Đưa cô ấy cho tôi.”
Tô Noãn sững sờ mà nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Cảnh Hoằng, không thể tin được lời nói lại vô lễ như vậy, là từ trong miệng người đàn ông xưa nay xa cách lễ độ nói ra.
Anh vẫn không có liếc nhìn cô lấy một cái, phía sau tròng kính, ánh mắt lạnh nhạt rơi vào trên người Cố Lăng Thành, gợn sóng không sợ hãi, lại đã sớm không để cho người ta cự tuyệt mệnh lệnh của anh.
Cố Lăng Thành khẽ nhíu đuôi lông mày, nhàn nhạt mở miệng, khóe môi khẽ cong tràn đầy cười mà như không cười:
“Tôi còn tưởng Lục bộ trưởng quay trở lại là bởi vì đi nhầm tầng lầu chứ.”
Lục Cảnh Hoằng chợt nâng lên khóe miệng, khẽ phác họa độ cong, anh đứng nơi đó, một chiếc giày da giẫm ở cửa thang máy, ngăn cản thang máy đóng lại.
“Đúng là như vậy.”
Lục Cảnh Hoằng nhẹ giọng trả lời gần như không thể nghe thấy, Tô Noãn lần nữa nhìn về anh thì đã sớm không thấy được nụ cười lành lạnh trên khuôn mặt anh, cô kinh ngạc tầm mắt không cách nào chạm đến ánh mắt anh nhìn thẳng vào Cố Lăng Thành.
Anh đang ở trước mặt Cố Lăng Thành nói thẳng là anh đi nhầm tầng, thừa nhận như vậy, lại biểu thị cái gì?
“Đưa cô ấy cho tôi, đừng để cho tôi lập lại lần thứ ba.”
Lục Cảnh Hoằng giọng nói mát lạnh không hề có chút khách khí, Cố Lăng Thành híp lại đôi mắt sắc bén, tầm mắt thâm thúy chìm liễm cũng bắn thẳng đến trên khuôn mặt Lục Cảnh Hoằng, như là đang tìm tòi cái gì.
Hai người đàn ông cao tương đương nhau, bốn mắt nhìn nhau, Cố Lăng Thành lại đột nhiên cúi đầu cười, phá vỡ trầm mặc, chỉ là hai tay ôm Tô Noãn chặt hơn.
“Lục bộ trưởng cùng Noãn Noãn rất quen thuộc sao? Lại nói, tôi cùng Noãn Noãn quen biết hơn nhiều năm nay rồi.”
Cố Lăng Thành rũ mắt xuống nhìn về phía Tô Noãn bị anh giam cầm trong lồng ngực, cười đến giống như một cơ đốc giáo đồ thành kính:
“Noãn Noãn, em nói có đúng không?”
Âm thanh của anh ta thận trọng như vậy, còn kèm theo nghi ngờ tức giận Tô Noãn, nếu không, vì sao bàn tay của anh nắm bả vai cô lại dùng sức như vậy?
Cho dù không yêu, cũng không cho phép cô hướng về phía lồng ngực của người đàn ông khác, là ý tứ này sao?
Tô Noãn trào phúng gợn lên khóe môi, dưới con mắt phượng xinh đẹp vụt sáng, còn chưa mở miệng, liền bị lời nói đột ngột của Lục Cảnh Hoằng chen vào mà kinh ngạc quên mất cả ngôn ngữ.
Bởi vì anh nói: “Không quen, chỉ là một mối quan hệ trực tiếp bị đuổi theo nói là rất thích.”
Luôn luôn bị đuổi theo nói là rất thích, không phải là ưa thích, mà là rất thích.
Tô Noãn cảm giác đầu óc của mình mờ mịt một mảnh, cô không nhớ rõ chính mình to gan lớn mật như vậy, sau đó cô không cách nào tránh khỏi kinh ngạc, trợn to đôi mắt phượng hẹp dài, nhìn về phía người đàn ông đứng thẳng ở phía cửa thang máy.
Khuôn mặt xinh đẹp không dấu vết, đôi mắt gợn sóng không dấu vết nhưng lạnh lùng, lời nói kinh hãi giống như vậy cũng không phải phát ra từ miệng của anh ta.
Giữa lông mày của Cố Lăng Thành xuất hiện nếp uốn, anh không thể nào tin nỗi vào chuyện mình nghe được, cho nên anh khinh xoẹt mà cười, nhưng đáy mắt tĩnh mịch, cũng không thể nén lại nâng lên gợn sóng.
Vẻ mặt Lục Cảnh Hoằng vẫn là nhàn nhạt, con mắt hơi lưu chuyển, liền bỏ qua ánh mắt hàm xúc không rõ ý tứ của Cố Lăng Thành, cũng là lần đầu tiên kể từ lúc gặp mặt, đem lực chú ý dời đến trên mặt Tô Noãn.
“Thục nữ chắc sẽ không nhìn chằm chằm vào người khác, đó là hành động thực vô lễ.”
Tô Noãn lúng túng ho khan một tiếng, đem tầm mắt từ trên người Lục Cảnh Hoằng dời đi, cũng ở một thoáng này, cô cảm thấy hai cánh tay dùng lực của Cố Lăng Thành nới lỏng.
Cô biết đây là một cơ hội tốt, cơ hội tốt để rời khỏi lồng ngực Cố Lăng Thành, cho nên, cô không do dự, một tay đẩy lồng ngực Cố Lăng Thành ra, một tay chống đỡ vách tường thang máy, đem lấy thân thể đơn bạc của chính mình nhảy ra ngoài.
Cô giống như là một con bươm bướm gãy cánh, đột nhiên từ trên cành cây ngã xuống, chỉ là chưa chạm đất, liền bị một lực cánh tay gầy gò, ôm vào trong lồng ngực mát lạnh.
Cửa thang máy từ từ khép lại, trong nháy mắt cô rơi vào trong ngực Lục Cảnh Hoằng, trong ngoài không gian bị ngăn cách liền lặng yên không một tiếng động.
Cố Lăng Thành bởi vì Lục Cảnh Hoằng nhúng tay, đột nhiên dừng lại chính mình muốn tiến lên phía trước, ánh mắt phức tạp mà nhìn Tô Noãn dựa vào trong ngực Lục Cảnh Hoằng:
“Có té xuống hay không?”
Tô Noãn quay mặt đi, không có nhìn ánh mắt Cố Lăng Thành, cũng không muốn để ý đến sự quan tâm của anh ta, bởi vì cô đoán không ra, như vậy rốt cuộc là xuất phát từ chân tâm, hay còn là gặp dịp thì trêu đùa.
Ngay từ hai năm trước, cô cũng đã không hiểu anh ta, có lẽ, vẫn luôn không hiểu được đi!
Cửa thang máy từ từ mở ra, Lục Cảnh Hoằng không buông tay mà ôm Tô Noãn, ưu nhã xoay người, trước khi đi ra ngoài giọng nói lạnh nhạt của anh còn lưu lại bên trong thang máy:
“Mặc kệ là ai ôm cô ấy ra ngoài, tôi nghĩ người không có khả năng chính là anh, anh là người đã kết hôn rồi không phải sao, Phó thị trưởng Cố?”
Anh ôm cô đi ra cửa bệnh viện, đi về phía bãi đậu xe rộng rãi, sau lưng, chẳng biết lúc nào, Kiều cũng có xu hướng theo sát, nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định với bọn họ.
Tô Noãn nhìn lướt qua đầu vai Lục Cảnh Hoằng, phát hiện Kiều thân thiện mỉm cười nhìn cô, trong tay của anh thế nhưng cầm một chiếc giày khác của cô, lướt qua chiếc giày bên chân kia của cô, hẳn là trị giá hai mươi đồng.
Tầm mắt của cô vội dời đi nhìn bốn phía xung quanh bệnh viện, thân thể không nhịn được áp sát lồng ngực Lục Cảnh Hoằng, chỉ vì ấm áp.
Anh hình như cũng phát giác sự khác thường của cô, từ bắt đầu kháng cự đến cuối cùng kìm lòng không đậu muốn nhập đầu vào trong ngực của anh, bước chân ưu nhã của anh nháy mắt có chút chậm chạp, cũng không để lại dấu vết lại khôi phục bình thường.
Trên người của Lục Cảnh Hoằng mang hương vị mát lạnh của tuyết, sạch sẽ mà lạnh lẽo, muốn rời xa rồi lại chống không lại phần khát vọng thuần khiết kia.
Cô chợt nhớ cô cùng ba ngồi xe lửa rời đi đến nơi sơn thôn bần cùng xa xôi, bất ngờ gặp ngay thị trấn A có trận tuyết mùa đông đầu tiên.
Cô một mình ở trong ký túc xá của công nhân vắng vẻ, đứng ở trên ghế, đầu ngón chân nhón lên vịn trên bệ cửa sổ, mặc áo bông thật dày, nhìn xuống lầu có đứa bé cùng mẹ chơi đốt pháo, tiếng hoan hô hòa cùng tiếng pháo nổ đùng đùng, vang vọng phía chân trời.
Một năm kia, cô chỉ mới có tuổi.
“Đau lắm sao?”
Âm thanh lãnh đạm lạnh nhạt từ đỉnh đầu truyền đến, Tô Noãn đem chính mình từ trong ký ức trở về, ngẩng đầu lên, chỉ thấy cái cằm kiên nghị của anh, không thể phủ nhận chính là, đường cong tuyệt đẹp.
“Không đau, quen rồi!”
Khi mắt chạm tới ánh mắt nhìn xuống của anh thì cô không được tự nhiên nở một nụ cười, khóe môi nhếch lên, mới phát giác, một giọt lệ đã rời khỏi khóe mắt, trượt vào ốc nhĩ, chỉ là cô vẫn chưa tỉnh.
Lục Cảnh Hoằng dừng lại bước chân, nhíu mày, tầm mắt của anh không cách nào rời khỏi giọt nước mắt kia, anh đột nhiên cảm thấy, có lẽ ngay cả chính cô cũng đã quên như thế nào để khống chế nước mắt của mình đi?
“Này! Tại sao lại khóc rồi?”
Cô nhìn thấy trên cái kính của anh bộ dáng của mình, sau một chút trầm mặc, chợt nâng cao âm điệu cố ra vẻ tò mò tự hỏi, nhanh chóng đưa tay lau đi nước mắt bên má, sau đó cúi đầu, thì thầm một mình:
“Không biết tôi vốn là người thích khóc sao, còn sau khi gặp phải anh, mới biến thành cái bộ dạng này, thật là không thể tưởng tượng nổi…….”
Lục Cảnh Hoằng hình như nghe thấy cô thì thầm, vừa hình như không nghe thấy, vẫn như cũ bước chân trầm ổn mà hướng chiếc Mercedes-Benz cách đó không xa đi tới.
“Nếu biết đối phương là người có vợ có chồng, cũng không nên lại đi tìm, làm cho mình khó chịu.”
Giọng nói nhẹ nhàng hòa hợp với cảm xúc mông lung, Tô Noãn ngẩng mặt lên, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt bình tĩnh của anh, vì chính mình mà tranh luận:
“Tôi không có đi tìm anh ta, cũng không nghĩ tới có một ngày sẽ đi tìm anh ta, cho dù sống rất vất vả, tôi cũng sẽ không đi cầu anh ta, làm cho tôi cuối cùng ngay cả một chút tôn nghiêm cũng không còn!”
Tiếng nói phát ra, Tô Noãn mới phát giác chính mình giải thích có chút không hiểu ra sao, cô căn bản không cần thiết giải thích với anh, cho dù anh sẽ hiểu lầm, coi thường cô.
Huống chi, anh cũng không biết cô cùng Cố Lăng Thành dây dưa ân oán những năm qua.
Lục Cảnh Hoằng chỉ là nhẹ nhàng liếc cô một cái, bước chân không dừng lại, trong khi Tô Noãn vẫn còn rối rắm thì âm thanh của anh lại xuất hiện trong thế giới rối rắm của cô:
“Một ít người nhàm chán tìm tới cửa dây dưa thì nên học được cách đối phó, chứ không phải để cho mình chật vật không chịu nổi, bị vây ở thế hạ phong.”
“Anh ta cũng không có tìm tới cửa, chỉ là trùng hợp gặp ở trên đường…”
Âm thanh của cô càng ngày càng nhỏ, cho đến cuối cùng một chữ cũng nghẹn trong cổ họng, bởi vì anh chợt dừng bước lại, cúi đầu nhìn cô.
Môi của anh so với vừa rồi càng căng thẳng hơn, nhìn ánh mắt của cô, đáy mắt không có bất kỳ cảm xúc.
“Xuống.”
Anh lạnh lùng ra lệnh, Tô Noãn không hiểu hơi chớp mắt phượng, nhưng vẫn là ngoan ngoãn buông ra vòng tay trên cổ anh, trước khi anh buông mình ra, khó khăn nhảy xuống, lảo đảo đứng vững trên mặt đất.
“Anh làm gì mà vô duyên vô cớ tức giận chứ?”
Cô quan sát sắc mặt lãnh trầm của anh, thật cẩn thận hỏi, lại bị một cái ánh mắt của anh quét qua lập tức bịt chặt miệng mình, lại không dám nói lung tung.
“Tôi vì sao phải vì người không liên quan mà tức giận?”
Anh thản nhiên ôn tồn hỏi ngược lại, giọng nói so với lúc nãy khá hơn nhiều, phía sau tròng kính, ánh mắt lạnh nhạt rơi xuống khuôn mặt nín nhịn của cô, nhưng cũng lập tức dời đi, nhìn Kiều phía sau lưng.
“Đem giày trả lại cho cô ấy.”
Kiều kinh ngạc nhíu mày, hé miệng muốn hỏi gì, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Lục Cảnh Hoằng thì ngậm miệng không đề cập tới, trực tiếp tiến lên, lễ phép đem giày đưa vào trong tay Tô Noãn.
“Tô tiểu thư, giày của cô.”
Tô Noãn đưa hai tay cầm lấy chiếc giày bẩn thỉu cứng ngắc của mình, trên mặt càng thêm lờ mờ, cô không biết sao lại thế này, nhưng cũng có thể xác định, cảm xúc của Lục Cảnh Hoằng đã nhanh chóng xảy ra biến hóa, tuy rằng anh không thừa nhận.
Chẳng lẽ bởi vì mới vừa rồi cô nói những lời đó?
“Tôi hy vọng trong vòng ba tháng lấy được tiền bồi thường cái máy ảnh Hasu kia, Kiều, nhớ đem số tài khoản nói cho cô ấy biết.”
Hai mươi mấy vạn, chính là gấp hơn mười lần hai trăm vạn, khoản bồi thường kếch xù này muốn trong vòng ba tháng trả hết sao?
Nhìn bóng lưng cao to của Lục Cảnh Hoằng, màu đen đơn điệu, nhưng khác ở chỗ chính là cao ngạo, Tô Noãn có chút tức tối, hai tay đang cầm chiếc giày bóp biến dạng.
Anh nói anh không đồng ý trả tiền theo từng đợt, thanh thanh đạm đạm nói xong, cũng không chút lưu luyến nào xoay người.
Không lưu luyến chút nào?
Tô Noãn giễu cợt đem tầm mắt từ trên bóng lưng anh dời đi, cô làm sao dám yêu cầu anh sẽ có lưu luyến, bọn họ quan hệ gì cũng là không phải!
Lúc cô dời đi ánh mắt, nhìn thấy chính là ánh mắt lo lắng của Kiều, anh không có lập tức đi theo Lục Cảnh Hoằng, mà là đứng bên cạnh cô nhìn cô, ánh mắt thương hại mà đồng tình.
“Anh nếu không đi theo, sợ rằng anh ta sẽ đuổi việc anh đó.”
Tầm mắt Kiều nhìn về bóng dáng mới vừa ngồi vào trong xe cách đó không xa, sau đó lại rơi vào trên khuôn mặt Tô Noãn, hé miệng muốn giải thích, lại nhìn thấy đáy mắt cô bắt đầu tuôn ra nước mắt thì lựa chọn trầm mặc.
Anh chẳng lẽ muốn nói cho cô biết, thật ra sáng nay Lục bộ đã thay cô trả tiền chiếc máy Hasu? Muốn nói cho cô biết, ít nhất là mười phút trước Lục bộ còn không có ý định kêu cô bồi thường tiền?
Giải thích như vậy có chút tàn nhẫn, anh ý thức được điểm này, cho nên, Kiều chỉ khẽ thở dài, anh bỗng nhiên có chút không rõ hành vi của Lục bộ, khác thường như vậy không thể dùng lối suy nghĩ logic bình thường mà đi phán đoán.
Tiếng động cơ xe nổ máy kêu hí hí, khi Kiều phản ứng lại, anh ấy đã ngồi cạnh ghế lái, anh quay đầu đi, thấy Lục Cảnh Hoằng đang điều khiển máy laptop, thần sắc lãnh đạm yên tĩnh.
Ngón tay thon dài gõ bàn phím vẫn linh hoạt như cũ, trên tấm kính ánh xạ ra là từng hàng chữ viết, Lục Cảnh Hoằng nhìn tài liệu trên màn ảnh, nhưng không cách nào ngăn cản cảm giác bài xích khó tả sinh trưởng từ dưới đáy lòng.
Từ xưa tới nay chưa hề có ai có thể nhiễu loạn dòng suy nghĩ của anh, cho dù là người nhà thân cận nhất, nhưng…
Khép lại laptop, anh nghiêng đầu, xuyên qua kính chiếu hậu lạnh lùng nhìn bóng dáng gầy gò nhỏ nhắn kia, cô giống như là một con ngỗng ngu ngốc, quật cường, khập khiễng đi bên lề đường.
Bóng dáng của cô đang không ngừng đi xa, cho đến khi người thu nhỏ lại thành một điểm màu đen, anh rốt cục nhìn không thấy vẻ mặt của cô, chính là, nhưng không cách nào ngăn chặn nội tâm phức tạp đang điên cuồng lan tràn.
Anh không biết mình đang giận cái gì, nhưng anh xác định, anh thực đang tức giận, giống như cô nói, từ trước đến nay anh hiểu rất rõ tâm tình của chính mình.
Từ nhỏ đến lớn, anh nhận được thư tình không phải là ít, mỗi ngày oanh oanh yến yến quay chung quanh anh càng không thể đếm xuể, bởi vì anh biết mình đối với phụ nữ có lực ảnh hưởng, cho nên, chưa bao giờ đi để ý, cũng đã nhìn quen lắm rồi.
Con gái ái mộ quá mức rẻ mạt, quá mức dễ dàng nhận ra, chỉ cần anh có một thân thể hoàn hảo, vì vậy, anh cũng không cảm thấy đó là điều đáng giá quý trọng.
Nhưng, chưa từng có một danh môn tiểu thư, dám không chút kiêng kỵ gì đối với anh nói ra ái mộ, bỏ qua những cái gọi là mất tự nhiên cùng kiêu ngạo, ôm anh mà hô to “Tôi rất thích anh”.
Khi anh bị một con chuột hoa say rượu tỏ tình thì anh chỉ là cười trừ, bởi vì cảm thấy thực buồn cười, cho nên không cách nào đem nó để trong lòng.
Trong đầu óc anh chợt hiện ra đôi mắt phượng xinh đẹp trong suốt kia, hòa với sương mù, nhẹ lóe ra ánh sáng trong như giọt nước, không thể ngăn chặn, hai tay nắm thành nắm đấm.
Rõ ràng là cô trêu anh, kết quả là, vì cái gì cảm thấy áy náy cũng là anh?
Rõ ràng anh đối với cô cũng không tồn tại tình yêu nam nữ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chống lại kia thì cho dù hao hết toàn bộ khí lực, cũng không cách nào đi kháng cự phần rung động này.
Rõ ràng anh chỉ là quyết định cùng cô mỗi người đi mỗi ngã, để cô đi một mình trên đường cái, cho dù cô đi lại rất khó khăn, cũng không phải là lỗi của anh.
Anh lần nữa mở laptop lên, muốn tập trung vào công việc, lại phát hiện, sớm đã phiền não trong lòng, anh đem tầm mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, chỉ nhìn thấy cây cối thụt lùi nhanh chóng, không còn thân ảnh hốt hoảng lảo đảo bước đi kia nữa.
Anh biết rõ tim anh bởi vì sao mà sôi trào, cũng vì nguyên nhân đó, anh nặng nề cầm laptop, muốn phát tiết nội tâm gợn sóng không ổn định.
Anh có thể coi thường tỏ tình của cô, nhưng không cách nào tha thứ cho cô ở trong ngực người đàn ông khác, tuy rằng nghĩ như vậy, là ích kỷ mà gần như cố chấp, nhưng anh có thể thuyết phục chính mình, là bởi vì cô gây ra phiền phức trước.
Trong tầm mắt của anh, hiện ra chính là nụ hôn trên chiếc cầu vượt kia, chợt đột nhiên, ánh mắt của anh không chỗ để đặt, không cách nào bỏ qua sự rung động trong tim.
Cô cố gắng dùng đôi mắt kia mê hoặc anh, giống như tình yêu trong biển ái tình, ý đồ dùng tiếng hát vô cùng tuyệt vời dụ dỗ thủy thủ.
Sức lực tự động kiềm chế ngạo mạn của anh đang từ từ tan rã, tình huống như vậy vuột khỏi tầm kiểm soát của anh, anh bắt đầu mờ mịt, không thể phán đoán chính xác nội tâm rối loạn đang tuôn trào.
Anh thu hồi tầm mắt tâm tình không an, sau đó, cũng nghe thấy chính mình im lặng nói ra ba chữ: quay xe lại.
Nhìn trên màn ảnh laptop trưng ra khuôn mặt anh tuấn hoang mang, dưới đáy lòng anh tự hỏi: mày vì sao phải quay xe lại?
Là muốn cảnh cáo cô, không được lại dùng ánh mắt mê hoặc người kia; hay vẫn là muốn chứng thật vẻ phiền não trong nội tâm, sự xuất hiện của cô thực sự đối với người lý trí bình tĩnh phát sinh quấy nhiễu sao?
Không biết……..
Chính anh cho ra đáp án, có vẻ ngớ ngẩn mà không thừa nhận.
Cô dừng lại bước chân đi chậm, cúi người xoa nhẹ đầu gối của mình, muốn giảm bớt cảm giác đau đớn yếu ớt, trên trán, đã chảy ra một tầng hơi mỏng sương mù.
Nghiêng người nhìn dòng xe cộ chạy tới lui như bay, cô thản nhiên hé miệng cười, muốn nâng lên thân thể, trên con ngươi lại đập vào một thân ảnh màu đen, thẳng một đường màu đen.
Cô kinh ngạc trợn to đôi mắt phượng xinh đẹp, đứng thẳng lên, nhìn người đàn ông đi rồi mà quay lại, toàn bộ phẫn uất sớm bị khó hiểu thay thế.
“Anh…”
Tô Noãn còn chưa kịp hỏi ra nghi ngờ của mình, Lục Cảnh Hoằng bỗng nhiên vươn cánh tay, túm lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô, động tác nhanh chóng mà bá đạo đem cô kéo vào vòng tay mình.
Cô ngẩng đầu lên, một bóng râm chiếu vào trên mặt cô, sau đó hai cánh môi mỏng đặt lên môi cô, cảm xúc ấm áp làm cho nhịp tim cô đập điên cuồng, trong con mắt lộ vẻ không dám tin.
Đây là tình huống gì?!
Cô hoàn toàn ngây dại.
Bốn môi chạm nhau, môi anh dán chặt lấy môi cô, không có tiến thêm một động tác nào, rất thâm trầm, nhưng cũng thực dịu dàng.
Xe chạy ven đường băng qua làm cho cát đá bay tứ tung, Tô Noãn im lặng nghe được tiếng bông boa nở rộ.
Cái loại cảm giác khác thường này, tới quá mức đột nhiên, quá mức tốc độ, cũng quá mức ngoài dự đoán của mọi người, cho nên, cô quên giãy giụa cùng kháng cự.
Anh cố gắng cọ mũi lên chóp mũi của cô, hơi thở của cô, chỉ có một trận hương vị tuyết mát lạnh, cứ như vậy hôn thật cứng ngắc, thật trúc trắc, nhưng không cách nào ngăn cản mặt của cô hồng lên.
Trong mấy giây ngắn ngủi, trước mắt của cô tựa như một tòa cảnh đêm bao phủ xuống cầu vượt, một mảng lớn hoa mai đỏ ao che lấp tầm nhìn cô, sáng lạng đến mức tận cùng, phảng phất như cận kề cái chết xinh đẹp.
Cô giống như nhìn thấy có người té ngã trên cầu, thấy một đạo bóng dáng cao to đẹp đẽ, chậm rãi xoay người, còn nhìn thấy bọn họ hôn môi, rõ ràng tựa hồ cảm nhận được nụ hôn kia.
Mềm mại nhẹ nhàng khoan khoái, tim đập nhanh, cùng tình cảnh trước mắt trong nháy mắt trùng hợp, giống như bức họa hiện trên võng mạc đỏ bừng của cô, một chút một chút, chiếm cứ suy nghĩ của cô.
Vậy giống như là một giấc mộng, cũng sẽ chỉ là một giấc mộng, nhưng, vì cái gì cảm xúc lại chân thật như vậy?
Tô Noãn lặng lẽ đứng trong vòng tay gầy gò mạnh mẽ kia, mặc cho thời gian ngừng lại một giây, tiếp tục lặng lẽ tỏ ra ngây ngô, trong lòng không khỏi thầm than: cô có phải hay không đã bỏ mất một phần cảnh tượng quan trọng trong trí nhớ?
————
Lục Cảnh Hoằng chạm tới cánh tay mảnh khảnh của cô, sau đó dời đến đầu vai của cô, từ từ nắm chặt, sau đó, nghiêng người cúi xuống, nhẹ nhàng mà vuốt ve môi cô, ngọt ngào lại trúc trắc.
Anh cảm giác tựa hồ mình đã sớm khát vọng nụ hôn này, có lẽ, ngay cả chính anh cũng không nguyện thừa nhận cái loại cảm giác làm cho lòng anh thấp thỏm này.
Anh nặng nề mà đè mạnh cánh môi mềm mại của cô, cùng ác ma trong nội tâm mong muốn chống lại, bởi vì vô cùng dữ tợn thống khổ, hai cánh tay vây lấy vai cô không khỏi siết chặt, muốn đẩy ra nhưng không cách nào khống chế hai tay của chính mình.
Khi anh dừng lại, đón nhận chính là đôi mắt phượng trong sáng lại lấp đầy kinh ngạc thì anh trong ánh mắt của cô, thấy được sâu trong nội tâm của mình tiềm ẩn dục vọng khổng lồ, nhưng không cách nào phán đoán những dục vọng này là bởi vì cái gì mà phát sinh.
Cho nên trong khoảnh khoắc cô ngẩng đầu lên, anh giữ lấy cánh tay cô, dễ dàng đem cô ôm vào trong lòng, sau đó nhanh chóng hôn lên hai mép môi kia để cho suy nghĩ rối loạn của anh tan chảy đi.
Ở trên cây cầu vượt, anh đã được chứng kiến qua nụ hôn của cô, quá mức ngượng ngùng, lại đủ để khiến tâm người ta bị thất lạc, không tìm về được lý trí thanh tĩnh.
Đôi mắt màu hổ phách đằng sau tròng kính không một tiếng động khép lại, anh âm thầm thông báo với chính mình: chỉ là anh muốn nghiệm chứng nụ hôn trên cầu kia đối với anh có lực ảnh hưởng, cho nên mới đi hôn cô ấy, không hơn không kém.
Cho đến khi anh bị lạnh lùng đẩy ra, anh còn đắm chìm trong suy nghĩ không cách nào làm rõ của bản thân, anh sâu kín mở mắt ra, nhìn thấy cô giơ cao cánh tay.
Anh nghĩ là cô sẽ cho anh một bạt tay, tựa như một lần kia trong thang máy, sau đó, mặt của anh sẽ hứng lấy cỗ lực đạo kia, tao nhã quay sang một bên, trước khi âm thanh vang dội hạ xuống.
Chính là, anh đợi thật lâu không thấy cái tát kia vung xuống, ánh mắt của bọn họ gặp nhau trong không khí khô hanh, anh lẳng lặng nhìn xuống cô, ánh mắt dời về phía cánh môi hồng hơi sưng của cô.
Cổ họng của anh đột nhiên có chút ngứa ngứa, cổ họng lên xuống kích thích, anh cảm thấy hẳn là anh nên nói cái gì, không giải thích được vì sao hôn, lại nhìn thấy đáy mắt xinh đẹp trong suốt kia thì quên toàn bộ ngụy biện.
Anh ở trong con ngươi của cô, phát hiện nội tâm ma quỷ của chính mình, lại không nghe thấy nguy hiểm mê hoặc của ma quỷ phát ra.
Lần đầu tiên, anh cảm thấy được anh thực đê tiện vô sỉ, hai tay rũ xuống bên người cứng ngắc nắm chặt nắm tay, anh quyết định yên lặng chờ một bạt tay giáng xuống.
Nhưng, tay cô lại chậm rãi hạ xuống, không có hung hăng vươn về phía anh, đáy mắt mờ mịt ảm đạm thản nhiên thoáng qua đau khổ châm biếm, xoay người nhấc chân lên, run rẩy đi về phía trước.
————
Tô Noãn không thể kháng cự đôi mắt màu hổ phách kia, trong lúc cô tính giáng xuống một bạt tay thì cô nhìn vào ánh mắt trong đôi mắt xinh đẹp kia, quá mức thâm thúy yên tĩnh, khiến cho lòng cô hơi hơi nhói đau.
Trên thế giới này, tại sao có thể có hai đôi mắt giống nhau như đúc?
Chỉ là, ánh mắt Thiếu Thần luôn tràn ngập ánh mặt trời giống như ý cười sáng lạng, mà trước đôi mắt này, bao trùm sương lạnh mùa đông, giống như đã vắng lặng cả một thế kỷ, dù là ai cũng không cách nào đi sưởi ấm nó.
Khi cô bị ánh mắt như thế nhìn chăm chú, cô không thể không sinh ra ưu thương, trước khi cô cảm nhận được đôi mắt chua xót, cô nhanh chóng xoay người, quên đi chật vật, muốn thoát khỏi đôi mắt quen thuộc kia.
Cô chỉ hoạt động một bước, liền không có cách nào đi về phía trước, dưới đáy mắt cô vụt sáng, nhìn thấy bóng dáng Cố Lăng Thành đứng sừng sững cách đó không xa.
Anh đứng ven đường dành cho người đi bộ, nhìn về phía cô, biểu hiện trên mặt làm cho người ta không thấy rõ cũng nhìn không hiểu rõ, chỉ là khóe miệng anh như trước chứa đựng một nụ cười nhàn nhạt.
Không biết anh đã đứng đó bao lâu, nhưng cô biết, cũng không phải mới vừa dừng lại bước chân.
Cô chợt nhớ tới buổi sáng ở phía sau khách sạn thấy một màn kia, so với tất cả tình huống hiện tại của cô sao mà giống quá, chỉ là, bọn họ bây giờ thay đổi vị trí.
Tô Noãn khẽ cười giễu một tiếng, quay đầu, cũng theo đó quay người lại, nhìn thấy đạo bóng dáng ưu nhã, đứng ở phía sau cô, không hề rời đi.