“Nha đầu, chú nghe nói từ lúc con còn nhỏ mẹ của con đã bỏ đi, thật không?”
Tô Noãn tay đổ nước nóng dừng lại một chút, cũng chỉ là kinh sợ sững sờ thoáng qua, sau đó là vẻ mặt bình tĩnh, không thấy gợn sóng, cô đem ly nước nóng duy nhất đưa tới trước mặt Cù Dịch Minh:
“Tại sao chú hỏi vậy?”
Cù Dịch Minh nghe thấy Tô Noãn giống như không có việc gì hỏi lại, nhìn thân thể gầy yếu của cô, ánh mắt thâm thuý mà dịu dàng, chỉ yên lặng trong chốc lát, mới sâu kín mở miệng:
“Ba của con tên thật là Chu Kỳ Minh, là người Lĩnh Nam ở cửa Thanh Nham, có đúng hay không?”
“Đúng hay không rất quan trọng sao? Chú không phải sớm đã có đáp án rồi sao?”
Tô Noãn rót ly nước cho mình, sau đó bưng lên đưa đến bên miệng, tinh tế nhấp một miếng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía ánh mắt phức tạp của Cù Dịch Minh, nhàn nhạt nở nụ cười ấm áp, nụ cười kia cực kỳ giống một luồng nắng sớm ban mai trong ngày mùa đông.
Cù Dịch Minh nhìn vẻ mặt không thay đổi của Tô Noãn, cô lần này hình như cũng không cảm thấy bất an sợ hãi, chỉ là thản nhiên nói lên một sự thật, Cù Dịch Minh gật gật đầu:
“Chú có đáp án, nhưng chú càng muốn biết đáp án của con, nha đầu, con cũng biết chứ?”
“Có biết hay không đối với tôi mà nói, sớm đã là chuyện râu ria, chú yên tâm, tôi chưa từng nghĩ tới muốn thay đổi cuộc sống hiện tại, tôi không có mẹ, trước kia không có, hiện tại tương lai cũng sẽ không có.”
Tô Noãn trịnh trọng nói rõ khiến con mắt sắc bén của Cù Dịch Minh dần tối lại, ông nhìn cô làm ra vẻ là một đứa bé kiên cường, thanh âm trở nên mờ mịt, thế nhưng đôi mắt sắc bén không có rời khỏi nụ cười yếu ớt trên mặt Tô Noãn.
“Mặc kệ như thế nào, con cũng đều là con của bà ấy, tuy rằng bà ấy vẫn luôn gạt chú chuyện này, chú cũng vậy không thể nào trách cứ bà ấy, dù sao năm đó là chú không bảo vệ tốt bà ấy, mới khiến cho bà ấy gặp phải những sự tình phát sinh sau đó.”
Cù Dịch Minh thở dài, tầm mắt nhìn về phía xa xa mà tang thương:
“Bà ấy cũng không nguyện nhắc với chú về hôn nhân đầu tiên của bà ấy, mỗi khi nhắc tới, là bà ấy sẽ bùng nổ phát cáu, dần dần, chú cũng không hỏi tới nữa, chỉ là cố gắng dùng khả năng của chú để bù đắp lại những tổn thương của bà ấy.”
“Lý Tư Đặc đã đem toàn bộ mọi chuyện nói cho chú biết, cũng biết bà ấy từng như vậy uy hiếp con, chú tự biết không có lập trường yêu cầu con làm cái gì, có lẽ trong mắt con, chú chính là đầu sỏ phá huỷ gia đình con.”
Tô Noãn rốt cuộc ngẩng đầu lên, giữa đôi tay lạnh lẽo là một ly nước bốc hơi nóng, sương mù mờ mịt hai mắt mê ly của cô, ngay cả Cù Dịch Minh cũng không ngờ tới trên mặt cô lại mang theo yên tĩnh mỉm cười.
“Ở trong mắt bà ấy, tôi và ba mới là kẻ phá huỷ hạnh phúc của chú và bà ấy, bà ấy hận ba của tôi, ông ấy đã phá huỷ cái tình yêu thuần khiết tốt đẹp của bà ấy, chỉ bằng điểm này, tôi liền không có tư cách đi trách cứ chú, gia đình không có tình yêu vốn cũng sẽ không dài lâu.”
Lời nói của Tô Noãn khiến cho sắc mặt Cù Dịch Minh cứng đờ, ông nghĩ tới hôn nhân lần đầu tiên của mình, bởi vì sự kết thân của các gia tộc mà hình thành gia đình, không có ân ái chỉ có kết hợp vì lợi ích.
Nhìn dáng vẻ không để ý của Tô Noãn, Cù Dịch Minh tự nhiên sinh ra áy náy, quả thật, nếu ông không quen biết với Niếp Hiểu Dĩnh, có lẽ bà vẫn là nguyện ý về quê nhà gả cho người chồng bình thường, càng sẽ không gây ra bất kỳ bi kịch nào.
“Bà ấy vừa lúc sinh tôi ra đã không thích tôi, bà ấy đã từng nói xém chút nữa là bà ấy đã bóp chết tôi, cho dù là bây giờ, bà ấy vẫn như cũ không cách nào yêu thương tôi, giữa tôi và Ninh Nhi, bà ấy không chút do dự lựa chọn bỏ qua tính mạng của tôi, đi cứu vãn thân thể Ninh Nhi.”
Tô Noãn không nhìn đến ánh mắt bao hàm áy náy của Cù Dịch Minh, nghiêng đầu đi, đem tầm mắt ném ra phía bên ngoài chồi bỗng nhiên bầu trời xám xịt, trên bầu trời rơi xuống mảng lớn mảng lớn Khô Diệp, khô héo đơn điệu chán chường mà , nhìn qua trầm mặc mà tuỳ ý.
Cô cảm thấy cuối cùng có một ngày, sinh mệnh của cô cũng sẽ giống một phiến lá rụng trong đó, bay tán loạn mà rơi vào trong bụi đất, cuối cùng hoá thành hư không, giống như từ tương lai đi qua một lần trên cõi đời này.
“Tình cảm của con người luôn là như thế, nha đầu, chú hy vọng cho dù con không muốn nhận bà ấy là mẹ con, cũng không nên đi oán hận bà ấy, chú cũng biết rõ trẻ con là vô tội, nhưng con người luôn rất tầm thường, lý trí là một chuyện, cảm tình lại là một chuyện khác.”
“Tôi hiểu.”
Tô Noãn đồng ý gật đầu, trên khuôn mặt không dấu vết yên lặng, chậm rãi tách ra nụ cười mờ ảo, cô hơi gợn lên khoé môi, nhìn qua cũng không gượng ép khó xử:
“Cho tới bây giờ tôi cũng không nghĩ tới đi hận bà ấy, bà ấy và tôi quan hệ gì cũng đều không có, nếu không quan tâm, cái chữ hận này cũng không nên xuất hiện ở trước mắt của tôi và bà ấy.”
Tô Noãn nụ cười thuần tuý đến giống như không rành thế sự, nhưng lời nói ra ngoan tuyệt đến nổi làm cho Cù Dịch Minh nhíu mày, ánh mắt lo lắng nhìn cô, Tô Noãn chợt hiểu vờ như không thấy, cúi đầu uống một ngụm nước, khiến cho chất lỏng nóng bỏng lướt qua đọng lại ở cổ họng khô khốc của cô.
Trầm mặc ngắn ngủi lan tràn trên bàn, Cù Dịch Minh không thể làm gì khác hơn thở dài, ánh mắt dừng ở ngực trái của Tô Noãn, đáy mắt ông thoáng hiện lên một đạo tinh quang, nhẹ nhàng nói:
“Nha đầu, nghe Lý Tư Đặc nói, con đã làm phẩu thuật thay tim, hiện tại thân thể so với trước kia có đỡ hơn chút nào không?”
“Dạ, cám ơn chú quan tâm, đỡ hơn nhiều rồi.”
Tô Noãn khách khí mà xa cách gật đầu, Cù Dịch Minh sao lại nhìn không hiểu, ông gật đầu theo, bưng ly lên chậm rãi uống một ngụm:
“Nha đầu, chú không nghĩ tới muốn ép buộc, muốn con làm cái gì cho Ninh Nhi, cho dù hiện tại biết con là chị của Ninh Nhi, cũng không có nghĩ tới dùng cái gọi là huyết thống đi ràng buộc con, hơn nữa là kể từ sau khi biết tình trạng thân thể con.”
Cù Dịch Minh không e dè liền đem chân tướng quăng lên mặt bàn, vẻ mặt ông vẫn như thường, không có âm mưu tính kế, chỉ là thẳng thắn thành khẩn nói cho Tô Noãn biết suy nghĩ chân thật trong lòng ông.
Tô Noãn nghe ra được khi Cù Dịch Minh nhắc tới Ninh Nhi thì giọng nói chua xót, mặc dù là chịu đựng cái chết đau đớn sẽ đến với con gái, nhưng cũng không có giống với Niếp Hiểu Dĩnh như vậy uy hiếp cô, cô đoán không ra suy nghĩ sâu kín của người đàn ông trung niên này.
Chẳng lẽ ông thật sự là chí công vô tư sao?
Cù Dịch Minh nhìn ra nghi hoặc của Tô Noãn, chỉ là thản nhiên cong cong khoé miệng, để ly nước xuống, nói tiếp:
“Nói không muốn cứu Ninh Nhi là giả, chú tổng cộng có ba đứa con, đứa thứ nhất chết vì tai nạn xe cộ, đứa thứ hai lại phải chết vì bệnh tật, tương lai không lâu, chỉ sợ còn có Ý Thần hầu hạ dưới gối.”
Tô Noãn đang cầm ly trầm mặc, cô nói không ra lời nói an ủi, bởi vì lời an ủi duy nhất của cô còn có tác dụng chính là hiến tuỷ cho Ninh Nhi, nhưng cô so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng thân thể của chính mình.
Cô không có khả năng làm một người vì một đứa em hai mươi mấy năm không có liên lạc mà đi mạo hiểm, có lẽ còn chưa cứu được Ninh Nhi, cô đã chết trên bàn mổ.
Cúi đầu nhìn vết thương trên cổ tay trái, đã từng, cô cho là sinh mệnh không đáng quý, nếu khi đó Ninh Nhi xuất hiện, không chừng cô sẽ cam nguyện hiến tuỷ, mà bây giờ, trong đầu của cô hiện lên một đạo bóng dáng suy sụp tinh thần trong ngục giam, cho dù ba nói không cần cô, nhưng cô quyết định cùng với cha sống sót.
Dây thần kinh trong đầu run rẩy một cái, Tô Noãn bỗng dưng vừa quay đầu, cô liền nhìn thấy trên mặt nước trong ly phản chiếu ra khuôn mặt anh tuấn tốt đẹp, cô nhanh chóng nháy mắt mấy cái, trên mặt nước một chút vật gì cũng không có.
“Nha đầu… chú nghe nói mấy năm nay con sống quả thật cũng không được tốt, hơn nữa là từ lúc sau khi ba con vào tù.”
“Tạm được thôi, ít ra tôi vẫn còn tốt mà ngồi đối diện chú.”
Cù Dịch Minh vẻ mặt trở nhên nhẹ nhàng, ông ngắm nhìn Tô Noãn tuỳ ý mỉm cười, nhìn không ra thâm ý nơi đáy mắt, lúc lâu sau, sau khi đa số khách khứa trong chồi rời đi, ông mới mở miệng:
“Nha đầu, nếu chú nói, chú muốn chiếu cố tốt đến cuộc sống sau này của con, con sẽ đồng ý không?”
Tô Noãn trở nên ngẩng đầu, yên lặng nhìn người đàn ông thần thái hiền lành thản nhiên này, ông cũng đang nhìn chằm chằm cô, hơn nữa kiên nhẫn đợi câu trả lời của cô.
Lông mi dày hơi vụt sáng, tiếng còi xe thánh thót chạy vụt qua ven đường phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong chồi, sau đó Tô Noãn cho ra câu trả lời, cô không có tránh né cái nhìn chăm chú của Cù Dịch Minh:
“Không, tôi không đồng ý với chú, tôi có ba, tuy rằng hiện tại ông đang ở trong tù.”
Cho dù ba tôi không cho tôi cuộc sống tốt đẹp, tôi cũng không có nghĩ tới bỏ mặc ông, bởi vì ông là ba của tôi, thời gian sống nương tựa vào nhau tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên được.
Ánh mắt Tô Noãn thực kiên định, không giống như là cố làm ra vẻ khách khí đẩy đưa, Cù Dịch Minh thế nhưng vẫn chưa lập tức từ bỏ đề nghị này:
“Con hiện tại chưa cần trả lời chú, con có thể suy nghĩ cho kỹ, chỉ cần một khi chú còn mạnh khoẻ, chú sẽ làm theo lời hôm nay đã nói, sẽ thực tốt chiếu cố con, cho nên…”
Một bàn tay to hiền hậu đưa qua, cầm mu bàn tay hơi lạnh của cô, hai bàn tay thô to khô khan kia hơn nữa rất ấm áp, rất có cảm giác của người cha, ông nhẹ nhàng mà vỗ vỗ:
“Đồng ý với chú con sẽ suy nghĩ lại, nha đầu, chú biết con nhất thời không thể chấp nhận đề nghị này, cũng nhất định sẽ có gánh nặng tâm lý, nhưng xin con tin tưởng, đó không phải là chú nhất thời cao hứng, với tư cách là một người lính, chú phải có trách nhiệm với lời nói và việc làm của mình, chú không hy vọng cả đời này của chú còn có gì tiếc nuối.”
“Nhưng là, tại sao chú muốn chiếu cố tôi, cho dù là muốn bồi thường, cũng nên là bà ấy đến bồi thường, huống hồ, tôi cũng không cần bồi thường của bà ấy, cho nên, chú không cần vì vậy mà áy náy.”
“Xem ra chú thật sự là già rồi, đoán không được con đến tột cùng là suy nghĩ như thế nào.”
Trên khuôn mặt tuấn lãng của Cù Dịch Minh, hiện lên ý cười khô khan, “Nha đầu, cái này không thể nói là bồi thường, chú không muốn thay bất luận kẻ nào bồi thường cái gì cho con, chú chỉ là đơn thuần muốn quan tâm đến con.”
Tô Noãn cúi đầu im lặng suy nghĩ kĩ, rút tay mình về, lặng lẽ đứng lên, cô lui ghế ra, hướng Cù Dịch Minh cúi người vái chào:
“Rất xin lỗi, tôi không thể đồng ý với chú.”
Tô Noãn không đợi Cù Dịch Minh mở miệng giữ lại, liền xoay người đi về phía ven đường, lưu lại một khoảng đen tối trống vắng.
“Tham mưu trưởng, phu nhân hy vọng ngài trở về xem Ninh Nhi tiểu thư một chút.”
Nhân viên cảnh vệ sau khi Tô Noãn rời đi liền đi tới, trong tay còn cầm điện thoại, đem phân phó của Niếp Hiểu Dĩnh truyền đạt lại cho Cù Dịch Minh, về phần Cù Dịch Minh và Tô Noãn nói gì, không quan tâm chút nào.
Cù Dịch Minh nhìn bóng dáng Tô Noãn đi xa, lặng lẽ thở dài, liếc mắt nhìn ly nước Tô Noãn rót, quay đầu dặn nhân viên cảnh vệ:
“Nơi này đoán chừng không có trạm xe buýt, cũng không đón xe được, trước tiên cậu đưa Tô tiểu thư về đi, chờ cậu trở lại, tiếp tục đến bệnh viện.”
“Vâng, tham mưu trưởng.”
Nhân viên cảnh vệ liền lên xe chạy về phía Tô Noãn, Cù Dịch Minh vẫn như cũ ngồi ở trong chồi, ông bưng ly nước lên, chậm rãi uống sạch, như có điều gì suy nghĩ nên vẫn còn mất hồn.
Nếu hai mươi mấy năm trước, ở trong quân đội ông không gặp được Niếp Hiểu Dĩnh lúc ấy là ký giả bộ đội, như vậy, bây giờ chắc sẽ không có một ít tiếc nuối cùng áy náy không phải sao?
————
Tô Noãn không có cự tuyệt nhân viên cảnh vệ đưa cô trở về, cô sẽ không vì một chút kiêu ngạo mà một mình trở về Thiên Hương Hoa Đình, trong lúc cô nói ra Thiên Hương Hoa Đình với nhân viên cảnh vệ thì ngay cả chính cô cũng đều thấy kinh ngạc: cô thế nhưng theo bản năng lại muốn tới nơi này.
Cửa nhà cũng không có khoá, Tô Noãn nhẹ nhàng bấm một cái, cửa chống trộm liền mở ra, cô đi đến cửa trước liền nhìn thấy được thân ảnh cao to dựa vào ban công bên cạnh phòng khách, trong ánh mắt của cô chợt thổi qua một sợi lông tuyết.
Lục Cảnh Hoằng nghiêng người quay về phía cô, điện thoại cầm trong tay, nghe được tiếng đóng cửa liền từ từ xoay người lại, nhìn thấy Tô Noãn thì trên mặt không nhìn thấy vui mừng hay tức giận gì, chỉ là bình thản quét mắt qua một cái.
Anh đem điện thoại bỏ vào trong túi quần, một tay bỏ vào túi, bước chân tao nhã thanh thản đi tới, bỏ giày ra đi ngang qua bên cạnh Tô Noãn thì ngay cả khoé mắt cũng không liếc một cái, trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Tô Noãn phát hiện bộ dạng Lục Cảnh Hoằng đối với cô xa cách, trong lòng âm thầm khinh bỉ, trên mặt lại biểu hiện hờ hững không quan tâm, cũng không cần chủ động lấy lòng anh, cởi áo khoát ném trên ghế sofa, định sắp xếp lại hành lý.
Cô nghĩ kỹ rồi, đã tới lúc nên rời khỏi đây đi tìm đại lý công ty môi giới địa ốc, lần trước xuất bản tập sách ảnh có kiếm được số tiền, quan trọng là cô vẫn còn chưa có đụng tới, tìm một căn phòng giá cả trung bình đối với cô mà nói, cũng không phải là khó khăn lắm.
Chỉ là, Tô Noãn đi hết phòng khách một vòng, cũng không tìm thấy tung tích va ly hành lý của cô, nơi vốn để va ly trống rỗng, nhớ lại vừa rồi trong điện thoại Lục Cảnh Hoằng cảnh cáo, Tô Noãn chau mày, chạy ngay vào phòng ngủ.
“Lục Cảnh Hoằng, hành lý của tôi đâu?”
Tô Noãn vừa xông vào phòng ngủ, liền bị cái giường xem ra còn lớn gấp / cái giường cũ làm cho giật mình tại chỗ, ga giường cùng vỏ chăn màu Violet, được ngọn đèn chiếu xuống, làm cho cả căn phòng như được chìm ngập trong thế giới huyền ảo hương cỏ Lavender.
Mà đối tượng Tô Noãn muốn chất vấn giờ phút này đang nhàn nhã nằm ở trên giường, một tay đỡ lấy ót, một tay cầm điều khiển từ xa, tuỳ tiện bấm chuyển kênh truyền hình.
Đối với Tô Noãn lỗ mãng xông vào, Lục Cảnh Hoằng chỉ là lạnh lùng nhìn cô một cái, không nói tiếng nào, mím chặt cánh môi hoàn mỹ, tiếp tục nhìn chằm chằm tiết mục nhà chán trên màn ảnh ti vi kia.
Tô Noãn thấy Lục Cảnh Hoằng không muốn để ý tới mình, cũng không miễn cưỡng, sờ sờ lỗ mũi, im lặng tự mình đi vào phòng thay đồ, đi tìm hành lý của cô, cô cảm thấy trước khi chưa xác nhận rõ, cô không nên lung tung nghi oan cho Lục Cảnh Hoằng.
Sau đó, sự thực chứng minh, Lục Cảnh Hoằng tuyệt đối không đáng để cho cô dùng tới cái gọi là lòng trắc ẩn!
“Anh đem hành lý của tôi đi đâu rồi?”
Tô Noãn vội vàng chạy đến phía trước cửa sổ đứng lại, bởi vì lo lắng, thanh âm không khỏi đề cao vài phần, Lục Cảnh Hoằng nghe tiếng nhăn mày lại, rõ ràng bất mãn đối với Tô Noãn lỗ mãng, lại không liếc nhìn cô một cái.
Tô Noãn tức giận trừng mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng cứ thế xem ti vi, muốn đi đoạt lấy điều khiển từ xa trong tay anh, lại phát hiện nếu làm vậy cô phải bổ nhào lên người anh, mặt đỏ lên, quay đầu đi, nghĩ ra được ý kiến hay.
“Lục Cảnh Hoằng, anh rốt cuộc đem hành lý của tôi đi đâu rồi? Mau trả lại cho tôi, tôi vội đi ra ngoài tìm phòng!”
Tiết mục ti vi trên con ngươi Lục Cảnh Hoằng bị thân ảnh của Tô Noãn thay thế, cả người cô che ở trước ti vi, căm giận chất vấn anh, giận đến sát khí trên mặt đỏ hồng lên.
“Em không có trở về nhanh trong vòng phút.”
Lục Cảnh Hoằng ánh mắt lãnh đạm nhìn cô, không có trốn tránh hoả khí của cô, chỉ là dùng điều khiển từ xa chỉ lên đồng hồ treo trên vách tường, Tô Noãn chân mày rối rắm, tức giận phản bác:
“Vậy thì sao?”
“Cho nên, anh đã quyên góp.”