơn tủi hờn.
Nhưng dường như tạo hóa sinh Mẫn Nghi ra để gánh vác tất cả những bất hạnh khổ đau trên thế gian này. Nỗi vui mừng và nụ cười chưa trọv vẹn trên môi mọi người thì nàng bị băng huyết và cơn sốt hành hạ nàng li bì, làm cho Trực Nhân đau thắt tim và bà Vân Tường thì khóc đến sưng cả mắt. Dù cho bác sĩ có làm thế nào thì cơn sốt của nàng cũng không hạ và băng huyết cũng không cầm. Mẫn Nghi dường như bị chìm trong cơn hôn mê và bị cơn sốt hành hạ làm cho sức khỏe của nàng suy yếu.
Mẫn Nghi choàng tỉnh, nàng không biết mình đã nằm trong bao lâu rồi. Nàng thấy mình dường như không còn sức lực gì cả. Cơn sốt dường như vẫn không thuyên giảm tí nào và ở phía dưới bụng nàng vẫn còn cảm giác cái chất âm ấm trong người nàng chảy ra không ngừng.
Nhướng đôi mắt lờ đờ mệt nhọc, nàng bắt gặp đôi mắt lo lắng của Trực Nhân và đôi mắt sưng đỏ của mẹ. Nàng cảm nhận một điều không may. Nàng thét lên:
- Mẹ Ơi! Anh Hai ơi!
Cả hai cùng chạy đến bên Mẫn Nghi:
- Mẫn Nghi! Có chuyện gì thế em?
- Mẫn Nghi! Con đừng làm mẹ sợ nha con.
Mẫn Nghi đưa bàn tay yếu ớt nắm lấy tay anh và mẹ:
- Con của con đâu rồi? Con muốn gặp nó.
Bà Vân Tường run rẩy nghẹn ngào:
- Được, được. Để mẹ bế đến cho con.
Khi bà Vân Tường đặt đứa bé nằm bên cạnh Mẫn Nghi, nàng vội ôm lấy con như sợ bị ai cướp đi vậy. Đứa bé vô tư nằm ngủ ngon lành, không hề hay biết những cảm giác hay tâm sự của mẹ.
Nhìn con trai vô tư nằm ngủ, lòng Mẫn Nghi dạt dào thương mến. Nàng nói thầm: Tội nghiệp con trai của mẹ, mới vừa lọt lòng nhưng không được vòng tay ôm ấp của ba như những đứa trẻ khác. Nước mắt tràn ngập bờ mi, nàng thầm thì bên con:
- Con trai ơi! Xin hãy tha thứ cho mẹ. Mẹ không thể nào cho ba con biết chuyện này. Mẹ biết mẹ làm như vậy là rất có lỗi với con, nhưng con hãy hiểu và thông cảm cho mẹ.
Mẫn Nghi lại khóc, làm nước mắt rơi cả vào mặt thằng bé làm nó giật mình, chóp chép cái miệng xinh xắn. Thằng bé giống Tử Trung như đúc. Nhìn con, nàng càng nhớ Tử Trung hơn và càng thấy đau lòng hơn. Tử Trung ơi! Làm sao mà anh biết, anh có một đứa con như vầy.
Cơn sốt và cơn nhức đầu lại hành hạ nàng. Phía dưới bụng, cái chất âm ấm dường như đang chảy ra nhiều hơn, nàng thấy mình choáng váng và sức lực cạn kiệt. Nàng nhìn mẹ và Trực Nhân, bắt gặp những ánh mắt thất thần của họ đang nhìn nàng trong nỗi tuyệt vọng. Bỗng nàng kinh hoàng khi nghĩ đến một chuyện, đó là... cái chết.
Nàng đã nhiều lần đọc sách và nghe nói người đàn bà sau khi sinh bị băng huyết, không cầm được thì sẽ bị tử vong. Trời ơi! Chẳng lẽ nàng phải chết sao? Mẫn Nghi lấy hết sức lực ôm chặt con vào lòng, nghẹn ngào. Chẳng lẽ con nàng phải chịu mồ côi sao? Con ơi! Mẹ không cam lòng. Nhưng mẹ thấy sức lực đã cạn kiệt rồi. Trời ơi! Sao con tôi lại khổ thế này? Con ơi! Nếu mẹ có mệnh hệ gì thì con sẽ sống với bà ngoại và cậu Hai.
Nhưng nàng lại nghĩ bà ngoại rồi cũng già, Trực Nhân thì sẽ có vợ và anh phải lo cho gia đình anh, dù thế nào thì con nàng cũng là một đứa trẻ mồ côi. Nàng còn nhớ lúc nàng còn nhỏ. Tuy lúc nào nàng cũng tỏ ra cứng rắn, nhưng sau mỗi buổi chiều tan trường hoặc ra phố, nàng thường lén nép mình vào một góc nhỏ để nhìn những bạn nhỏ được cha mẹ đón hoặc dẫn đi chơi một cách ngưỡng mộ, thèm thuồng. Lúc đó, nàng luôn mơ ước, một ước mơ nhỏ thật đơn sơ nhưng thật cháy bỏng là mỗi buổi chiều tan trường, nàng được cha mẹ đón như bao bạn trẻ khác. Nhưng điều ấy đối với tuổi thơ của nàng chỉ tìm thấy trong giấc mơ mà thôi. Còn con nàng sau này thì sao? Chẳng lẽ lại lặp lại những gì của mẹ ngày xưa sao?
Với sức lực tưởng chừng như cuối cùng của nàng, nàng đã quyết định. Không được. Con trai ơi! Dù mẹ có chết đi, nhưng mẹ vẫn không nhẫn tâm để con mồ côi đâu. Mẹ không muốn con là phiên bản của mẹ ngày xưa. Bất giác, nàng gọi thét lên:
- Mẹ Ơi! Anh Hai ơi!
- Mẫn Nghi! Anh Hai đây.
- Mẹ đây, Mẫn Nghi. Con thấy trong người thế nào?
Mẫn Nghi níu tay Trực Nhân, hối thúc:
- Anh Hai ơi! Hãy giúp em gọi Tử Trung đến đây. Em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh ấy.
Trực Nhân ngạc nhiên:
- Em bảo Tử Trung nào?
- Là bạn anh đó.
- Nhưng em gặp Tử Trung làm gì trong lúc này? Em có quen cậu ấy sao?
Mẫn Nghi lấy hơi lên, cố nói:
- Em không còn thời gian để giải thích đâu. Anh mau tìm Tử Trung đến đây, kẻo không kịp. Rồi mọi chuyện em sẽ nói rõ.
Trực Nhân lớ ngớ trước em gái, nhưng anh thấy Mẫn Nghi trong trạng thái nguy kịch nên không hỏi thêm mà vội vã chạy tìm Tử Trung. Anh nhủ thầm: Cũng may là Tử Trung đang còn ở đây. Nhưng khi anh đến khách sạn nơi Tử Trung ở thì cô tiếp tân bảo là Tử Trung đã đi vắng. Trực Nhân lo lắng chạy đi khắp nơi mà hai người thường khi lui tới nhậu. Trực Nhân chạy đến bở hơi tai và cuối cùng cũng gặp được Tử Trung đang ngồi trong quán nhậu với một đống vỏ lon bia nằm lăn lóc trên bàn. Trực Nhân hào hển chạy vào:
- Tử Trung! Cậu ngồi đây mà tớ tìm muốn chết.
Nhìn đầu tóc bạn bù xù, Tử Trung ngạc nhiên:
- Có chuyện gì thế?
- Cậu mau lên. Em gái tớ ở trong bệnh viện đang ở trạng thái nghìn cân treo sợi tóc. Nó tha thiết muốn gặp cậu.
- Cái gì? Em gái cậu muốn gặp tớ? Nhưng vì chuyện gì?
- Tớ không biết. Nó bảo có chuyện rất quan trọng muốn gặp cậu. Chúng ta mau lên, kẻo không kịp.
Tử Trung không biết ất giáp gì, cũng nhanh chóng trả tiền rồi chạy theo Trực Nhân.
Khi hai người vừa bước vào phòng thì Tử Trung đã sững sờ kêu lên:
- Trời ơi! Mẫn Nghi!
Trước đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên của bà Vân Tường và Trực Nhân, Mẫn Nghi cũng yếu ớt kêu lên:
- Tử Trung! Cuối cùng anh cũng tới. Em chỉ sợ không kịp gặp anh lần cuối mà thôi.
Tử Trung dường như không để ý tới đứa trẻ nằm bên cạnh Mẫn Nghi, anh chạy đến bên nàng, lo lắng:
- Mẫn Nghi! Tại sao em lại ra nông nỗi như thế này?
Mẫn Nghi nắm chặt tay Tử Trung, khóc ngất:
- Tử Trung ơi! Em định giấu kín bí mật này, nhưng em nghĩ mình không qua khỏi. - Xoay về phía đứa con, nàng tiếp.
- Tử Trung ơi! Đây là giọt máu của anh, là con của chúng ta. Nó là kết quả sau cái đêm mật ngọt của anh và em.
Tử Trung như lọt vào cõi u mê nào đó, anh nhìn đứa bé rồi nhìn Mẫn Nghi:
- Em nói sao? Đây là con của chúng ta ư? Đứa bé là con của anh đây sao?
Câu chuyện của Mẫn Nghi đã làm cho bà Vân Tường và Trực Nhân đều bàng hoàng, nhưng cả hai đều rất mừng.
Giọng Mẫn Nghi lại thều thào:
- Tử Trung! Em biết mình không sống nổi, và em không muốn con chúng ta bị mồ côi, nên xin anh hãy vì em mà thương con, nuôi nấng nó lên người. Như vậy, em mãn nguyện và mang ơn anh nhiều... lắm.
Vừa nói xong, Mẫn Nghi đã ngất đi, làm Tử Trung phải kinh hoàng gào lên:
- Mẫn Nghi ơi! Em tỉnh lại đi. Bác sĩ ơi! Hãy cứu vợ tôi.
- Gọi bác sĩ đi!
Tiếng ồn ào, tiếng la khóc và tiếng chân chạy rầm rập. Lúc này, cả Tử Trung, bà Vân Tường và cả Trực Nhân gần như điên cuồng, cũng may các bác sĩ đã kịp thời có mặt.
Và bây giờ, Tử Trung chỉ còn biết ôm con và cầu nguyện.