Đối mặt với việc Otis miệng đối miệng đút mình ăn bánh quy nhỏ mà bản thân lại nghĩ sang hướng khác, Kiều Thất Tịch tỏ vẻ, cậu rất đã nghiêm túc tự tỉnh lại chính mình rồi.
Thứ nhất, móng vuốt của Otis không dùng tốt như tay con người, dùng miệng đút cũng là dễ hiểu, trước đây cậu cũng bị đút. Thứ hai, Otis vẫn luôn cưng chiều cậu như gấu con, đây chính là tình yêu thuần khiết nhất giữa trưởng bối và hậu bối, tuyệt đối không pha tạp bất kỳ tình cảm khác.
Đã trở thành gấu bắc cực lâu như vậy rồi mà vẫn còn theo thói quen cũ dùng tư duy con người để diễn giải cách biểu đạt tình cảm của động vật, như vậy hiển nhiên là sai quá sai.
Kiều Thất Tịch lấy lại tinh thần, xấu hổ há mồm tiếp nhận bánh quy từ Otis. Có lẽ trong mắt Otis, đây là một loại giao lưu giúp tăng tiến tình cảm "cha con". Bản thân vốn đã nhận được rất nhiều sự chăm sóc từ đối phương, lẽ ra nên trân trọng hành động giao lưu tình cảm như thế này.
Nhóc gấu bắc cực hiểu rõ ngọn ngành, nếu loại giao lưu này có thể khiến Otis cảm thấy vui vẻ, vậy thì cớ sao mà không làm.
Ẩn giấu đi những lý giải không nên có, Kiều Thất Tịch đưa mõm vào trong túi bánh quy, ngậm lên một mảnh bánh mới, thân thiết đút đến bên miệng Otis.
Đôi mắt ngây thơ của nhóc gấu bắc cực sáng lên, bên phải viết cảm ơn, bên trái viết yêu ngài.
Otis tiếp nhận tâm ý của gấu nhỏ, ăn sạch miếng bánh quy chứa đầy tình cảm chân thành tha thiết kia, sau khi ăn xong thì cảm thấy vui vẻ vô cùng, liếm liếm cái mũi.
Một giấc ngủ say cùng với cái bụng căng đầy, lại có nhóc gấu bầu bạn, chỉ cần đơn giản như vậy là đã thỏa mãn tất cả mục tiêu gấu sinh của Otis. Ít nhất ở giai đoạn này, nó cảm thấy rất là thỏa mãn.
Trong ký ức quá khứ, nó là một con gấu bắc cực cô độc, từ lúc sinh ra đến lớn lên, rời khỏi mẹ mình, một mình phiêu bạc, cả đời của nó cứ như vậy, có quá nhiều ví dụ trước mắt, hẳn là sẽ giống như những con gấu bắc cực đực bình thường khác.
Sinh con lúc tuổi còn trẻ hoặc về già mới gặp được một con gấu cái, gặp chuyện ngoài ý muốn dẫn đến chết trẻ hoặc dựa vào vận may sống đến cuối đời, tất cả đều là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Thế nhưng một sự thay đổi vận mệnh bỗng viết vào gấu sinh của Otis, mà sự thay đổi đó cũng viết vào nhân sinh của Kiều Thất Tịch. Bọn họ gặp nhau, kỳ lạ mà trở thành đồng bạn, cùng nhau dưỡng thương, xuất viện, rồi cùng nhau lang bạt trên vùng đại lục Bắc Cực rộng lớn bao la này.
Đường đơn biến thành đường đôi, liên tục đan chéo lẫn nhau, ma sát ra tia hỏa ấm áp, không chỉ ấm đến nội tâm chính mình, mà còn ấm đến trong lòng của rất nhiều người đang theo dõi bọn họ.
Ở nhà gỗ hai ngày, Kiều Thất Tịch rốt cuộc hiểu ra Otis đang có ý định đào rỗng của cải của chủ nhân căn nhà gỗ này, dự định ở đây nghỉ ngơi thật lâu.
Thế nhưng Kiều Thất Tịch có chút chột dạ nhìn rác thải đầy đất, không thể không thừa nhận rằng những đồ ăn này đều là tự mình đạp hư mất. Từ ngày đầu tiên đi vào nơi đây ăn no xong, Otis dường như không còn đụng vào đồ ăn nữa.
Như vậy không thể được.
Đối phương không ăn, chính mình cũng phải khống chế sức ăn.
Thời tiết bên ngoài nóng bức, ở lại đây tránh nóng đúng là không tồi, nhóc gấu bắc cực bắt đầu kiểm kê lương thực còn lại, tính xong lượng dinh dưỡng cần hấp thu mỗi ngày, phát hiện ăn tiết kiệm một chút thì đúng là có thể ăn đến tháng chín.
Mùa thu, uy lực nắng gắt cuối thu ở nơi này chỉ là một con hổ giấy.
Một khi mùa thu đến, nhiệt độ trong không khí vùng địa cực sẽ giảm xuống một cách nhanh chóng, nhưng vẫn chưa thể kết băng vùng biển, chỉ có thể khiến gấu bắc cực cảm thấy mát mẻ thôi.
Mỗi ngày cứ như vậy, thì sẽ có hi vọng.
Nhóc gấu bắc cực tràn đầy lạc quan, đặt móng vuốt lên bệ cửa sổ nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài, oa, trong lòng cảm thán, một mùa hạ lại sắp trôi qua, lại thêm một năm hữu kinh vô hiểm.
Tục ngữ nói, sinh hoạt phải có cảm giác nghi thức, vậy thì mùa thu nên làm chút gì nhỉ?
Kiều Thất Tịch nhìn nhìn chồng cá khô thúi trên bàn, mấy ngày này cậu không đụng tới chúng, Otis cũng không.
Cậu lại nhìn nhìn Otis đang nhàm chán nằm cọ ngứa nơi chỗ râm mát, mùa thu đương nhiên là nên tích mỡ, nếu không thì làm sao mà sống qua được mùa đông cơ chứ?
Nguyên văn: "贴秋膘" – "Thiếp thu phiêu" một tập tục của người TQ, ý chỉ mùa hè trời quá nóng không ăn nhiều nên gầy, đến mùa thu nên bồi bổ để có mỡ chống chọi qua mùa đông.
Mà Otis đã không ăn không uống ba ngày rồi.
Nếu là con nít loài người không chịu ăn uống cho tốt thì còn dễ xử lý, đánh một trận là xong.
Nhưng đây chính là Otis không chịu ăn cho no, vậy thì.. Kiều Thất Tịch cúi đầu quan sát cánh tay cẳng chân béo núc ních của mình, lắc đầu nguầy nguậy, không dám nghĩ không dám làm.
Đánh Otis một trận ư, IQ có vấn đề rồi.
Kiều Thất Tịch nghĩ một hồi, đi đến cạnh bàn ngậm lên một con cá khô thúi, lại đến bên ngăn tủ lấy ra một chai rượu mạnh. Bản thân cậu hiện tại chỉ dùng hai chân để đi, thân hình "mượt mà" lung lay, mông uốn uốn éo éo.
Otis đã phát hiện động tĩnh của gấu nhỏ, nó mặc dù vẫn đang gãi ngứa nhưng lực chú ý đã không còn ở chỗ ngứa nữa mà đã chạy đến trên người nhóc gấu bắc cực.
Bị đôi mắt xinh đẹp này nhìn chăm chú khiến Kiều Thất Tịch không khỏi có cảm giác tim đập nhanh như thể trong mắt đối phương chỉ tràn đầy hình bóng bản thân. Chỉ có thể cảm thán, đôi mắt của động vật thật sự là vừa thuần túy vừa chân thành thiết tha.
Kiều Thất Tịch trực tiếp trưng ra ý đồ của mình, đưa cả cá khô thúi và rượu cho Otis, dường như đã biết Otis sẽ không từ chối yêu cầu của chính mình, cho dù đó là yêu cầu vô lý đến mức nào.
Thực tế cũng giống như Kiều Thất Tịch nghĩ, dưới sự cưỡng ép từ cậu..
Thôi được rồi, là dưới sự làm nũng tha thiết của gấu nhỏ, một Otis dường như đã định không ăn uống chỉ có thể bị cái giọng khóc ai oán của vị quả phụ này quấy rối đến mức đồng ý tiếp nhận cá khô và rượu mạnh đưa đến bên miệng.
Gấu lớn vốn đã có phần đói bụng, vô cùng dễ dàng xé con cá khô to bằng cánh tay thành từng miếng, mồm to nhai nát, lại nhấp tý rượu mạnh được người Greenland ủ, coi như thưởng thức một bữa xế ngon miệng.
Kiều Thất Tịch thấy vậy, ân cần đem lên ba con nữa.
Cậu không thích ăn cá khô thúi bị ẩm này, nhưng thấy Otis ăn có vẻ rất ngon, nên cũng ôm lấy một con nghiêng đầu cắn xé.
Mùi vị cũng cứ như thế, nhưng mà ừm.. có thể lấp đầy bụng.
Có lẽ trong mắt Otis cá khô là đồ tốt, rượu mạnh cũng như vậy, nó lại có ý định đút Kiều Thất Tịch rượu, tựa như khi nó đuổi theo cậu đút mỡ cá voi trắng vậy.
Thật không dám giấu diếm, lúc thấy miệng bình rượu được đưa đến trước mõm mình, Kiều Thất Tịch suýt tý nữa bị dọa tè ra quần, này!
Quá phận rồi nha!
Đây quả thật là điều không thể tưởng tượng nổi.
Đã trải qua cảnh bị đuổi theo đút mỡ rồi thì thôi đi, hiện tại còn bị một con gấu bắc cực rót rượu, hơi quá rồi.
Có phải uống xong ly này rồi là sẽ phải cùng nhau uống đến say không?
Hu hu hu, cậu không muốn.
"..."
Kiều Thất Tịch lập tức lắc đầu tỏ vẻ bản thân không xử lý được cái này, ngài gấu ngài tự xử lý nó là được rồi!
Thật sự đó.
Tiếp thu được sự từ chối tràn đầy mâu thuẫn giống như những lần đút mỡ của đối phương, bằng trí thông minh của Otis, nó ngay lập tức hiểu ra, không miễn cưỡng gấu nhỏ bị nuông chiều có chút kén ăn này, cứ như là đã tập mãi thành thói quen vậy, tự cố tự túc một mình ngồi dựa vào tường bắt đầu uống một cách sảng khoái.
Trơ mắt nhìn một con gấu bắc cực tự ôm bình rượu uống đúng là điều khó tưởng tượng nổi, nhưng có lẽ Kiều Thất Tịch có lăng kính nam thần đối với Otis, cậu vẫn luôn cảm thấy Otis rất đẹp trai, cho dù là bộ dạng say rượu cũng là bling bling, nói chung chính là, không dời được mắt.
Nói đến đây, đúng là có một vài động vật thích uống rượu.
Tin tức trong xã hội và trên mạng cũng rất hay đăng về mấy nhóc quỷ đáng yêu thèm rượu này, khiến người cảm thán các con vật cũng có phần giống con người, hoặc cũng có thể là con người có một khía cạnh giống động vật?
Rất khó để phân rõ ra.
Sau đó, Kiều Thất Tịch phát hiện mình đã lầm tưởng một việc, cho dù Otis không lôi kéo cậu cùng uống say thì sau khi tự chuốc bản thân xong cũng sẽ ra tay với người vô tội là cậu đây.
Đáng giận.
Lúc bị Otis ấn trên đất lộ ra cái bụng, Kiều Thất Tịch cảm thấy bản thân như một con búp bê rách, nhỏ yếu, bất lực, lại đáng thương.
"Ô ô y y.." Kêu rách cổ họng cũng sẽ không có ai đến cứu viện đâu.
Nhưng mà gấu nhỏ rơi vào tay tên côn đồ say rượu định khinh bạc vẫn rất có lệ vặn vẹo eo một chút, nếu chỗ đó thật sự là "eo".
Otis vùi đầu xuống, liếm láp sạch nước mắt (vô hình) nơi khóe mắt gấu nhỏ.
Sau đó là các vị trí khác trên người nhóc gấu bắc cực, giống như những lần giúp cậu rửa sạch lông trên người vậy, chẳng qua, hôm nay Otis dùng lực hơi nhiều, mang theo sự nóng rực mà Kiều Thất Tịch đổ lỗi là do chất cồn.
Da da da, da sắp trầy rồi!
Đã nói uống rượu sẽ làm lỡ việc mà..
Lần sau nhất định sẽ ngăn không cho Otis uống rượu.
Nhóc gấu vừa rồi còn cảm thấy Otis say rượu cũng rất đẹp trai giờ đây sau khi bị ấn trên mặt đất cọ một trận, đã quyết đoán thu hồi ảo giác của mình.
Kiều Thất Tịch ở đây hữu tâm nhắc nhở mọi người, tuyệt đối % không nên chọn đối tượng thích uống rượu, chẳng lẽ muốn bị liếm một trận rồi còn bị lấy thịt (mỡ) đè người sao?
Đương nhiên! Con gấu bắc cực uống say xong rồi phát điên này không phải đối tượng của cậu, chỉ là anh em xã hội chủ nghĩa.
Là một vị cùng cậu sống nương tựa lẫn nhau, cậu còn có thể từ chối người anh em này ư? Hơn nữa nếu ngẫm lại, thì bình rượu này vẫn là do cậu tự nhét vào lồng ngực đối phương, aix, phiền.
Có vết xe đổ trước mắt, loại thực đơn như cá khô nhắm rượu này Kiều Thất Tịch thẳng tay gạch bỏ từ đây.
Về sau chỉ có cá khô thúi, không có rượu mạnh.
Bàn về tâm nhãn thì có tên Otis cũng không bằng một nhóc Alexander.
Đến khi Otis một lần nữa mở mắt ra sau cơn say thì rượu mạnh trong nhà gỗ đã bị Kiều Thất Tịch giấu đi hết mất rồi.
Dựa theo tính cách có chút kiềm chế của Otis, nó sẽ không tự mình đi lục lọi rượu đâu.
Ngược lại là Kiều Thất Tịch lại cảm thấy bản thân thật là tàn nhẫn. Ở cái mùa đồ ăn khuyết thiếu này, đã không có đồ ăn điền bụng, mà còn không cho uống rượu nữa.
Thật là một con gấu thảm thương.
Nhóc gấu ti tiện rốt cuộc vẫn không thể qua được lương tâm của mình, lâu lâu lấy ra một chai rượu cho Otis nhâm nhi.
Sau đó tự mình thể nghiệm một trận tra tấn liếm láp trầy da.
Lại thể nghiệm luôn sự hành hạ đến từ chiêu lấy thịt (mỡ) đè người tẩm mùi rượu của Otis bợm nhậu.
Trong lúc đó cậu đã từng lén lút dãy dụa định đi ra ngoài đi WC, lại bất cẩn gây ra động tĩnh bị đối phương phát hiện, vì thế liền bị cắn cổ tha trở về, cứ như ngoài lồng ngực của đối phương ra thì nơi nào cũng không thể đi được.
Đây chính là uống rượu xong trở thành bá đạo tổng tài – Otis.
Lúc thường nó không phải như vậy.
Cảm giác mắc tiểu rất là khó chịu, nhóc bánh trôi bị đè ở phía dưới suýt tí nữa đã định giải phóng bản thân dội Otis một thân nước tiểu rồi.
May mà lần thứ hai chạy trốn thành công, Kiều Thất Tịch tùy tiện tìm một bãi cỏ bên ngoài nhà gỗ, thoải mái xả lũ.
Động vật luôn có thói quen che dấu chất thải của chính mình.
Nhưng Kiều Thất Tịch lại làm vô cùng có lệ. Cậu tùy tiện dùng móng vuốt hất vài cọng cỏ chung quanh, thậm chí còn chưa thể che được vật thể, huống chi là mùi vị.
Flycam thường chuyển động xung quanh nhà gỗ nhỏ cuối cùng cũng quay được bóng dáng nhóc gấu.
Nó thật là khỏe khoắn.
Úi, nhóc gấu bắc cực tự mình đi ra đi WC, thật là hình ảnh hiếm thấy khó gặp.
Lúc này đã là tháng chín, tin tức tốt đó là mỗi ngày đều giảm nhiệt độ rất nhanh, tin tức xấu là cá khô thúi đã bị ăn sạch sẽ, rượu mạnh cũng uống hết, nhà gỗ tuyên bố bị đào rỗng.
Bọn họ phải rời khỏi nhà gỗ thôi.
Thứ mà Kiều Thất Tịch có thể mang đi đó chính là một thùng kẹo trái cây cứng, để ăn vặt trên đường. Mặc dù đói khát, nhưng chỉ cần ăn một viên kẹo trái cây ngọt ngào thì sẽ vẫn cảm thấy cuộc đời tươi sáng.
Có một đoạn thời gian dài trong lúc đi đường, Otis dường như cảm thấy miệng gấu nhỏ, khuôn mặt gấu nhỏ lúc nào cũng là ngọt, bởi vì lần nào nó liếm đối phương đều liếm được vị ngọt đầy đầu lưỡi. Mà Kiều Thất Tịch cũng cảm giác rõ ràng rằng từ sau khi rời đi nhà gỗ, tần suất liếm mình của Otis càng ngày càng cao.
Otis tâm cơ, tưởng ké đường!
Nhưng mà là một chú gấu nhỏ lương thiện biết kính lão như cậu thì ngoại trừ việc cam tâm tình nguyện để nó ăn ké mình ra thì chẳng lẽ còn lén lút ăn vụng hay sao?
Sau lại cậu phát hiện Otis rất là kỳ quặc, trực tiếp lột vỏ đưa cho Otis một viên kẹo thì nó không ăn, chỉ thích liếm vị ngọt bên mép cậu.
Kiều Thất Tịch: ?
Có gấu có vấn đề.
Thời tiết trở lạnh, đi trên đường không còn cảm thấy nóng bức nữa. Ngoài việc không có đồ ăn ra thì tất cả đều ổn.
Đi, đi nữa, đi mãi, Kiều Thất Tịch dần dần thói quen tiết tấu như vậy, thậm chí còn lạc quan thưởng thức cảnh vật bên đường. Thật là đẹp, trên mặt biển mùa thu nổi lên một tầng sương trắng mênh mông, một đám sư tử biển với thân hình to mọng bị bao phủ ở trong đó, trùng trùng điệp điệp, giống như ảo cảnh.
Con người khó có thể quan sát được đến cảnh đẹp bao hảm cả thiên thời địa lợi nhân hòa như vậy. Mà gấu bắc cực lại còn có thể ngông ngênh đi xen qua, thậm chí còn dám mơ ước đám sư tử biển múp máp kia.. Nhưng mà, bọn họ chỉ là đi ngang qua thôi phải không?
Kiều Thất Tịch ngẩng đầu nhìn Otis hình như đúng là chỉ định đi ngang qua, trong lòng cảm khái vô số lần, nếu không có đối phương dẫn đi, chính mình dám cả gan đi ngang qua đám sư tử biển này sao?
Không dám.
Otis rốt cuộc vẫn không ra tay với đám sư tử biển có lực sát thương cao kia, hình thể nặng cả tấn và răng nanh dài của bọn nó đều có tính uy hiếp, định đánh lén cướp con non của chúng là rất khó.
Mục tiêu của Otis là đàn cá trong khu vực vịnh biển yên tĩnh này. Mặc dù không thể ăn no căng diều nhưng mà có thể giúp gấu nhỏ bị đói tráng cái bụng đỡ thèm.
Kiều Thất Tịch vẫn còn đang nằm trong giai đoạn trưởng thành. Từ lúc rời đi nhà gỗ đến bây giờ vẫn chưa ăn gì thêm, chính vì thế đã tiêu hao mất một lượng mỡ trên người, cộng với việc còn đang phát triển, nên khi lập thu đến, cậu đã trở nên có phần tuấn tú hơn, nét trẻ con trên người bỗng dưng thiếu đi một chút.
Thế nhưng đối với Otis mà nói thì cậu vẫn cứ là nhóc gấu cần chở che chăm sóc.
Gấu nhỏ đi tới bờ nước, nhìn dáng vẻ hiện tại của mình, khuôn mặt và ngũ quan đã nẩy nở một ít, thật là tốt, cơ bản đã có thể nhìn thấy bóng dáng khí thế của một vương giả vùng địa cực, chỉ cần thêm một thời gian nữa chắc chắn sẽ có thể vang danh vòng Bắc Cực, trở thành một con gấu bắc cực truyền kỳ ở thế hệ này.
"..."
Ài, được rồi, vuốt lương tâm mà nói thì Kiều Thất Tịch vẫn thích kiểu anh chàng bạo ngược như Otis, thật sự khí phách đẹp trai, chứ không phải kiểu gấu nhỏ ngốc bạch ngọt như mình, ánh mắt chẳng có bao nhiêu sát khí cả.
Cậu đương nhiên biết sát khí trên người đối phương không phải sinh ra là đã có, mà đều là trải qua từng trận đánh nhau mới tích lũy được.
Đường tắt duy nhất để trở thành đại ca gấu bắc cực là gì?
Giao tranh, chém giết!
Giao tranh, tự bản thân đi vào trong vịnh bắt cá. Chém giết, sau khi ăn xong thì cùng Otis luyện móng vuốt.
Phần lưng to rộng cường tráng chịu phải sự va chạm từ nhóc gấu bắc cực, Otis chậm rãi quay đầu lại xem xét, sau đó quay đầu về tiếp tục liếm móng vuốt.
Kiều Thất Tịch tức giận đến mức giậm chân, nhưng vẫn không hề bỏ cuộc, cậu chạy đến nơi xa hơn, chuẩn bị lấy đà lao về phía Otis, nhào!
"Ngao ô ô!" Còn giả vờ cắn đối phương.
Trên lưng Otis treo một con nhóc gấu bắc cực "hung ác", nhưng chính nó vẫn không hề phản ứng. Lý do rất đơn giản, gấu bắc cực cũng không đánh nhau kiểu như vậy.
Kiều Thất Tịch không thể làm gì hơn là từ bỏ giao lưu cùng với Otis, không miễn cưỡng đối phương đi vật lộn với tên gấu gà mờ như mình. Cậu chuyển ánh mắt đến một tảng đá ngầm trên bờ cát, coi nó như địch giả tưởng.
Khi lực chú ý của nhóc gấu bắc cực đã hoàn toàn đặt vào tảng đá thì quái vật khổng lồ ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn cậu bỗng không muốn một mình cô đơn.
Otis bốn chân nhàn nhã đi tới, nâng lên móng vuốt, đẩy ngã gấu nhỏ xuống đất.
Kiều Thất Tịch: "?"
Không thể tin được, một thế hệ truyền kỳ cứ như thế mà bại!
Cậu nằm trên bờ cát, trong đầu bỗng xẹt qua một câu lời kịch rất trẻ trâu: Ngươi chẳng biết gì.. về sức mạnh cả.
"Ô ô y y."
Dựa vào vũ khí bí mật khiến đối thủ hung tàn buông cậu ra.
Gấu nhỏ một lần nữa bò dậy, nhào về phía gấu lớn, đối phương chỉ cần dùng một cái tay gấu là đã có thể ấn cậu xuống đất không thể động đậy.
"Ô ô y y."
May mắn thay vũ khí bí mật của cậu không có thời gian làm lạnh, có thể sử dụng lặp đi lặp lại!
Đương nhiên gấu nhỏ khát vọng tiến bộ cũng biết, vũ khí bí mật này chỉ có tác dụng với Otis.
Otis thật tốt.
Thích Otis.
Trận "chém giết" này giằng co một đoạn thời gian, trước tiên không biết có hiệu quả gì hay không, chứ khiến người (gấu) mệt là thật sự. Nhóc gấu bắc cực ngáp một cái, dựa vào lòng cậu bạn mình dần dần ngủ say. Cái lợi to nhất khi nhiệt độ giảm là hai cu cậu gấu bắc cực thích ôm dính nhau nay đã không còn sợ nóng nữa, có thể an tâm ôm ngủ thoải mái.
Đến lúc này, trên vùng đất Bắc Cực lạnh lẽo mênh mông bắt đầu quá trình luân phiên giữa cực dạ và cực nhật.
Bầu trời u ám dần đổ tới, mấy ngày nay trên mặt biển luôn trải dài một màn sương trắng không tan, lơ lửng mù mịt.
Mất đi ánh mặt trời soi rọi, bãi biển xưa kia sáng ngời nay đã thay đổi, bị sự âm trầm và u ám của bóng đêm thay thế, thể hiện ra một "thời đại" khác đang chuẩn bị giáng lâm.
Cực dạ.
Gấu nhỏ hưởng thụ sủng ái nhô đầu ra khỏi vòng ôm ấm áp, chớp chớp đôi mắt còn mê mang.
Đây là.. trời tối.
Kiều Thất Tịch đến Bắc Cực đã nửa năm, trải qua một đợt cực nhật, hiện tại rốt cuộc đối mặt với lần cực dạ đầu tiên.
Nhóc gấu bắc cực ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, trong lòng dâng lên cảm thán cùng cảm giác hoài niệm, a, là bầu trời đêm.
Nhưng mà khi cậu quay đầu liếc nhìn mặt biển một cái, thì ngay lập tức bị hoàn cảnh tràn đầy quỷ khí âm trầm làm cho hoảng sợ, lông tơ trên người đều dựng hết cả lên.
Đậu móa, bãi biển ban đêm trông khủng bố đến thế ư?
Một trận sóng vỗ mang theo tiếng sóng ầm ầm, Kiều Thất Tịch không biết sao bỗng dưng nhớ tới cảnh quan tài trôi nổi trên biển trong phim The Ring.
A a a!
Kiều Thất Tịch tự tưởng tượng ra mấy cảnh phim kinh dị khiến chính bản thân sợ điếng người, vội vội vàng vàng đem đầu chôn lại vào trong ngực Otis, khóc tu tu khẩn cầu trời mau sáng, trời mau sáng.
Bỗng dưng, cậu cừng đờ nghĩ lại, khi nào trời mới sáng trở lại nhỉ?
Ô ô y y, hình như là tháng năm sau.
Không thiết sống nữa.
So với đó, Otis đã quá quen với việc cực nhật và cực dạ luân phiên lẫn nhau, nên nó không để tâm mấy đến việc trời tối rồi.
Sau đó, nó bén nhạy nhận ra gấu nhỏ đang sợ hãi.
Vì sao lại sợ hãi?
Otis hiển nhiên không hiểu, nhưng nó biết một điều, giúp gấu nhỏ bình phục tâm tình là trách nhiệm của nó.
Nó thích khí tức vui vẻ từ người nhóc gấu, thích đến mức nó không muốn cậu gặp phải sợ hãi.
Nhận sự ấu yếm và liếm láp từ Otis, Kiều Thất Tịch tự nhủ trong lòng, Otis khi còn nhỏ hẳn đã từng sợ bóng tối nhỉ?
Mẹ của nó cũng từng trấn an nó như vậy sao?
Cực dạ giáng lâm, nhóc gấu bắc cực đối mặt với khiêu chiến mới, một kẻ sợ bóng tối như cậu sắp chuẩn bị đi vào vùng biển đen như mực để bắt cá.
Kiều Thất Tịch: Đừng nói nữa, đừng nói nữa.
Nhóc gấu bắc cực rất hy vọng cực dạ chỉ là một giấc mộng, sau khi tỉnh dậy vẫn sẽ là ngày nắng, nhưng mà mở mắt ra lại thì trời vẫn đen như thường, đen không thấy năm ngón tay luôn.
Cậu lắc mông đi theo sau sau Otis, vẫn luôn giữ tứ chi tiếp xúc với đối phương, một giây cũng không muốn tách ra, giống như cậu và tổ quốc của cậu vậy.
Otis có lẽ đã nhận ra gấu nhỏ rất dính mình, nhưng nó không để ý, thậm chí còn cảm thấy sung sướng.
Cách biểu đạt sự sung sướng mà Otis gần đây hay dùng đó là dùng răng nhẹ nhàng cắn gấu nhỏ, từ lỗ tai, khuôn mặt, đến móng vuốt, bất kỳ chỗ nào cũng gặm được.
Ngay cả lúc đi săn, nó cũng sẽ phân tâm chú ý đến nhóc gấu, chẳng qua chỉ ở khi gấu nhỏ không nhìn nó chằm chằm mà thôi.
May mà lúc này là trời tối, flycam đã giảm bớt tần suất theo dõi, nếu không thì sẽ quay được cảnh hai con gấu bắc cực dính sát rạt cùng nhau bắt cá này.
Bọn họ thật sự là quá thân mật.
Mắt thấy nửa ngày vẫn chưa bắt được con cá nào, nhóc gấu bắc cực rốt cuộc vẫn tự mình biết mình, nhủ thầm trong lòng, cứ dính người như vậy, e rằng Otis sẽ tự mình thanh lý môn hộ mất thôi.
Cậu không hề biết là, Otis so với trong tưởng tượng của cậu càng thích cậu như vậy.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, bất kỳ con gấu cái nào trên vùng địa cực này mà gặp phải nhãi con giống như Kiều Thất Tịch như vậy, có lẽ là đã sớm đại nghĩa diệt thân, nhét cậu vào bụng tái tạo lại lần nữa quá.
Đại nghĩa diệt thân: Vì đại nghĩa không quản thân tình.
Tưởng tượng như vậy, cảm thấy gánh nặng trên vai Otis có hơi lớn thì phải.
Nhóc gấu bắc cực vẫn còn có lương tâm, quyết định bước ra bước đầu tiên trên con đường khắc phục nỗi sợ, chuẩn bị đi qua vũng nước bên kia bắt cá.
Thế nhưng cậu mới giật giật bàn chân, thì đã bị Otis cắn một ngụm, sau đó liếm liếm lông tơ.
Trong lòng Kiều Thất Tịch ngay lập tức phiên dịch thành: Ngoan, đừng làm rộn.
Là ảo giác.
Nhất định là ảo giác.