Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

chương 50: lột xác đàn ông

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người tình mới của quan ngoại giao – Chương

Người tình mới của quan ngoại giao // Comments:

Votes

Chương : Lột xác đàn ông

Edit: Hiểu Đồng

Tô Noãn sững sờ nhìn đèn treo trên đỉnh đầu, váy ngủ trên người không tốn chút sức nào liền bị Lục Cảnh Hoằng cởi ra, khi cô kịp phản ứng lại, bọn họ đã thẳng thắn nằm đối diện nhau ở giữa giường.

Tô Noãn khuôn mặt đỏ lên, hai tay khôi phục tự do theo bản năng muốn kháng cự, lòng bàn tay lại chạm tới lồng ngực Lục Cảnh Hoằng thì đột nhiên rụt trở về, thế nhưng anh lại bắt lấy cánh tay rụt rè sợ hãi của cô, gắt gao dán lên lồng ngực mình.

Tô Noãn hoảng sợ khẽ nhếch miệng, rút lại cổ tay trắng nõn, lại cảm giác được Lục Cảnh Hoằng cầm rất chặt, căn bản không thể nhúc nhích, lòng bàn tay Lục Cảnh Hoằng nóng bỏng làm cho lòng cô giống như tia lửa sấm sét giáng xuống run rẩy hít thở không thông.

Khi Lục Cảnh Hoằng cúi người xuống thì Tô Noãn cảm thấy được hô hấp của mình muốn ngưng đọng, rõ ràng không muốn thậm chí là bài xích loại hành vi thân mật này, nhưng cảm giác tê dại không thể ngăn cản chảy xuôi trong mạch máu.

Loại thể nghiệm xa lạ này phảng phất giống như đã từng quen biết, là chuyện tối hôm qua cô mới vừa trải qua, cho dù là khi đang say rượu, nhưng thân thể lại nhớ kỹ loại cảm giác này, làm cho cô thấy sợ hãi rồi lại chờ mong, trái tim điên cuồng đập loạn lên.

Lục Cảnh Hoằng cúi đầu tới gần, thân thể Tô Noãn sớm cứng ngắc thành tảng đá, cô không có chật vật che đậy thân thể thể co rúm bên dưới, không khỏi đem đầu nghiêng về một bên, vùi thật sâu vào trong gối.

Ngón tay thon dài nâng cằm cô, đem đầu cô quay lại, một đôi mắt phượng ướt át ngượng ngùng, loé lên kiều mỵ phong tình, khi chống lại đôi mắt màu hổ phách như muốn thiêu đốt kia của Lục Cảnh Hoằng thì lại muốn tránh khỏi bốn mắt giao nhau.

Lục Cảnh Hoằng chẳng biết từ khi nào đã cởi bỏ quần áo trên người, cô không dám đi nhìn thẳng vào, rũ xuống lông mi giống như hai cánh bướm không chỗ run rẩy, cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp vui mừng mà bất đắc dĩ của Lục Cảnh Hoằng vang trên đỉnh đầu:

“Noãn Nhi, nhìn anh, ngẩng đầu lên nhìn anh.”

Tô Noãn chậm rãi ngước mắt lên, nhu thuận nhìn Lục Cảnh Hoằng phía trên, một đôi mắt bởi vì ngượng ngùng mà khoé mắt tinh hồng khẽ cong, cô phát hiện ngũ quan trắng nõn của Lục Cảnh Hoằng hiện rõ ràng bên dưới ngọn đèn vàng âm u, hình như cũng nhiễm lên một chút ửng hồng.

Một đôi tay giống như là bị cái gì đó mê hoặc, nghe lệnh mặc cho anh định đoạt, bị anh đặt ở thắt lưng gầy gò của anh, trong lúc lòng ngón tay mềm mại của cô lướt qua da thịt anh, Tô Noãn rõ ràng nhận thấy được thân thể Lục Cảnh Hoằng cứng ngắc.

Đôi môi lạnh lẽo che phủ đôi môi đỏ hồng hé mở của cô, Tô Noãn sững sờ mở to mắt, sóng triều xa lạ đập vào mặt, không khỏi bởi vì kinh ngạc mà há to mồm, lại bị anh nhân cơ hội đó, đầu lưỡi dễ dàng thăm dò vào trong khoang miệng cô, ở trong môi miệng cô lưu luyến quên lối về.

Đôi bàn tay to duyên dáng kia lướt dọc theo hai má của cô, chậm rãi trượt xuống, đầu óc Tô Noãn trống rỗng, cả người mềm yếu vô lực, một đôi bàn tay không thể ngăn cản bắt đầu luống cuống tìm kiếm phần cảm giác có thể cho cô ký thác dựa dẫm vào này.

Một đôi mắt phượng tràn đầy thấp thỏm lo lắng, nhanh như chớp lay động, một đôi tay che miệng, không để cho mình phát ra âm thanh tự biết là quái dị, giống như một con chuột hoa dẫm vào bãi mìn, khiếp đảm mà sợ hãi.

Hô hấp của anh phả ra càng gấp gáp, không ngừng hôn di chuyển xuống dưới, tiếng ngâm khẽ kiều diễm quanh quẩn bên trong căn phòng mờ tối, thân thể Tô Noãn kịch liệt run rẩy, ngón chân của cô không tự chủ được co rụt lại.

Tô Noãn cảm giác mình giống như là khinh khí cầu treo lơ lững trên bầu trời, tìm không thấy một điểm chạm đất, chỉ có thể dựa vào thân thể Lục Cảnh Hoằng, liếm liếm cánh môi khô khốc không bị khống chế, trời đất quay cuồng ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Khi bờ môi nóng bỏng kia có khuynh hướng tiếp tục di chuyển xuống dưới thì hai bàn tay cô theo bản năng, nâng chặt đầu của anh, chỉ dựa vào cảm giác, cũng tuân theo cảm giác, mang anh trở lại trước mặt cô, gần như tham lam dán lên, vừa hôn trả anh, vừa mềm nhẹ thở gấp.

Tô Noãn gắt gao ôm chặt cổ anh, không cho nụ hôn của anh lan tràn xuống dưới, nụ hôn của bọn họ đã sớm không còn thanh thuần, ngay từ lúc bắt đầu đã thâm trầm hướng về chỗ sâu nhất của dục vọng.

Tô Noãn mấp máy đôi mắt, đem cái lưỡi thơm tho vươn vào trong miệng anh, cùng đầu lưỡi của anh triền miên truy đuổi, chủ động như vậy làm cho Lục Cảnh Hoằng vui mừng lo lắng, lại không cách nào kháng cự, cô trong mắt anh, là yêu tinh ngọt đến lan tràn, đẹp nhưng lại cay nóng.

Đúng vậy, yêu tinh, cô chưa bao giờ là thiên sứ, thiên sứ sẽ không mê hoặc lòng người, sẽ không khơi lên dục vọng đen tối nhất tận đáy lòng của đàn ông, cho dù là anh, trước sau như một thanh tâm quả dục, gặp được cô, cũng khống chế không nổi dục vọng của mình.

Anh hơi há mồm, gắt gao nhìn chằm chằm cô, phát ra hơi thở dồn dập từng cơn, anh đem đầu vùi vào trên cổ cô, hơi thở nóng bỏng làm cho cô có cảm giác tội ác, cô đã làm ô uế thuần khiết tốt đẹp nhất trên thế giới này.

“Anh muốn em…”

Giọng nói khàn khàn mà khắc chế gãy gọn vang lên bên tai cô, mờ mịt quay đầu, chống lại ánh mắt trong sáng nóng rực kia của anh, không khỏi thả lỏng tay mình.

Đó là một loại đồng ý ngầm, Tô Noãn nhìn Lục Cảnh Hoằng trên trán lấm tấm mồ hôi, thế nhưng không tìm ra được lý do cự tuyệt, cô nhắm hai mắt lại, khuôn mặt đỏ hồng, hơi thở tràn đầy hương kem ngọt lịm.

“Anh muốn em.”

Anh gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt loé lên của cô, rất trực tiếp nói, lời nói rõ ràng như vậy không trau chuốt, làm cho cô cảm giác vừa xấu hổ bối rối rồi lại không thể ức chế hưng phấn.

Tô Noãn cũng không ngờ đến, người đàn ông ban ngày nghiêm trang thế nhưng khi trên giường lại biến thành cầm thú lớn mật không sợ gì, rốt cuộc cô cũng hiểu, tại sao Cố Lăng Thành thích ra bên ngoài tầm hoa vấn liễu, không chịu ổn định.

Có lẽ, giữa nam và nữ có lực hấp dẫn với nhau, lúc ban đầu cũng không phải là yêu, mà là do nhu cầu ham muốn đi?

Cô không biết trò chơi lần này kết thúc như thế nào, giằng co một buổi tối, đều nói đàn ông như lang sói, nhất là một con mới vừa trải qua đói bụng, không ăn được thoả thê thề không bỏ qua.

Ý thức mơ hồ, nụ hôn nóng ẩm dừng ở trên ánh mắt khép kín của cô, cô hình như nghe thấy giọng đàn ông khàn khàn mà thoả mãn nhỏ giọng thì thầm bên tai cô: Noãn Nhi, Noãn Nhi…

————

Tô Noãn rất khuya mới tỉnh lại, cảm giác bị hai đạo tầm mắt sắc bén nhìn chăm chú, ý thức mông lung xoay người, muốn kéo chăn mền trên người, lại chạm đến một mảnh da thịt lạnh lẽo.

Đột nhiên mở mắt ra, tầm mắt liền đối diện với Lục Cảnh Hoằng ngồi ở bên giường, thân thể của anh được bao bộc trong một bộ đồ ngủ tơ tầm, lộ ra lồng ngực rắn chắc gầy gò, hai bàn chân thon dài tuỳ ý giao nhau.

Mái tóc ẩm ướt còn rơi vài giọt nước, Lục Cảnh Hoằng cúi đầu nhìn cô, trầm tĩnh mỉm cười, phát giác cô đã tỉnh lại, cười đến càng thêm nồng đậm.

Đồ chơi thú nhồi bông đầy giường, đó chính là nhân vật thiện lương đáng yêu chỉ có trong thế giới cổ tích, vây quanh một người vóc dáng cao như Lục Cảnh Hoằng, trông có vẻ buồn cười nhưng lại hết sức hài hoà.

Tô Noãn nhắm lại mí mắt mỏi mệt, cô rõ ràng nơi đây cũng không phải là toà thành hay là thiên đường, mà đây chỉ là phòng ngủ của Lục Cảnh Hoằng, chỉ là phòng của một người đàn ông.

Khi ý thức được điểm này, Tô Noãn kêu lên, lông ngỗng che phân nữa ngực bị chậm rãi hạ xuống, một trận không khí lạnh lẽo xâm nhập thần kinh cô, bối rối kéo qua một con gấu Teddy che khuất chính mình, lại không che hết được cảnh xuân bị phơi bày.

Đồ chơi khắp phòng không ngừng cười ha hả nhìn chằm chằm cô, giống như Lục Cảnh Hoằng, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng trước giờ giờ phút này mang theo nụ cười nhìn cô, nhìn không chớp mắt, làm cho cô có chút phòng bị, lại có chút hối tiếc, không khỏi nhìn trừng lại:

“Nhìn cái gì!”

Lục Cảnh Hoằng chỉ là đơn giản khẽ nhếch miệng, nghiêng thân thể về phía trước, một trận hương vị tuyết thanh khiết tràn đầy hơi thở cô, cần cổ Tô Noãn bắt đầu từ trắng chuyển sang hồng, không khỏi rụt rụt thân thể lui về phía sau.

“Anh ngắm em, không được sao?”

“Có cái gì đẹp, không được nhìn…”

“Tối hôm qua không thấy rõ, nên nhìn lại một chút…”

Đem gấu Teddy ngăn chặn trên người, Tô Noãn quay đầu, lại bị tiếng cười hứng thú của Lục Cảnh Hoằng làm cho tức giận đem gấu Teddy hung hăng ném qua, mà quên chính mình còn chưa mặc quần áo.

“Đồ lưu manh!”

Tô Noãn bẹt bẹt miệng, chửi ầm lên, cô nhớ lại hậu quả của tối hôm qua mắng cái từ này, sau đó không khỏi có chút sợ hãi, Lục Cảnh Hoằng lại cúi đầu cười rộ lên, nhìn qua vô cùng vui vẻ:

“Anh nhìn chính là đồ của mình, như thế nào đồ lưu manh rồi hả?”

“Anh… Anh….”

Tô Noãn tức giận nói không ra một chữ, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào Lục Cảnh Hoằng, lại bị anh ôn nhu bao trùm, anh tiến lại gần, liếm hôn lên đôi môi hồng ngọt liệm đang vểnh lên, phát ra âm thanh ướt át.

Một bàn tay sờ soạng lên lỗ tai đỏ ửng của cô, nhẹ nhàng thăm dò hôn qua vành tai cô, khàn khàn lên tiếng:

“Như thế này là đồ lưu manh rồi sao? Còn có lưu manh hơn không phải em cũng thể nghiệm qua rồi sao?”

“Lục Cảnh Hoằng!”

Tô Noãn rống to một tiếng, tức giận đến không còn bộ dáng gì, một quả đấm nện vào lồng ngực anh, lại bị anh đúng lúc bắt lấy, kéo ra phía trước một cái, đem cả người không mảnh vải che thân của cô ôm vào trong lòng.

“Lục Cảnh Hoằng, anh đúng là Lục Cảnh Hoằng sao?”

“Không thể là giả được.”

Anh cười ha hả hôn lên miệng cô, ngăn cản cô chất vấn anh thêm nữa, Tô Noãn theo bản năng đẩy ra thân thể càng tiến lại gần của anh, Lục Cảnh Hoằng lại giống như đoán biết được động tác của cô, vô cùng thuần thục kéo mu bàn tay cô đem ra phía sau.

Động tác vừa nhanh lại vừa dịu dàng, nhanh đến nỗi Tô Noãn không thấy rõ mình làm sao bị ngã nhào, từ đầu đến chân cô triệt để được sủng ái một phen.

Ánh nắng ban mai rọi vào chiếu lên rèm cửa chập chờn trong gió, che phủ quang cảnh, sau đó một tiếng vang kịch liêt, chiếc giường lớn đột nhiên bị nứt ra, kèm theo đó là thanh âm hoảng sợ của phụ nữ.

Tô Noãn kéo qua chiếc ra giường hỗn độn, đột nhiên đẩy người Lục Cảnh Hoằng ra, trợn mắt nhìn trừng trừng, không khỏi xấu hổ kêu to:

“Lục Cảnh Hoằng, anh…”

Thanh âm mềm mại vô lực, giống như là cố ý làm nũng, cô che miệng lại, đáy mắt hiện ra thân thể hoàn mỹ không mảnh vải của Lục Cảnh Hoằng, anh bị cô đẩy, nằm ngửa trên mặt đất, hai cánh tay chống đỡ trên mặt đất, khẽ nâng người dậy, cái chăn trắng như tuyết chỉ che đậy vị trí quan trọng của anh.

Lục Cảnh Hoằng chỉ là hướng về phía cô ý tứ hàm xúc không rõ mà cười, ngũ quan anh tuấn tinh xảo trắng nõn kia làm cho nhịp tim cô không ngừng đập nhanh hơn, cho đến khi cái giường không chịu nổi sức nặng của cô, bỏ chạy vào phòng tắm bên ngoài phòng ngủ.

Lúc đi ngang qua phòng khách không cẩn thận bị vấp ngã té xuống đất, nhếch nhác bò dậy, đem chính mình quấn vào trong ra giường, cực kỳ tức giận nhốt mình trong phòng tắm, xương sống thắt lưng đau đến nỗi làm cho cô nhe răng trợn mắt.

Choáng váng nhìn toàn thân của mình đỏ lên bên trong gương, Tô Noãn vỗ vỗ hai má của mình hồng đến diêm dúa lẳng lơ, ở trong lòng thầm mắng mình thế nhưng lại có vẻ mặt không đứng đắn như vậy, thuận tiện tức giận luôn người nào đó hành vi cầm thú.

Cô thực bất đắc dĩ, cũng rất bối rối, không nghĩ tới, sự tình sẽ phát triển đến nước này, hoàn toàn ra khỏi phạm vi khống chế của cô…

Cho đến khi Lục Cảnh Hoằng gõ cửa phòng tắm, Tô Noãn mới từ trong bồn tắm leo ra ngoài, thân thể rời khỏi hơi nước nóng ấm, nhẹ run rẩy một cái, cũng làm cho cô hiểu rõ được: đây không phải một giấc mộng.

Tô Noãn cô, thật sự liên tục hai đêm, cùng Lục Cảnh Hoằng xảy ra rất nhiều lần chuyện quan hệ nam nữ, hơn nữa hình như cô cũng không có bao nhiêu phản cảm chán ghét.

Kết quả như vậy làm người ta có chút kinh ngạc, nhưng cũng đủ để cho cô bình tĩnh tiếp nhận, choáng váng xoa xoa huyệt thái dương, lại phát hiện quên lấy quần áo vào, đem ra giường bao bọc trên người, liền lặng yên không một tiếng động ra khỏi phòng tắm.

Lục Cảnh Hoằng đã không còn ở phòng khách, Tô Noãn nhìn quanh bốn phía, liền nhanh chóng kéo ra giường đi về phía vali hành lý bênh cạnh sofa, muốn tìm một bộ quần áo thay thế cái ra giường trên người.

Nhưng mà, vừa mở vali ra, đập vào mắt là một bộ quần áo ngủ chỉnh tề nằm ở trên cùng nhất, cả bên trong valy gần như là chưa bị đụng vào.

Tô Noãn nhíu mày ngưng mắt nhìn áo ngủ trong tay, chỉ tới một giây, liền đứng dậy, không kịp thay đổi quần áo, liền vọt vào phòng ngủ, ở bên trong đống đồ lộn xộn trên chiếc giường bị sụp, tìm được chiếc váy ngủ hở ngực lộ lưng.

Cửa kính phòng thay quần áo bị đẩy ra, Tô Noãn tức giận quay đầu lại, đôi mắt phượng trợn tròn, hướng Lục Cảnh Hoằng đi ra rống giận:

“Lục Cảnh Hoằng, anh… Anh là tên khốn kiếp!”

Lục Cảnh Hoằng tay đang cài áo sơ mi run lên, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Noãn ngồi chồm hổm trên mặt đất, giận đến sắc mặt tái xanh, biết rõ còn giả vờ ngây ngô hỏi:

“Đang tốt đẹp sao lại nói bậy rồi hả?”

Vừa mới dứt lời, trước mặt bay đến một chiếc váy ngủ, vừa lúc phủ lên đầu anh, sau đó từ chậm rãi từ trên mặt rơi xuống, rớt tại bên chân anh, chính là chiếc váy ngủ gợi cảm Tô Noãn mặc tối hôm qua.

Tô Noãn vô cùng tức giận, chiếc váy ngủ này bây giờ nhìn kỹ lại, căn bản không phải của cô, thậm chí bộ đồ lót kia cũng làm cho cô suy nghĩ một phen, cũng phát hiện ra không phải là phong cách của cô, cô làm sao có thể mua kiểu dáng như vậy chứ!

“Anh rốt cuộc đưa bao nhiêu phụ nữ về nhà rồi?”

Bằng không sao lại có quần áo phụ nữ ở đây chứ, còn lấy đồ lót của phụ nữ khác cho cô mặc, chỉ tưởng tượng như vậy thôi, Tô Noãn liền không thể chịu đựng được nhíu chân mày, không biết là bởi vì chán ghét hay vẫn là ghen.

Đương nhiên, cô tuyệt đối không thừa nhận chính mình bởi vì Lục Cảnh Hoằng đưa phụ nữ khác về nhà mà tức giận, cô cảm thấy mình chỉ là không thích dùng đồ của người khác đã dùng qua.

Bao gồm đàn ông.

Tô Noãn đầu tóc ngắn rối bời, đôi mắt phượng tiết lộ suy nghĩ nội tâm, khẽ nhếch cánh môi sưng đỏ, hung tợn nhìn chằm chằm Lục Cảnh Hoằng, tính trẻ con kéo kéo ra giường trước ngực.

Lục Cảnh Hoằng đã mặc xong áo sơ mi, anh cầm cà vạt, nghĩ thắt vào, lại tiếp xúc với ánh mắt mười phần địch ý của Tô Noãn thì lẳng lặng nhếch lên khoé miệng cười, sau đó rõ ràng cười đến vô tận hoà tan ấm áp.

Ở trước mặt anh, Tô Noãn luôn có thể lập tức biến thành một đứa bé, tư tưởng cùng hành vi tràn ngập ngây thơ, cô muốn tuỳ ý kiêu căng, ngang ngược, thậm chí là… muốn cắn người.

Người đàn ông lạnh lùng cao ngạo này, hình như phiền chán nhất là bị người vô lý dây dưa, Tô Noãn âm thầm gật đầu tán đồng, cô tò mò nếu như Lục Cảnh Hoằng biết cô có ý nghĩ ngang ngược kiêu căng, có thể hay không sẽ lạnh mặt xuống xoay người rời đi.

Cho nên, khi Lục Cảnh Hoằng đi tới, vươn tay cố gắng vuốt ve hai má đỏ ửng của cô thì cô liền cúi đầu cắn tay anh, không nhẹ không mạnh cắn.

Lục Cảnh Hoằng lại chỉ là nhướng nhướng đuôi lông mày, thảnh nhiên mỉm cười, mặc cho cô hồ nháo cùng thử dò xét, ngược lại chìa tay kia ra vỗ vỗ khuôn mặt cô:

“Ngoan, giúp anh thắt cà vạt một chút, anh biết em biết thắt mà.”

Lục Cảnh Hoằng nói không sai, cô biết, cô từng vì Cố Lăng Thành mà hy vọng trở thành một người vợ hiền từ tài giỏi, học hỏi không biết bao nhiêu thứ, nhưng cũng đều bị cô lựa chọn quên đi.

Mà bây giờ, cô thế nhưng không có thương tiếc đoạn năm tháng sầu não kia, chỉ là chợt thoáng qua nhớ tới năm đó, cũng không có đi nhớ lại khuôn mặt Cố Lăng Thành kia, trong tầm mắt liền bị khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Lục Cảnh Hoằng chiếm cứ.

Anh nghiêng người hết sức, đem phần phía trước chiếc áo chưa thắt cà vạt tới trước mặt của cô, Tô Noãn không có lập tức buông tay Lục Cảnh Hoằng ra, cũng là nghe lời ngẩng đầu lên dùng tay kéo lấy cà vạt của Lục Cảnh Hoằng.

Lục Cảnh Hoằng đường cong khoé miệng sâu hơn, hơi cúi eo xuống, lại gần sát mặt Tô Noãn, lẫn lộn hô hấp của cô:

“Áo lót tối hôm qua thế nào, anh tự mình mua size nhỏ ở cửa hàng độc quyền mang về, tự thấy là thích hợp chứ, em thấy thế nào?”

“Không ra cái gì cả, không còn dùng lời nào để nói.”

Vì nói chuyện, cô đành phải buông tay anh ra, chỉ là vừa nói xong lời giận dỗi, cô còn chưa kịp đóng lại cánh môi liền bị nụ hôn phủ lên.

Nói là hôn, hoặc nên nói là cắn thì đúng hơn, bởi vì không phải anh dùng môi lưỡi, mà là dùng răng, một vài cái răng trắng muốt không nặng không nhẹ gặm nhắm môi lưỡi tránh né của cô, giống như là đang trả thù cô mới vừa rồi cố ý.

“Tối hôm trước anh sờ soạng nhiều lần như vậy, làm sao có thể lầm lẫn được…”

Lục Cảnh Hoằng nhẹ dán lên khoé môi cô, nói xong lời nói mờ ám, chỉ là còn chưa nói hết câu, cà vạt của anh liền bị thít chặt, hung hăng siết lấy, siết đến nỗi anh cơ hồ không thở nổi.

Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn kia dần dần chuyển sang đỏ, bởi vì thiếu dưỡng khí mà đỏ lên, thế nhưng anh không có vì vậy phẫn nộ một phen đẩy Tô Noãn ra, để mặc cho cô muốn làm gì thì làm, một đôi mắt thâm thuý nhìn chằm chằm Tô Noãn trước mặt.

Lục Cảnh Hoằng hô hấp cũng không trở nên dồn dập, trước sau như một thong thả, Tô Noãn ngẩng đầu nhìn anh, lực đạo trên tay không có mềm lòng giảm bớt, đột nhiên bước lên phía trước một bước, gần sát thân thể Lục Cảnh Hoằng.

Lục Cảnh Hoằng ánh mắt trở nên khó hiểu chỉ trong một giây, bởi vì một giây sau, thân thể cao lớn của anh liền bị một đôi tay của Tô Noãn dùng sức đẩy về phía sau, sau lưng đụng phải vách tường.

Cũng không phải do Tô Noãn có nhiều khí lực, hay là một người đàn ông như anh lại không có bao nhiêu khí lực, đơn thuần là do anh nhất thời không để ý, bị Tô Noãn thừa cơ, rũ xuống tròng mắt thì nhìn thấy Tô Noãn đã dính chặt vào thân thể anh.

Đôi mắt phượng quyến rũ kia nhẹ nhàng khiêu khích, cằm nhọn cao ngạo nâng lên, hai tay của cô vuốt ve thắt lưng áo sơ mi anh, cũng làm cho ra giường đang quấn lỏng lẻo trên người rơi xuống.

Gió sớm thổi qua, mảnh vải trên không trung xẹt qua đường cong duyên dáng, một khối thân thể trắng nõn nhỏ nhắn mềm mại bị lộ ra ở bên dưới mi mắt anh, cô không e dè lại tiến lên một bước về phía anh, thân thể ấm áp làm cho nhiệt độ cơ thể anh hết sức căng thẳng.

“Cơ thể của em anh đều đã sờ qua, nếu em không sờ lại anh, có phải hay không rất không công bằng?”

Tô Noãn vô tội nháy mắt, một đôi tay nhỏ bé sớm đã không đàng hoàng thăm dò vào trong quần áo anh, lòng ngón tay mềm mại như có như không ở ngực anh xoay một vòng, vẻ mặt rất ngây thơ, động tác lại vô cùng tà ác.

“Em xác định?”

Thanh âm của Lục Cảnh Hoằng có chút khàn khàn, anh cúi đầu nhìn cảnh xuân của người trước mặt không sót một cái gì, lại không xấu hổ tránh né hiện thực, nhìn thẳng vào, giống như đang nhìn cái gì đó vốn thiên kinh địa nghĩa.

“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì!”

Tô Noãn hừ hừ nũng nịu một tiếng, một bàn tay cởi ra áo sơ mi anh, giống như ta đây bóp cằm anh, nhanh chóng hôn lên, cô ôm cổ anh, ngón tay cài vào trong mái tóc ngắn của anh, bắt đầu kịch liệt hôn anh.

Lục Cảnh Hoằng giống như bất vi sở động, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm thân thể cô, khép kín đôi môi không cho cô thăm dò vào, cô vận dụng hết chính mình mới có một chút kỹ xảo, anh vẫn như cũ giống như băng núi Thái Sơn trước mắt, lù lù bất động, mà cô lại cần băng.

Khi cô ủ rũ định bỏ cuộc thì Lục Cảnh Hoằng đưa tay dùng sức cầm lấy bàn tay cô đang quấn trên cổ anh, sau đó xoay tròn một cái, dùng thân thể của mình vây lấy Tô Noãn.

Thân thể của bọn họ lần nữa ở cùng một chỗ thì nhẹ nhàng run lên, môi của anh gần trong gang tấc, hơi thở nóng bỏng phả vào trên môi cô:

“Em thật xác định?”

Hai cánh tay của anh xanh tại trên tường, Tô Noãn nhẹ nhàng gật đầu, vươn tay mình lên, nâng chặt khuôn mặt Lục Cảnh Hoằng, ôn nhu đưa lên hôn, rất trầm mê nhắm lại đôi mắt phượng của mình.

Lục Cảnh Hoằng đối với Tô Noãn yêu thương ôm ấp đó là cầu cũng không được, khoé miệng cong lên, bàn tay nâng cằm của cô, rất mạnh bạo hôn trả cô, đầu óc từng bước đánh mất lý trí.

Bọn họ hôn nhau giống như là thi triển một hồi bạo lực, khi nụ hôn chấm dứt thì Tô Noãn nhìn thấy bộ dáng Lục Cảnh Hoằng nhíu mày kinh ngạc, dương dương hả hê nhếch chân mày lên.

Cô vốn ở trên người giở trò không biết từ lúc nào một đôi tay to bị cà vạt cột lại với nhau, Tô Noãn cười híp mắt quan sát biểu tình rõ ràng kinh ngạc của Lục Cảnh Hoằng, hài lòng gật đầu.

Sau đó không để ý thân thể còn chưa mặc quần áo, kiễng đầu ngón chân, vỗ vỗ đầu anh, giống như đang nựng một con vật cưng, hơn nữa thản nhiên hôn lên khuôn mặt anh:

“Dáng người đẹp như vậy nếu chỉ sờ một lần rất đáng tiếc a.”

Lục Cảnh Hoằng không thoát được cà vạt trên cổ tay, Tô Noãn thắt cái nút chết, anh không rõ cô ra tay như thế nào, thế nhưng cho đến khi anh kịp phản ứng, liền ở trong tay một cô gái yếu đuối mất đi quyền chủ động.

“Đừng giãy giụa, nếu anh giãy giụa chỉ làm cho máu ở cổ tay anh ứ đọng thêm thôi, cũng sẽ không mở ra được đâu, anh đoán đúng đó, em biết thắt cà vạt, hơn nữa biết thắt tới kiểu…”

Tô Noãn nói xong yểu điệu đi về phía đống quần áo trên mặt đất, cô không thèm để ý cúi người tìm nội y của mình, như không có việc gì mặc vào, lại mặc vào cái áo ngủ khêu gợi kia, mới chậm rãi quay người đi trở lại bên cạnh Lục Cảnh Hoằng.

“Nhưng em thuần thục nhất là không phải thắt cà vạt, mà là dùng cà vạt như thế nào để phòng lang sói.”

Tô Noãn giống như không nhìn thấy khuôn mặt muôn tía nghìn hồng của Lục Cảnh Hoằng, cô quét mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng, áo sơ mi của anh đã bị cô mở ra, lộ ra lồng ngực trơn bóng, Tô Noãn lại một lần nữa cảm thán:

Quả nhiên là một đàn ông xương cốt hoàn mỹ a!

“Anh biết không? Em hiện tại thầm nghĩ muốn làm một chuyện, đối với vóc người làm người ta ghen tị bức người này của anh…”

Tô Noãn nói xong thừa dịp Lục Cảnh Hoằng chưa chuẩn bị, một tay đẩy anh ngã trên mặt đất, phía sau lưng trực tiếp đập lên sàn nhà lạnh như băng, Lục Cảnh Hoằng nhăn lại ấn đường, lại không trở mặt, mà là yên lặng theo dõi biến hoá.

“Đừng sợ, em sẽ không làm gì anh đâu, nói thế nào, em cũng là một cô gái.”

Tô Noãn an ủi hôn nhẹ lên khoé miệng Lục Cảnh Hoằng, làm cho anh dở khóc dở cười trầm mặc, sau đó trước cái nhìn soi mói của anh, Tô Noãn tung tăng chạy ra khỏi phòng ngủ, không lâu sau liền chạy trở vào.

Lục Cảnh Hoằng khoé miệng vốn đang khẽ nhếch lên trong nháy mắt nhìn thấy máy ảnh trong tay Tô Noãn thì trực tiếp co lại, khuôn mặt cũng lập tức chuyển sang trạng thái bạo phát, sau đó anh nghe thấy Tô Noãn hưng phấn kêu lên:

“Lục Cảnh Hoằng, nằm yên đừng nhúc nhích a, em muốn thử trước ánh sáng xem sao!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio