Ý kiến của Mại Vu chính là, anh nhất định phải theo chân bọn họ đi tới chỗ có nguy hiểm sao? Có thể không đi được không?
Nhưng sao ông trời lại dễ dàng từ chối mong muốn của người khác vậy chứ!
Xế chiều hôm đó, Mại Vu bị dẫn tới nơi Thạch Thái làm việc.
“Két!” Mại Vu bị tình cảnh trước mắt dọa kinh sợ.
Thì ra cái gọi là nơi công tác thần thánh của Thạch Thái là – Trường quay phim xxx?
“Oa oa, Tiểu Thái, tìm đâu ra người đẹp như vậy? Nhất là vẻ mặt thẫn thờ kia, thoạt nhìn rất ngon miệng!” Một người phụ nữ trưởng thành mặc quần áo học sinh đè lên người Thạch Thái, giống như rất thân mật ghé vào tai anh ta nói khẽ.
Đông Phương Điển và Nam Thiên Tôn chia ra đứng hai bên trái phải Mại Vu, xem ra giống như bảo vệ, nhưng tầm mắt bọn họ lại không đặt trên người anh, mà là thả trên người phụ nữ dán lấy Thạch Thái.
Thạch Thái cố tình xem nhẹ tầm mắt sáng quắc của hai người nào đó, một tay ôm eo người phụ nữ, nói khẽ bên tai cô ta.
“Cô nói người kia hả, cậu ấy tên là Mại Vu, là bạn thời trung học của tôi, thoạt nhìn cậu ấy rất ngon miệng đúng không? Đáng tiếc cậu ấy đã có nơi có chốn, cho nên cô hãy tỉnh lại đi, cũng đừng lộn xộn với người ta, nửa kia của cậu ấy là một người rất tàn nhẫn đấy!”
“À, thật đáng tiếc.” Người phụ nữ ôm Thạch Thái, giọng nói mất mát.
“Nhưng không sao, mặt khác có hai người cô có thể nhào vào, dù sao bọn họ quấy lấy tôi mỗi ngày khiến tôi sắp phiền chết rồi!” Thạch Thái sờ mái tóc dài đen nhánh của người phụ nữ, khóe miệng nở nụ cười gian trá.
“Anh nói hai soái ca khác là ai vậy? Sao ngày nào cũng quấn lấy anh?” Người phụ nữ càng sáp lại gần, bộ ngực kinh người cũng dán lên người Thạch Thái.
“Đó! Hai người bọn họ đó, tôi…….” Thạch Thái còn chưa nói hết, đột nhiên bị một người ôm cổ kéo về phía sau, anh ta lảo đảo ngã vào trong ngực người nào đó.
Người nào đó cũng không phải là Mại vu ngốc nghếch có một không hai, cũng không phải là Nam Thiên Tôn đang định tiến lên ôm lấy thì bị đoạt trước, nghe thấy mùi lá trà nhàn nhạt thì biết là thần thánh phương nào rồi…….
Thạch Thái quay đầu ra sao, tập trung nhìn vào, quả nhiên là người này.
“Tiên sinh Đông Phương Điển, xin hỏi anh đang làm gì vậy?” Thạch Thái nghiêm mặt, người nào đó đang được hỏi đưa tay đẩy người phụ nữ vừa nãy dán lên người Thạch Thái ra.
“Tôi ghen, cho nên bây giờ đang nổi giận.” Đông Phương Điển cười dịu dàng, nhưng cùng lúc đó người phụ nữ thiếu chút nữa thì bị hắn ta đẩy vào cùng ôm nhau với bức tường.
“Anh ghen quỷ gì! Bây giờ tôi đang làm việc, sao để anh giương oai chỗ này?” Thạch Thái cuộn quyển kịch bản truyện tranh dày cộm trong tay đâm về phía sau một cái, muốn đâm mù mắt người nào đó, chỉ tiếc rằng người nào đó đã quay đầu nên anh ta không thể thành công.
“Cậu nào có đang làm việc? Rõ ràng cậu đang liếc mắt đưa tình với người khác!” Đông Phương Điển vẫn duy trì nụ cười trước sau như một.
“Tôi không có chuyện đó, anh đẩy cô gái này nhưng đó là diễn viên chính của tôi! Vừa rồi tôi chỉ bàn chuyện công việc với nữ diên viên, là anh quá nhiều chuyện, tùy tiện đẩy người điềm đạm đáng yêu đi.” Thạch Thái giãy dụa thoát khỏi cái ôm của Đông Phương Điển, vội chạy lại nâng người phụ nữ vừa bị đẩy ngã xuống đất dậy.
“Tiểu Thái!” Người phụ nữ chực khóc, thân thể mảnh mai dán lên ngực Thạch Thái, cặp môi đỏ mọng của cô ta chầm chậm thở ra, giọng điệu nghẹn ngào.
“Haizzz, Chi Chi, tôi thay mặt tên hung ác cầm thú kia xin lỗi cô, cô có bị đụng bị thương ở đâu không?” Thạch Thái ôm lấy người phụ nữ tên Chi Chi, dịu dàng hỏi.
Trong mắt Chi Chi đầy sương mù, giọng nói uốn éo, “Có, chân người ta hơi đau, có thể vừa rồi bị trẹo.”
“A – thật sự rất đáng thương.” Thạch Thái thương tiếc sờ mặt trái xoan xinh đẹp của Chi Chi, rồi quay sang ra lệnh cho người nào đó chưa nắm rõ tình hình: “Tiểu Vu, cậu dìu Chi Chi vào phòng nghỉ giúp mình được không?”
“À, được!” Mại Vu đầu tiên là hơi chững lại, sau đó vội tiến lên giúp dìu Chi Chi.
“Thật xin lỗi, Tiểu Vu, Chi Chi đành làm phiền cậu rồi, vì lát nữa mình phải đi lấy mấy đạo cụ cho nên không thể nào chăm sóc cô ấy.” Thạch Thái vỗ bạn, cười hối lỗi.
“Ừ, không sao!” Mại Vu cười với Thạch Thái tỏ vẻ không ngần ngại.
“Vậy thì phiền anh rồi.” Chi Chi nói bên tai Mại Vu, tiếng cười như chuông bạc vang lên, cô ta vẫn rất hợp mắt tiểu tử Mại Vu này.
Chi Chi xịu lơ mềm mại dán trên người anh, Mại Vu cảm thấy hành động có chút bất tiện, dứt khoát ôm Chi Chi theo kiểu ôm công chúa, “Ừ, vậy phiền cô chỉ tôi biết phòng nghỉ ở đâu?”
“Được!” Kèm theo giọng mềm mại yêu kiều khiến lòng ngứa ngáy, Mại Vu ôm cô ta rời khỏi đó.
Tiếp theo – Chính là đến lúc tảng đá nào đó nổi giận.
“Anh đang làm quái quỷ gì vậy hả! Không phải trên hợp đồng đã nói không thể ảnh hưởng tới công việc của tôi sao? Anh muốn nuốt lời?” Thạch Thái ném quyển kịch bản trên tay, muốn nện lên mặt Đông Phương Điển.
“Tôi cũng không muốn.” Đông Phương Điển nhẹ nhàng vung tay lên, kịch bản không đập trúng hắn, ngược lại rơi xuống đất.
“Vậy tại sao anh lại đẩy loạn nữ diễn viên của tôi! Đây rõ ràng là nuốt lời!” Thạch Thái thở phì phì bĩu môi, ngón tay đẩy mắt kính đã trượt xuống mũi.
“Hừ.” Lạnh lùng hừ khẽ, nụ cười thường trực trên mặt Đông Phương Điển cũng biến mất.
“Cậu đừng nhầm, vừa rồi thiếu chút nữa nuốt lời là ai vậy?” Nam Thiên Tôn ở bên cạnh im lặng nãy giờ, sắc mặt cũng đã rất khó coi lên tiếng, giọng điệu rõ ràng thể hiện sự tức giận.
Hắn ta bước tới kéo Thạch Thái vào trong góc.
Thạch Thái bị hắn ta kéo đi không thể nào chống cự, mặc dù Nam Thiên Tôn có khuôn mặt phụ nữ diêm dúa nhưng sức lực thì lại mạnh hơn đàn ông bình thường.
“Anh làm gì vậy!” Nam Thiên Tôn đẩy Thạch Thái qua, anh ta đụng vào tường bị đau kêu lên một tiếng.
Nam Thiên Tôn lấn người lên trước, thân thể cao lớn trong mắt Thạch Thái xem ra rất kiên quyết, mặt khác Đông Phương Điển cũng từ từ đi về phía trước, đứng bên cạnh hai người bọn họ.
Thạch Thái không vui nhìn Nam Thiên Tôn và Đông Phương Điển, anh ta ghét nhất là tình hình giống như bây giờ! Bị hai mỹ nhân cùng chung mối thù đánh từ hai phía, như vậy anh ta áp lực cỡ nào!
Hết chương