Người Tình Hắc Bang Của Anh Chàng Bán Cá

chương 37

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

“Em xem cái này đi.” Ngón tay Hoàng Huyền gắp hai thứ đồ hình tròn màu dèn, ướt sát sáng bóng và cảm xúc mềm mại thoạt nhìn như thạch hoa quả, đã bị ngón tay Hoàng Huyền tản nhiệt tan ra có chút dinh dính. LQĐiôn

“Có ý tứ quỷ quái gì.” Mại Vu xanh mặt nhìn thứ đồ trên tay Hoàng Huyền.

“Một thứ đồ mới Đông Phương Điển nghiên cứu giúp anh, chúng ta thử xem!” Hoàng Huyền cong môi cười nói, nâng đùi phải của Mại Vu để lên vai.

“A, nhưng anh phải nhẹ một chút đó….” Mại Vu sợ hãi căng cứng mặt, nhìn Hoàng Huyền cười yêu mị, không biết cầu xin tha thứ như vậy có tác dụng hay không?

“Tất nhiên.” Nói xong ngón tay Hoàng Huyền xuôi theo đùi rắn chắc màu lúa mạch của Tiểu Vu đi xuống dưới, tìm được hậu huyệt giữa khe mông, lấy tay đẩy thuốc vào trong mông trắng nõn.

“A!” Hậu môn bị thứ khác xâm nhập khiến Mại Vu không nhịn được cong người, thần kinh và cơ thể đều căng cứng.

“Haizz, thả lỏng một chút…” Phát hiện ngón tay duy trì xâm nhập liên tục đã bị thân thể Mại Vu căng cứng chặn lại theo bản xạ, Hoàng Huyền cười khẽ, đưa tay vỗ nhẹ gò má Mại Vu.

“Ừm…” Mại Vu hít một hơi thật sâu, thử buông lỏng cơ thể để Hoàng Huyền tiến vào.

Cảm giác cơ thể đối phương không còn cứng ngắc, Hoàng Huyền đẩy một mạch hết thuốc vào, thuốc hoàn toàn tản nhiệt trong cơ thể Mại Vu, do tính chất đặc biệt tan ở môi trường ấm, rất nhanh tan ra trong không gian nhỏ hẹp căng chặt kia, hình thành chất lỏng dinh dính trơn ướt, ngón tay ngay tức khắc di chuyển dễ dàng, nhưng Hoàng Huyền lại rút ngón tay ra, để thuốc hoàn toàn tan ra song lại không động vào chỗ đó.

Mại Vu nghi ngờ nâng hai mắt ướt át lấp lánh lên, chỉ thấy mặt Hoàng Huyền cách anh càng lúc càng gần, sau đó đưa đôi môi đỏ mỏng gợi cảm của hắn che lên mí mắt khẽ run của mình.

“Huyền….” Mại Vu vô thức nỉ non lẩm bẩm cái tên quen thuộc, một giây sau toàn bộ lời nói đã bị Hoàng Huyền thu hết vào trong.

Môi mềm mại ấm nóng dán lên môi, Hoàng Huyền duỗi lưỡi hồng nhạt đảo hàm răng chưa đóng của Mại Vu, rất dễ dàng xâm lấn, đầu lưỡi trêu đùa lưỡi thơm tho không mấy hăng hái của Mại Vu, ngón tay cũng không rảnh rỗi vân vê hai hạt nhũ làm người ta yêu thương.

“Ô a … Ô!” Từ trước đến nay Mại Vu đều không chịu được Hoàng Huyền khiến khích toàn thân run rẩy, trong miệng phát ra tiếng ngâm nga ưm a.

Hoàng Huyền cười khẽ, không kiêng nể gì cả thu hồi lưỡi trong miệng Mại Vu, liếm môi chống cao người, luyến tiếc rời cặp môi đỏ mọng dính nước lấp lánh của Mại Vu.

Hốc mắt Mại Vu hơi đỏ nhìn chằm chằm vào Hoàng Huyền, lồng ngực phập phồng hiện rõ hô hấp có chút hỗn loạn.

Hoàng Huyền thích bộ dạng này của Mại Vu, mỗi lần Mại Vu bày vẻ mặt vô tội như vậy nhìn hắn thì hắn đều không nhịn được muốn cắn anh mấy miếng.

Bởi vì Vu nhà hắn thật sự rất đáng yêu, đáng yêu đến mức hắn gần như không thể một ngày không trêu chọc anh, một ngày không thấy anh bên cạnh, cảm giác này hiện rõ sau khi hắn qua Đức công tác trở về, càng ngày càng rõ rệt.

Hoàng Huyền hôn lên cổ mẫn cảm của Mại Vu, khẽ cắn liếm hôn, mái tóc dài màu trắng thỉnh thoảng cọ khiến Mại Vu khẽ rụt cổ lại.

Tóc trắng của Hoàng Huyền là nhuộm lúc vào đại học, cũng kể từ khi đó nuôi tóc dài, hoàn toàn khác hẳn với mái tóc đen lúc học trung học, thoạt nhìn càng thêm cuồng dã, khác với thời kỳ tóc ngắn có dáng vẻ học sinh xuất sắc. Sau khi hắn nhuộm tóc Mại Vu từng nói với hắn: “Anh như vậy rất đẹp trai! Hoàng Huyền!” Sau đó nhào tới, hắn còn nhớ bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu của Mại Vu lúc đó, thế là bây giờ hắn giữ nguyên mái tóc màu trắng, nhưng cũng coi như biến thành một trong những nét nổi bật của hắn – Mái tóc màu trắng.

Hôn cổ đủ rồi, thuận tiện để lại mấy dấu vết màu đỏ thẫm, sau đó Hoàng Huyền chưa thỏa mãn di chuyển xuống dưới, gặm xương quai xanh mà vì Mại Vu khom người nên thoạt nhìn rõ nét hơn, bắt đầu lưu luyến quên đường về trên ngực anh, đùi cũng lơ đãng chạm vào vật tượng trưng nam tính của Mại Vu, nhưng lại tràn đầy ý tứ khiêu khích.

“Ư ư… Ư…” Da thịt màu lúa mạch của Mại Vu nhiễm màu hồng, từ mặt tràn xuống dưới, Mại Vu lẩm bẩm yếu ớt, lúc này luôn vô lực như vậy.

“Cũng không xê xích gì nhiều?” Hoàng Huyền chui vào trước ngực Mại Vu đột nhiên nói một câu không đầu không cuối.

“Cái gì?” Mại Vu chớp đôi mắt ướt át, không hiểu nhìn Hoàng Huyền.

Hoàng Huyền chỉ nhìn anh cười hứng thú, phút chốc đứng dậy xuống giường, chậm rãi cởi quần áo của mình.

Mại Vu quay đầu nhìn Hoàng Huyền, anh không rõ ý trong lời Hoàng Huyền vừa nói… Cũng không dám đặt câu hỏi nữa, chỉ đành bất đắc dĩ di chuyển cổ tay bị trói chặt, lật người bị đè có chút tê dại.

Chất lỏng trong khe mông chảy xuống có cảm giác dinh dính, khiến toàn thân Mại Vu khó chịu, trong cơ thể có luồng nhiệt đang phát sinh, hơn nữa càng lúc càng nóng, cảm giác quen thuộc này –

A, anh hiểu ý tứ nãy Hoàng Huyền vừa nói rồi.

Cảm giác quen thuộc này chính là – thuốc kích thích phát huy tác dụng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio