Người Tình Hắc Bang Của Anh Chàng Bán Cá

chương 58

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Rõ ràng anh có nói rồi.” Kéo Mại Vu vào phòng tắm, xốc vào trong bồn, Hoàng Huyền không vui nói, “Em cái tên ngu ngốc này, có phải lúc anh đang nói chuyện thì em mất hồn không hả?”

“Không không không, em nào dám như vậy?” Mại Vu lắc đầu, sao dám thừa nhận lúc anh nghe tin đi Nhật Bản với Hoàng Huyền quả thực có chút thất thần, hơn nữa là suy nghĩ có liên quan tới hình ảnh sắc tình của Hoàng Huyền.

“Đúng thế không, vậy sao em lại để lọt tin ngày mai đi?” Hoàng Huyền nhíu mày, một tay đặt lên đầu Mại Vu.

“Em…” Bị hỏi như thế, Mại Vu nghèo từ để nói, đành làm vẻ mặt nịnh nọt lảng sang chuyện khác, “Nhưng…. Nhưng ngày mai đã đi vậy kịp không? Đồ đạc em chưa thu dọn gì đâu!”

“Hừ!” Hoàng Huyền hừ lạnh một tiếng, biết Mại Vu vội lảng sang chuyện khác, nhưng hắn hiếm khi tốt bụng, tạm thời trước tiên thuận theo anh nói, không truy cứu chuyện vừa rồi nữa, “Vào lúc em ngủ say đêm qua, anh giúp em thu xếp xong hết rồi.”

“Vậy… Vậy vé máy bay?”

“Em cho rằng sáng nay anh đi làm việc là giả à?” Thiếu chút nữa đôi tròng trắng xinh đẹp của Hoàng Huyền trừng chết Mại Vu.

“…. Ừm…. Nhưng còn việc bán cá bên kia của em thì sao đây?”

“Cái gì mà sao đây, dù sau thì sau khi theo anh về đây em cũng ít bán hàng mà!” Theo ngồi vào trong bồn tắm lớn đủ chứa hai người đàn ông thậm chí vẫn còn chỗ trống, Hoàng Huyền không chút nghĩ ngợi, rồi chọn vị trí thích hợp đè lên người Mại Vu.

“Hu hu hu, đừng nói như vậy chứ, em biết thời gian qua em ít tới sạp bán cá, nhưng còn không phải vì anh …..”

“Anh thế nào?” Hoàng Huyền cười khẽ, trên mắt đầy tý tứ uy hiếp.

“Không thế nào cả!” Bị vẻ mặt Hoàng Huyền chặn lại, Mại Vu lập tức nuốt vào bụng mấy lời vốn muốn phàn nàn đều là vì Hoàng Huyền buông thả dục vọng quá độ hại anh mỗi sáng sớm không thể dậy được.

Tìm được đáp án hài lòng, Hoàng Huyền sờ đầu Mại Vu, “Dù sao sáng mai xuất phát là được rồi, em còn có ý kiến gì không?” LQĐon

“Không có.” Ha ha, đối mặt với mỹ nhân Hoàng Huyền, Mại Vu anh sao dám có ý kiến ý cò?

“Rất ngoan, vậy chờ lát nữa giúp em tắm rửa, ăn tối xong thì ngoan ngoan ngoãn lên giường ngủ cho anh.” Lão đại Hoàng Huyền bình thường nói chuyện hung ác tàn nhẫn, chỉ có khi đối mặt với Mại Vu ngốc nghếch mới giống như người mẹ… Nhưng là người mẹ độc ác.

“Dạ, em biết rồi.” Mại Vu gật đầu, rất nghe lời người lớn.

“Vậy xoay người lại, anh tắm giúp em.” Ngón tay vẽ một vòng ý bảo Mại Vu xoay người, mỹ nhân Hoàng Huyền cười như hoa sen chớm nở.

“Em… Tự mình tắm được rồi mà?” Mồ hôi lạnh bốc lên, Mại Vu rất rõ ràng hiện tại mỹ nhân Hoàng Huyền muốn làm gì.

“Không được, em mới đồng ý với anh, cho anh chơi một lần ở phòng tắm.” Ngón tay vuốt ve khắp cơ thể đầy dấu hôn, đáy mắt Hoàng Huyền chứa đầy dục vọng đang cuồn cuộn.

Nếu để người này chơi mình trong phòng tắm, e rằng không chỉ có một lần thôi đâu? Đáy lòng Mại Vu thầm nghĩ, làm thế nào cũng không để Hoàng Huyền thực hiện được, “Nhưng anh còn chưa xả giúp em mà!”

Mạnh mẽ tranh luận! Hoàng Huyền hừ lạnh một tiếng, chỉ thấy động tác của hắn gọn gàng ưu nhã bịt chặt lỗ thoát nước, mở vòi nước tinh xảo xả nước.

“Đây chẳng phải đang xả nước à?”

“….. Huyền Huyền….” Ngốc nghếch trăm năm sao có thể so sánh với hồ ly gian xảo ngàn năm chứ? Mại Vu đành dùng giọng điệu mềm mại đáng thương gọi tên Hoàng Huyền, tha thiết hi vọng hắn có thể tha cho mình một lần.

“Vu Vu…” Vẻ mặt tuyệt mỹ của Hoàng Huyền kề sát, cũng dịu dàng gọi tên Mại Vu.

“Huyền Huyền…” Mại Vu nhìn Hoàng Huyền, cảm thấy tỷ lệ mình được tha dường như khá cao, lại thêm một chút kỹ xảo, thoạt nhìn trông mình thêm lúng túng.

Đáng tiếc, ngốc nghếch trăm năm đã tiến hóa thành ngốc nghếch vạn năm, Mại Vu luôn quên Hoàng Huyền là mỹ nhân thích ngược, thích nhất là vẻ mặt vô tội của anh.

“Vu Vu, không còn kịp nữa, em dùng vẻ mặt này nhìn anh thì anh lập tức ăn em!” Mỹ nhân Hoàng Huyền cười tà nịnh, cúi đầu cắn nụ hoa sưng đỏ của đối phương.

“A ừ!” Tiếng rên mềm mại vừa phát ra, mặt Mại Vu đột nhiên đỏ bừng.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio