Người Tình Hắc Bang Của Anh Chàng Bán Cá

chương 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Đôi mắt Nam Thiên Tôn và Đông Phương Điên chứng kiến động tác của đôi tình nhân Hoàng Huyền và Mại Vu cũng chỉ im lặng nở nụ cười, khó trách người có lòng dạ ác quỷ như Hoàng Huyền lại chọn tiểu tử Mại Vu ngu ngốc – Vì nghe lời, trung thành lại còn dễ bắt nạt chứ sao.

Hoàng Huyền có thể cảm nhận cấp dưới của mình cười cợt bất kính, vẻ mặt trở nên lạnh lùng: “Hai người các cậu hẳn là có chuyện tìm tôi? Vốn không phải vì quá nhàm chán, còn nữa, ngày thường đánh chết hai người các cậu cũng không tốn thời gian tự mình đến thăm người khác đâu?” lqdion

Ba người lười biếng ngồi trên ghế sofa, Hoàng Huyền chăm chú đùa giỡn chiếc nhẫn màu bạc trên ngón tay mình, đó là quà Mại Vu tặng hắn trong ngày lễ tình nhân, rất đẹp đúng không?

“Anh có biết hai tháng anh đi Đức họ Liễu giành của chúng ta rất nhiều hạng mục?” Nam Thiên Tôn cầm chén trà trên bàn uống một ngụm nhỏ, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại.

Hoàng Huyền quay đầu nhìn anh ta một cái, nhàn nhạt nói: “Biết, cho nên?”

Họ Liễu trong miệng Nam Thiên Tôn là đối thủ không đội trời chung với Hoàng Huyền từ xưa đến giờ, lúc nào hai người bọn họ cũng thích công kích đối phương, tranh giành địa bàn hoặc nơi làm ăn của đối phương. Nhưng phải nói quan hệ của bọn họ cũng không phải thật sự là kẻ thù ‘huyết hải thâm cừu,’ nghiêm túc mà nói, bọn họ giống như trẻ con tranh giành đồ chơi của đối phương, chỉ là thích trêu nhau mà thôi, Hoàng Huyền biết họ Liễu này, hơn nữa còn rất quen thuộc.

Với chuyện bị đoạt đồ dường như Hoàng Huyền không mấy quan tâm, gần như cho rằng đó là đương nhiên, nhưng trong lòng Nam Thiên Tôn có ngọn lửa khó hiểu thiêu đốt. Thiếu chủ bọn họ như vậy chẳng được coi là thiếu chủ hắc đạo gì đó, Hoàng Huyền quen biết họ Liễu nhưng không liên quan đến mình! Anh ta là một người làm việc dưới quyền Hoàng Huyền, chỉ muốn làm nhân vật xứng với chức vụ, “Cho nên có phải anh nên ra mặt làm chút gì đó ra oai? Ít nhất cướp được đồ về thì càng tốt.”

Cùng với Nam Thiên Tôn ra cơn thịnh nộ, Đông Phương Điên bên cạnh lại chỉ uống một ngụm hồng trà mà mình tự tiện chạy vào bếp nhà Hoàng Huyền pha, ưu nhã ung dung hưởng thụ vị đắng sau đó là vị ngọt của hồng trà.

“Không cần, hắn thích thì cho hắn đi.” Hoàng Huyền lại đặt sự chú ý lên chiếc nhẫn, nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn còn tưởng hai người kia đến muốn nói gì chứ? Thì ra chỉ chút chuyện nhỏ này.

Nam Thiên Tôn cuộn chặt nắm đấm, nếu không phải anh ta có tư tưởng cấp bậc thì đã sớm xông lên cho Hoàng Huyền một đấm rồi. Một câu không cần khiến lo lắng phiền muộn của anh ta cho bang phái tan vỡ, thật sự tức giận, “Con mẹ nó anh nhớ cho tôi, Hoàng Huyền, tôi hiếm khi lo lắng cho thế lực bang phái yếu đi mới đến đây nói với anh chuyện này.”

Mặc dù trước kia Nam Thiên Tôn đều ngồi nhìn mặc kệ, nhưng cảm giác thời gian gần đây Hoàng Huyền hơi lười biếng, giống như không hăng hái quan tâm quản lý chuyện trong bang, cho nên hôm nay mới kiên quyết kéo Đông Phương Điển rảnh rỗi không có việc gì làm ngồi ở nhà uống trà đi cùng anh ta đến đây.

“Đâu có đâu có, thật sự là làm phiền cậu quan tâm, xin lỗi nhé.” Hoàng Huyền ngáp một cái, một chút biểu lộ hối lỗi cũng không có.

“Hừ, mặc kệ thế nào anh cũng nhanh chóng quay về trong bang để xử lý công việc, đừng dồn một đống chuyện cho tôi và Điển.” Nam Thiên Tôn đứng dậy, sắc mặt vẫn hết sức khó coi, cất bước chuẩn bị rời đi, nhưng đi chưa tới vài bước lại quay lại, lần này anh ta hét lên với Đông Phương Điển, “Đi!”

“Nhưng hồng trà….” Đông Phương Điển nhìn trà thơm chưa uống hết, vẻ mặt có chút ai oán.

“Về rồi tự mình pha! Mẹ nó cuồng trà phát điên rồi.” Nam Thiên Tôn hét lớn, lôi Đông Phương Điển rời đi.

“Đi thong thả, không tiễn.” Hắn mỉm cười, Hoàng Huyền không nghĩ tới thuộc hạ bình thường ngạo mạn không lễ phép lại quan tâm tới chuyện trong bang như vậy, chuyện này khiến trong lòng không hề có máu không có nước mắt của hắn nảy mầm , milimet cảm động, hắn thật đúng là may mắn khi có thuộc hạ tốt như vậy.

Thật ra không phải Hoàng Huyền không để ý tới chuyện họ Liễu trong miệng Nam Thiên Tôn tranh giành với hắn, chỉ là gần đây không muốn tranh đấu với hắn ta, thời gian này tâm tư Hoàng Huyền đều đặt vào việc trêu chọc Mại Vu thôi. Haizzz, dù sao mấy tháng không để ý tới tên kia, tên kia hẳn sẽ tự mình tìm tới tận cửa chứ? Dù sao đến lúc đó rồi hãy đối phó, bây giờ hắn chỉ một lòng muốn chơi Mại Tiểu Vu thôi.

Từ trên ghế sofa đứng dậy, Hoang Huyền vươn người, vui sướng đi vào phòng ngủ.

“Bùm bùm bùm…” Trong nước phát ra tiếng bùm bùm, người đã tuổi Mại Vu chơi vô cùng vui vẻ trong bồn tắm to lớn.

Mại Vu thích tắm bồn, đặc biệt ngâm mình trong bồn tắm, tất nhiên bồn tắm nhà Hoàng Huyền rất lớn, chứa ít nhất được ba người, Mại Vu rất thích thú, cho nên lúc nào đi tắm cũng phải chơi đùa một tiếng đồng hồ.

Sợi tóc màu đen ướt sũng rủ xuống trán, lẫn vào trong là những bọt khí màu trắng, Mại Vu cười đùa rất vui sướng, anh bốc bọt khí lên, ngâm mình đã phút rồi, nhưng vẫn không nỡ rời khỏi phòng tắm, Mại Vu chơi điên cuồng, thậm chí còn không chú ý có người đã đi vào phòng tắm.

Nước hơi ấm, Mại Vu vỗ vỗ trên mặt nước, lúc muốn đứng dậy thì có một đôi tay đè đầu anh xuống thấp. Trong nháy mắt chìm xuống dưới nước, Mại Vu hơi hoảng loạn, mặc dù anh thích nước nhưng không có nghĩa là anh thích ngập trong nước.

Trong làn nước ùng ục không cẩn thận uống mấy ngụm nước, con mắt còn bị bọt nước vào mắt, Mại Vu đau quá nhắm chặt mắt lại. Lúc Mại Vu đau đớn khó nhịn được thì bàn tay vừa rồi ép anh vào trong nước lập tức thành vị cứu tinh, lôi anh lên khỏi mặt nước.

“Khụ khụ…. Khụ!” Mại Vu khó chịu ho khan dữ dội, khuôn mặt nhăn nhúm, bọ xà bông vào mắt khiến anh đau nhức, con mắt miễn cưỡng mới mở ra được, nhưng đã thành mắt thỏ. Mại Vu ai oán nhìn về phía hung thủ hại anh uống nước…. Hoàng Huyền đang ngồi xổm bên bồn tắm vẻ mặt trêu tức buồn cười.

“Vu Vu, anh và em cùng nhau tắm nào.” Giọng Hoàng Huyền mang theo gợi cảm lẫn khiêu khích, đưa tay vò đầu Mại Vu.

“Được được!” Mại Vu vốn còn muốn nổi giận chất vấn Hoàng Huyền ác độc với anh, lập tức bày ra bộ mặt tươi cười, ha ha, anh muốn cùng tắm uyên ương với Hoàng Huyền.

“Vậy em xoay qua chỗ khác đừng nhìn lén, anh muốn cởi quần áo.” Ánh mắt mang theo gợi cảm thích thú, Hoàng Huyền lười biếng mỉm cười khiến trong lòng Mại Vu lộp bộp. Mại Vu ngoan ngoãn xoay người, mặc dù bị nước thấm dần có chút lạnh, nhưng mặt lại nóng ran, có tiếng vải vóc cọ xát vào nhau truyền tới, tuy Hoàng Huyền bảo Mại Vu đừng nhìn lén, nhưng anh vẫn không thể kiềm chế quay đầu nhìn.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio