Ở bên kia bờ biển
Edit: Hiểu Đồng
Tô Noãn lạnh lùng nhìn thẳng vẻ mặt gần như khẩn thiết của Doãn Thuỵ Hàm, sâu kín phun ra mấy chữ:
“Ý của cô là, để cho tôi mang thai hộ giúp hôn nhân của cô và Cố Lăng Thành sao?”
Doãn Thuỵ Hàm nhìn vẻ mặt Tô Noãn, kéo nhẹ khoé môi, cười đến có chút miễn cưỡng, mang theo ngôn ngữ chua sót bất lực:
“Nếu Tô tiểu thư có thể cho Lăng Thành hiểu rõ tình yêu, tôi sẽ không ngăn cản, từ lúc mới bắt đầu tôi sẽ không ngăn cản qua không phải sao?”
Doãn Thuỵ Hàm dừng lại một chút, cô hơi ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua căn nhà không tính là sa hoa này, sau đó tầm mắt hạ xuống trên khuôn mặt Tô Noãn:
“Nếu Tô tiểu thư thật sự chấp nhận anh ấy, nên hiểu được mục đích hiện tại tôi ngồi ở đây.”
Cố Lăng Thành cần đứa con, mà Doãn Thuỵ Hàm sẽ không sinh được nữa, nếu Tô Noãn cô yêu Cố Lăng Thành như vậy, liền giúp anh ấy sinh một đứa con đi, coi như là thoả mãn tình cảm nhớ nhung của cô dành cho Cố Lăng Thành mấy năm nay.
Tô Noãn giọng điệu mỉa mai nở nụ cười, đem điều khiển từ xa để lại trên ghế sofa, khoanh cánh tay, thản nhiên, đánh giá người vợ thâm tình đại nghĩa này:
“Tôi nghĩ trước khi tôi hiểu ra, cô hẳn là nên rõ ràng chính mình đang làm cái gì, tôi hiện tại bất quá cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường nhất, không cần thiết để cho cô đường đường là Thị trưởng phu nhân lãng phí tâm cơ giễu cợt như vậy.”
Trong ti vi còn vang lên tiếng nhạc vui, nhưng không cách nào làm dịu đi bầu không khí từ từ căng thẳng lạnh lùng bên trong phòng khách, Tô Noãn nhìn Doãn Thuỵ Hàm khẽ vặn chân mày, nhẹ nhàng cười cười:
“Nếu mấy tháng sau cô tới tìm tôi nói mấy lời này, tôi thế nhưng có thể thật đúng là nghĩ đến cô vì Cố Lăng Thành mà cam nguyện uỷ khuất mình, dù sao ngay cả người chồng chân chính của mình cô cũng có thể khoan dung có thêm vợ, quả thật là rất mê người.”
“Tô tiểu thư không tin ý của tôi sao?”
“Tôi chưa bao giờ hoài nghi động vật giống cái đang lúc vì con giống đực nào đó mà liều đánh nhau một sống một chết, thế giới động vật, hẳn là cô có xem qua đi, cô cảm thấy một con báo có thể chứa hai con hổ sao?”
Dung nhan tinh xảo của Doãn Thuỵ Hàm bên dưới vẻ mặt bình thản trầm xuống, cô ta nhìn Tô Noãn không ngừng nói một từ, không phủ nhận cũng không thừa nhận Tô Noãn giờ phút này đưa ra phỏng đoán.
“Nếu tôi đi mang thai hộ, vậy cô định an bài chỗ ở của tôi như thế nào, thân là vợ lớn cô nếu có thể chủ động sắp xếp giúp chồng mình tìm phụ nữ, như vậy tự nhiên sẽ không để ý đem hang ổ ân ái của bọn cô tặng cho một phụ nữ khác, cho nên Cố phu nhân, cô phải rời đi sao?”
Tô Noãn cười lạnh nhìn thẳng Doãn Thuỵ Hàm đối diện, Doãn Thuỵ Hàm nhíu mày, ngữ khí hờ hững đáp lại Tô Noãn từng bước ép sát, giống như cái đề tài này bất quá cũng chỉ là việc nhà để hai người phụ nữ nói chuyện phím:
“Tô tiểu thư nếu nghĩ đến quay về bên Lăng Thành, tối thiểu không nên phá huỷ anh ấy không phải sao?”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ tới muốn cướp đi Cố Lăng Thành từ trong tay cô, cô cho rằng tôi còn có thể muốn một tay tự phá huỷ tất cả hạnh phúc của đàn ông sao?”
Tóc mái dài màu nâu trên trán che lại đôi mắt cô, Doãn Thuỵ Hàm nhìn sang, liền chỉ nhìn thấy khoé miệng Tô Noãn thản nhiên trào phúng:
“Huống chi, tôi vì cái gì phải đi phá huỷ anh ta, cô cho là Cố Lăng Thành là người đàn ông dễ dàng bị huỷ diệt như vậy sao? Đừng quên, tôi với anh ta mà nói, bất quá cũng chỉ là món đồ chơi hứng thú nhất thời mà thôi, sau khi thắng một ván cờ liền vứt bỏ đi.”
“Tô tiểu thư, thật sự cho rằng Lăng Thành chỉ là đem cô trở thành quân cờ lợi dụng xong rồi ném bỏ sao?”
Tô Noãn đứng dậy mới vừa đi được một bước, liền nghe được thanh âm khinh u của Doãn Thuỵ Hàm từ phía sau truyền đến, cô hơi nghiêng đầu, mắt nhìn xuống vẻ mặt xinh đẹp điển cố của Doãn Thuỵ Hàm hơi thở nồng đậm:
“Cô muốn nói gì cứ nói thẳng ra tốt hơn, không cần phải quanh co lòng vòng với tôi như vậy, tôi nhớ được trước đây tôi từng nói qua, chúng ta không phải bạn tốt thân thiết gì, ngay cả nhiều khi ở chung một giây cũng làm cho đối phương không được tự nhiên.”
Doãn Thuỵ Hàm ngồi ở trên ghế sofa, ngẩng đầu nhìn Tô Noãn lời nói lạnh nhạt, sắc mặt buồn tẻ:
“Anh ấy có nhiều phụ nữ như vậy, lần lượt thay đổi, nhưng chỉ riêng cô là anh ấy dây dưa nhiều năm như vậy, anh ấy còn không muốn chặt đứt quan hệ với cô, cô không phải không biết nói anh ấy vô tình, nếu anh ấy giống như lời nói thật muốn cùng một người phụ nữ phũ sạch quan hệ thì…”
“Cho nên, nếu như là cô, tôi nghĩ anh ấy sẽ không quá bài xích tôi làm ra quyết định này.”
Mặc dù hôn nhân trở nên hữu danh vô thực, cũng phải nỗ lực bảo vệ vinh quang chói lọi bên ngoài, duy trì hình tượng vợ chồng mẫu mực Cố phu nhân cùng Cố phó thị trưởng của cô ta?
Thay vì khiến chồng ở bên ngoài tầm hoa vấn liễu, chẳng thà tự mình tìm đàn bà thích hợp, để có thể vừa ràng buộc tâm của chồng, vừa có thể khiến cho đoạn hôn nhân này tiếp tục nữa, mà không phải kết thúc thảm đạm.
đào hoa, trăng hoa
“Tôi rất hiếu kỳ, năm đó cô khóc lóc cầu xin tôi thành toàn cho cô và Cố Lăng Thành, có phải thật là vì thương anh ta hay không, nếu như đây được gọi là tình yêu, tôi cũng nghi ngờ, làm sao cô có thể thờ ơ đưa tiểu tam vào cửa?”
Nếu quả thật yêu một người đàn ông, hận không thể trong mắt trong lòng của anh ta chỉ có một mình cô, như thế nào còn có thể nói, giúp người đàn ông mình yêu thích tìm kiếm một người phụ nữ thích hợp làm tình nhân.
Tình yêu như vậy, xác thực làm người ta khinh bỉ đi.
Gặp phải chất vấn của Tô Noãn, cảm xúc trạng thái của Doãn Thụy Hàm vẫn luôn thập phần bình tĩnh, thanh âm nhẹ nhẹ như nước:
“Tôi cũng là một người phụ nữ thực tế, cho dù hiện tại đang ở vị trí này, cũng rõ ràng mình muốn gì, tôi sẽ không chấp nhất với bất luận một chuyện nào, bao gồm tình yêu, tự nhiên cũng bao gồm đàn ông.”
Tô Noãn nhìn thấy Doãn Thuỵ Hàm tự mình xử lý chuyện bên ngoài như vậy, trầm mặc trôi qua cười rất bình thường, không mang theo châm biếm gì:
“Vậy cô và Cố Lăng Thành thật đúng là trời sinh một đôi, đều không thèm khát tình yêu, sống chung một chỗ cũng xác thực giảm đi không ít mâu thuẫn phát sinh giữa các cặp vợ chồng bình thường.”
“Tô tiểu thư cô không tin tôi yêu anh ấy, tôi cũng không có tư cách ép buộc cô đi tin tưởng, nhưng tôi cũng hy vọng Tô tiểu thư hiểu được, trừ bỏ tình yêu, cuộc sống còn có nhiều chuyện khác quan trọng hơn, tôi chỉ đưa ra lựa chọn mà mình cho là thoả đáng nhất.”
“Cho nên, chỉ vì chuyện quan trọng hơn của cô, mà có thể mặc kệ hiềm khích trước kia, thoải mái tới chỗ tôi, tốt bụng bố thí cho tôi cái nhiệm vụ vinh quang và may mắn này sao?”
“Cô phải cô thương anh ấy sao?”
Doãn Thuỵ Hàm nhíu mày lại, giống như đã sớm nhận định sự thật này, mà cô ta giờ phút này giống như một người vợ lớn ban ơn, định ban cho tình yêu cay đắng của Tô Noãn dành cho chồng mình một cơ hội trở thành phụ nữ ở bên cạnh chồng mình.
“Cô vẫn luôn yêu Cố Lăng Thành, không phải sao?”
“Không yêu.”
Câu trả lời được lập lại lần thứ nhất, rất đơn giản cũng rất quyết đoán, Tô Noãn ngước mi mắt lên, dùng đường cong vắng lặng mà kiêu ngạo liếc xéo cô ta:
“Không thương.”
Tô Noãn sắc bén xoay người, vòng qua sofa đi về phòng ngủ, Doãn Thuỵ Hàm chẳng biết đứng lên khi nào, nhìn thân ảnh mảnh mai của cô, vẫn còn tao nhã mà cười cười:
“Tô tiểu thư yêu người khác sao? Là ai đây? Lục Cảnh Hoằng, hay là Lục Thiếu Thần đã chết, hay là người đàn ông trong xe thể thao màu xanh ngọc bích lần trước?”
Tô Noãn kinh ngạc quay đầu, nhìn Doãn Thuỵ Hàm khoé môi tươi cười, thật lâu sau, lãnh đạm trả lời:
“Đó là chuyện của tôi, không nhọc công cô lo lắng, cô có thời gian như vậy, chẳng thà cô nên quan tâm nhiều hơn cuộc sống hôn nhân của mình một chút đi.”
Doãn Thuỵ Hàm thu lại nụ cười, yên lặng đón nhận ánh mắt của Tô Noãn, nhíu hàng mi dày lại:
“Tôi không hiểu Tô tiểu thư vì cái gì luôn nói làm người khác khó chịu mà tức giận? Cho dù tôi mang theo thành tâm mà đến.”
Mang theo thành tâm? Là cố tình đi!
Tô Noãn lãnh trào gợn lên khoé miệng, cô không phải đứa ngốc, sao lại không nhìn ra Doãn Thuỵ Hàm đang đùa giỡn?
Doãn Thuỵ Hàm sớm nên rõ ràng tính cách của Tô Noãn, tâm cao khí ngạo cô làm sao có thể đồng ý mang thai hộ?
Năm đó trong lúc cô vẫn còn là Cố phu nhân, cô liền không tha thứ cho Cố Lăng Thành bên cạnh có người đàn bà khác, bây giờ cô càng sẽ không hèn mọn tự hạ thấp mình đi làm một kẻ thứ ba bị người đời phỉ nhổ, trở thành cái loại người chính mình chán ghét kia.
“Tôi đồng ý mang thai hộ, cô có thể cho tôi cái gì, cô có thể đem tất cả những thứ tôi từng mất đi trả lại cho tôi sao? Bất quá nếu như không thể, cũng đừng có tiếp tục thảo luận với tôi cái đề tài nhàm chán liên quan đến tình yêu.”
Tô Noãn ánh mắt lạnh lùng nhìn Doãn Thuỵ Hàm, được một lát, bỗng nhiên cười cười:
“Tình yêu của tôi cũng không có vĩ đại như cô, cho nên tôi đã sớm quyết định không còn yêu nữa, mấy năm trước cô cũng đã thành công cướp đi món đồ tôi quan tâm, hiện tại không cần thiết trở lại khoe khoang.”
“Nếu như cô nhất định cảm thấy tôi hại chết con cô, tôi cũng không còn gì để nói, ít ra lúc đó tôi cũng dốc hết sức liều mạng đi cứu con bé, coi như là cũng không có lỗi với nó, tuy rằng tôi và nó không có cùng quan hệ huyết thống.”
Doãn Thuỵ Hàm sắc mặt đột nhiên tái nhợt, tay cầm túi xách chậm rãi siết chặt, cô cứng đờ nâng lên khoé miệng, trên vầng trán lộ ra nhàn nhạt ẩn nhẫn không vui.
“Tôi cũng không nghi ngờ cho rằng mình là một thánh mẫu từ bi, cũng không cho rằng Doãn Thuỵ Hàm cô là cây đèn cạn dầu, tối nay tôi sẽ dọn đi khỏi nơi đây, sẽ không để cho cô phải ăn không ngon, ngủ không an giấc.”
Tô Noãn nói xong, liền mở cửa vào phòng, một tiếng bịch nặng nề mà đóng lại, không quan tâm tới Doãn Thuỵ Hàm bên ngoài có tâm tình gì, chỉ là ngồi ở bên giường, ngồi rất yên lặng.
————-
Khi đồng hồ treo tường vang lên tiếng chuông báo hiệu giờ tối thì cửa thư phòng của anh bị gõ mở, Kiều cười dài đứng ở cửa, trong tay bưng một ly Cappuccino, đó là anh nhờ Kiều đi ra quán cà phê bên ngoài Thiên Hương Hoa Đình mua.
Lúc ấy, Lục Cảnh Hoằng đang ngồi ở trước bàn đọc sách, nghiêm túc nghiên cứu một quyển sách, anh ngẩng đầu lên nhìn thấy Kiều, liền khép lại quyển sách vốn đang xem mê mẩn, cũng đem bỏ vào trong ngăn kéo.
Kiều nhân dịp chú ý đưa mắt nhìn sang, phát hiện đúng là quyển sách “Tình yêu kế” lần trước Lục Cảnh Hoằng ghét bỏ để lại trong xe, anh cũng không biết Lục Cảnh Hoằng đem sách về từ khi nào.
“Lục bộ, đây là Cappuccino anh muốn.”
Lục Cảnh Hoằng đón nhận cái ly, nhìn Kiều thản nhiên cười cười, khó có được tâm tình tốt như vậy, để lộ ra hàm răng trắng tinh, Kiều hiểu ý gật đầu, nhìn Lục Cảnh Hoằng vừa uống Cappuccino, vừa mở tài liệu ra.
“Còn có chuyện khác sao?”
Lục Cảnh Hoằng thấy Kiều vẫn chưa rời đi, một mực đứng yên lặng bên cạnh bàn, liền ngẩng đầu hỏi, dưới tình huống bình thường, khi mua xong Cappuccino cho anh chính là giờ Kiều tan sở.
Kiều cúi đầu suy nghĩ kỹ mấy giây, lần nữa ngước mắt lên thì trên mặt mang theo mỉm cười, hướng Lục Cảnh Hoằng bẩm báo một chuyện:
“Lục bộ, Tô tiểu thư ở trong phòng khách…”
“Khụ khụ…”
Lục Cảnh Hoằng nhất thời sơ ý, Cappuccino uống vào trong khí quản, cổ họng ngứa ngáy khó nhị ho khan, từng giọt Cappuccino nhếch nhác rơi trên văn kiện, chất lỏng nóng bóng loang ra làm lem một mảng lớn màu mực.
“Lục bộ, anh có sao không?”
Kiều ân cần tiến lên, đưa lên một cái khăn tay, Lục Cảnh Hoằng đón nhận lau chùi khoé miệng cùng vết bẩn trên áo sơ mi, thân thể đã đứng lên khỏi ghế, vừa bước nhanh đi ra ngoài vừa trách cứ Kiều:
“Vừa rồi sao không nói cho tôi biết, cậu học được tự chủ trương từ khi nào rồi hả?”
Anh không ngờ tới Tô Noãn đêm nay sẽ tới, anh biết Tô Noãn luôn quật cường khó tính, không thể khuất phục nhanh như vậy, chỉ có người đuổi cô ấy một bước cô ấy mới có thể đi về phía trước nửa bước, mà lần này lại phối hợp đến khiến cho anh chắc lưỡi hít hà.
Lục Cảnh Hoằng cảm giác được nhịp tim của mình đang từ từ tăng nhanh, anh tất nhiên là biết Tô Noãn lúc này đến ý vị như thế nào, tinh thần bắt đầu rối loạn, có kích động hưng phấn cũng có thấp thỏm khẩn trương.
Mới vừa bước ra cửa thư phòng, ở một bên giá sách bằng kính thuỷ tinh phát hiện áo sơ mi mình dính vài giọt vết bẩn, hơi nhíu mày lại, lập tức thay đổi phương hướng, bước nhanh về phía phòng ngủ bên cạnh.
Lục Cảnh Hoằng ở trong phòng thay đồ nhanh chóng chọn bộ quần áo để thay, vừa cài lại áo sơ mi, vừa liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh, chờ cho sau khi cài xong cúc áo, ở trước gương qua lại vòng vo vài lần, sau khi xác định không có vấn đề gì, mới đi ra ngoài, bước chân rất nhanh mà có vẻ hơi rối loạn, mất đi dáng vẻ tao nhã khắc chế trong quá khứ.
Khi đi ra khỏi phòng ngủ thì không cẩn thận vấp phải cánh cửa, cả người chật vật đụng vào khung cửa bên ngoài, từ lúc anh đi tới phòng khách, cũng không có xảy ra chuyện gì làm cho anh cảm thấy mất mặt nữa, trên mặt thuỷ chung vẫn duy trì vẻ mặt trấn định mà hờ hững.
Tô Noãn ngồi ở ghế sofa phòng khách, Kiều thư ký vừa mới rời đi, hơn nữa nói cho cô biết Lục Cảnh Hoằng hết bận rồi ra, cô không nóng vội, trái lại, càng hy vọng Lục Cảnh Hoằng từ từ hãy ra, để cho cô có đủ thời gian chuẩn bị lý do giải thích.
Trên ghế sofa bày đầy các loại đồ chơi thú nhồi bông, giống y hệt như trên giường lớn kia, những món đồ chơi đáng yêu kia đang hướng về phía cô ngây ngô cười ngọt ngào, Tô Noãn cúi đầu nhìn mấy món đồ chơi này cùng với phong cách thiết kế trong phòng cũng không hợp nhau, toát ra vẻ ngây ngô.
Không biết Lục Cảnh Hoằng ở đâu tìm được đầy đủ mấy món đồ chơi này, cố gắng khâu vá lại tuổi thơ của cô đã bị vỡ ra từng mảnh nhỏ, trong lòng Tô Noãn tràn ngập chua xót cảm động.
Chưa bao giờ có một người đàn ông nào giống như anh, nghĩ tới việc xây dựng lại một tuổi thơ tốt đẹp cho cô.
“Em đã đến rồi.”
Câu văn trần thuật rất bình thản, Tô Noãn nghe thấy thanh âm của Lục Cảnh Hoằng, kéo về suy nghĩ bay xa của mình, anh đang đứng ở trong phòng khách, cô điều chỉnh tốt tâm tình của mình, muốn cho Lục Cảnh Hoằng một nụ cười lịch sự.
Kết quả, mới vừa ngẩng đầu, Tô Noãn liền thật sự nở nụ cười, không vì dung nhan lạnh lùng cao ngạo của Lục Cảnh Hoằng trước mắt, mà vì cúc áo sơ mi cài sai nút cao nút thấp, còn có trên chân anh mang đôi dép ngược.
Lục Cảnh Hoằng thoáng nghi hoặc nhíu mày, nhìn thấy Tô Noãn cười giống như đứa bé, cô tựa người vào trên ghế sofa, cười đến thở không ra hơi, anh không biết trong phòng khách có cái gì đáng để cô cười như vậy.
Thật lâu sau, Tô Noãn mới dừng lại, có chút ngượng ngùng liếc mắt liếc Lục Cảnh Hoằng một cái, cúi đầu, thu lại vẻ mặt cực kỳ khoa trương của mình, hai má trắng nõn ửng đỏ.
“Cười đủ chưa?”
Lục Cảnh Hoằng nhìn chung quanh một vòng, lại vẫn không phát hiện quái dị nằm ở đâu, trừ bỏ mấy món đồ chơi trên ghế sofa này đối với anh mà nói là những con quái vật nhỏ, cho nên anh chờ Tô Noãn cho anh một lời giải thích họp lý, cô lại đứng lên, hơn nữa đi về phía anh.
Tô Noãn dừng lại trước mặt Lục Cảnh Hoằng, hơi ngẩng đầu, nhìn ngũ quan góc cạnh rõ ràng của Lục Cảnh Hoằng, vẻ đẹp ban đầu kia tựa như biển tuyết sâu thẳm, trên con ngươi ánh ngược ra vẻ mặt thanh tao cao ngạo kia, Tô Noãn cong lên khoé miệng:
“Muộn quá tôi không tìm được chỗ cho tôi tá túc.”
Lục Cảnh Hoằng nhìn thấy vẻ mặt của Tô Noãn không phải là giả, quay đầu nhìn thấy hành lý nằm ở cửa, rất nhiều đồ, anh không biết một cô gái yếu ớt như cô vậy làm sao đem tới được, thuận tiện anh cũng ý thức được, Tô Noãn dọn đến ở chung với anh rồi.
Đôi môi mỏng đỏ khẽ cong nhẹ đến mức không thể nhìn thấy, lập tức khôi phục thẳng băng như lúc ban đầu, tầm mắt anh quay lại, nhíu đuôi lông mày, nhìn xuống Tô Noãn, ở trước mặt cô, không để lộ ra bộ dạng mừng rỡ như điên.
Biểu tình hưng phấn kích động như vậy thật không hợp với anh, một người đàn ông tuổi, không có khả năng vì vậy mà ở trong phòng khách cao hứng nhảy dựng lên, anh cảm giác mình hẳn là nên chững chạc một chút, vẫn duy trì bộ dáng bình tĩnh tỉnh táo thường ngày.
Tô Noãn nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng cố tình làm ra vẻ nghiêm túc kỳ cục, trong lòng lại mơ hồ chua chua, nhìn bộ dạng này của Lục Cảnh Hoằng, cô đau lòng đến muốn khóc.
Ở trên người anh, cô tựa hồ thấy được từng bóng dáng của mình, còn có bóng dáng của Thiếu Thần, bọn họ đều yêu một người, cuối cùng lại khi không mà chết, cô vốn là có thể thay đổi tình yêu cay đắng của Thiếu Thần….
Cho nên, cô nhịn không được tiến lên nhẹ nhàng mà ôm lấy Lục Cảnh Hoằng, thân thể anh bởi vì kinh ngạc mà khẽ sợ run lên, nhưng sau đó liền đưa ra hai cánh tay vây lấy cô.
Ấm áp ôm trong ngực, xen lẫn hơi thở biển nhẹ nhàng khoan khoái, làm cho cô không chịu khống chế muốn đi ỷ lại, ít nhất, ở một khắc này, cô không ngăn được Lục Cảnh Hoằng cho hết tất cả bảo vệ.
“Làm sao vậy?”
Giọng nói của Lục Cảnh Hoằng ẩn chứa lo lắng vang lên đỉnh đầu cô, Tô Noãn giật giật đầu, ở lồng ngực của anh tìm được một vị trí thoải mái, thấp giọng thì thào trả lời:
“Lục Cảnh Hoằng, thật ra thì tôi không muốn nói… Anh cài sai nút áo sơ mi rồi, còn có, dép của anh… giống như là mang ngược ấy.”
Cánh tay vòng quanh thắt lưng cô của Lục Cảnh Hoằng cứng đờ lại, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng vẻ mặt có chút cậy mạnh, trên lỗ tai dâng lên màu hồng nhạt mơ hồ, hợp với bên tai, chỉ im lặng trong chốc lát, Tô Noãn nghe thấy anh biện hộ:
“Chẳng ai hoàn mỹ cả, em nên hiểu được, đây chẳng qua là chuyện xảy ra ngoài ý muốn nho nhỏ.”
Tô Noãn rúc vào trong lồng ngực anh, không có biểu lộ nặng nề, thoải mái mà mỉm cười, hơi nhắm mắt, gật đầu một cái, nhẹ nhàng thì thầm:
“Ừ, là một chuyện ngoài ý muốn, chuyện ngoài ý muốn rất nhỏ.”
Khi đó Tô Noãn suy nghĩ, nếu trên thế giới này thật sự còn tồn tại một người đàn ông như vậy, có thể vững vàng bắt lấy cô, thật là tốt biết bao, không để cho cô nghĩ phải chạy trốn nữa.
Tô Noãn không biết, khi đó Lục Cảnh Hoằng đang nghĩ, yêu, cho dù là chuyện quay về một ngàn một trăm năm trước, ít ra anh cũng đã thành công bước ra bước đầu tiên, anh đã nắm được vé tàu đi xuyên Bỉ Ngạn, chỉ cần tìm ra được phương hướng đi xuyên qua nội tâm cô.
Bươm bướm bay bất quá chỉ là biển xanh biếc, chỉ vì một đầu biển kia không có phong cảnh làm cho cô lưu luyến, như vậy Lục Cảnh Hoằng đối với Tô Noãn mà nói, có tính là phong cảnh sáng lạn ở bên kia bờ biển không?
Ví ngược dòng mãi mê tìm đường theo đuổi, đường càng thêm trở ngại xa xôi, thuận dòng theo đến tận nơi, giữa vùng nước biếc…
Ngay cả hành trình tình yêu cần phải ngàn dặm đi xa, nếu như sức mạnh tình yêu thật sự to lớn như vậy, như vậy, bọn họ cuối cùng cũng sẽ đạt được hạnh phúc thuộc về bọn họ.
Cho dù, quá trình hạnh phúc, đều có một phen gian nan.