Edit: Hiểu Đồng
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Tô Noãn hơi xoắn chặt hai tay, cô chờ đợi Lục Cảnh Hoằng hoặc xấu hổ hoặc mặt lạnh tanh trả lời, càng hỏng bét hơn chính là cô nghe thấy âm thanh tiếng nước phun, sau đó là anh cố gắng áp chế tiếng ho khan, Lục Cảnh Hoằng làm như phản ứng như thế mới thích hợp.
Kết quả cô không thể không đánh giá lại hiểu biết của mình đối với Lục Cảnh Hoằng.
Bởi vì anh ngẩng đầu cười, rất nhanh trên khuôn mặt vốn có chút sa sút tinh thần, trầm tư giống như gật gật đầu, sau đó giống như tràn ngập chờ mong nhìn cô:
“Đề nghị không tệ, vậy chúng ta cùng nhau chụp đi!”
Tô Noãn toàn bộ lời nói trong nháy mắt nghẹn lại, cô chỉ là ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Hoằng đứng lên, anh đưa tay về phía cô, lôi kéo cô, trên khuôn mặt tuấn tú mỉm cười nói cho cô biết, cô đã không còn cơ hội để thay đổi ý định.
Sau đó cô quên mất mình như thế nào ngồi trên xe Lục Cảnh Hoằng, làm như thế nào đi theo anh về nơi ở của anh ở kinh thành, cũng không nhớ rõ mình như thế nào đứng ở trên mảnh đất này, cô rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Không biết là thấp thỏm bởi vì lo lắng hay là bởi vì kích động hờ mong.
Giống như cô đã từng thấy qua một tình tiết trong một bộ phim cũ nào đó, mặc dù cô đã không còn nhớ rõ lời thoại của nó, nhưng cô thuỷ chung đối với hình ảnh dưới ánh sao kia vẫn còn nhớ rõ, cũng khát vọng đưa nó vào trong tác phẩm.
Lục Cảnh Hoằng đưa lưng về phía cô, rất thản nhiên cởi xuống áo khoác của tây trang, cô mặt đỏ tai hồng chỉ có thể nhìn anh dùng ngón tay cởi bỏ nút áo sơ mi, từng chút, chậm rãi, cởi ra áo sơ mi, lộ ra đồi ngực gầy gò trắng nõn.
Khi anh đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả, thân không mảnh vải xoay người, đứng trên một gò đất phía sau vườn hoa, quay về phía cô trưng ra vẻ mặt cười mà như không cười thì Tô Noãn không nhịn được nuốt nước miếng, cảm giác một luồng nhiệt lưu hướng đại não lao tới.
Giá để máy ảnh Hasu HDII-MS của Lê Sùng Sâm đã để sẵn trên cỏ, sau đó dưới bầu trời sao sáng như kim cương thạch tinh, cô sững sờ nhìn vẻ xinh đẹp kia, thân thể thẳng thắn thành khẩn, cùng linh hồn ngây thơ, nguyên thủy. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Lục Cảnh Hoằng, có được xem là một kỳ tích trên thế giới này không?
“Thời tiết rất lạnh.”
“Ừ.”
Lục Cảnh Hoằng ngữ khí có chút nghiêm túc, Tô Noãn lại đột nhiên cười ra tiếng, cô đứng bên cạnh máy ảnh, đồng ý gật đầu, giống như có lẽ đã quên chính mình đã đồng ý điều kiện cùng chụp với anh.
“Vậy em còn không qua đây?”
Lục Cảnh Hoằng châm mày đã muốn xoắn lại, mắt thấy anh có xu thế cúi người nhặt lấy quần áo trên mặt đất, Tô Noãn cắn môi, cuối cùng vẫn là quyết dịnh vì nghệ thuật hiến thân, trước khi anh đổi ý, đã di về phía anh.
Tô Noãn khống chế hô hấp của mình, cố gắng giữ vững trấn định, đứng ở trước mặt Lục Cảnh Hoằng, dưới ánh mắt trong veo thâm thuý của anh, chậm rãi cởi quần áo trên người mình.
Màn đêm đen kịt, sạch sẽ giống như trẻ con mới sinh.
Hai người đều hơi có chút khẩn trương, cho dù là Lục Cảnh Hoằng, cũng bỗng nhiên không biết phải nói gì, chỉ là vội ho một tiếng, tìm không được thản nhiên tự nhiên lúc trước, nhưng chung quy so với Tô Noãn tốt hơn không ít.
Tô Noãn hô hấp khẩn trương rối loạn, một tay bắt lấy cánh tay kia, không có ngẩng đầu, như thế này cảm giác hoàn toàn bại lộ, làm cho cô không có chỗ dựa, mất đi toàn bộ cảm giác an toàn.
Cảm giác yếu ớt giống như nước lũ tràn ngập toàn thân, khiến cho cô kìm lòng không đậu hơi hơi run rẩy, sau đó một cỗ ấm áp nắm lấy mu bàn tay cô, cũng ngăn trở cỏ dại lan tràn trong khoảng trống cô đơn trong lòng cô.
“Em rất đẹp.”
Âm thanh thản nhiên nghiêm túc của Lục Cảnh Hoằng lẳng lặng truyền đến, Tô Noãn ngẩng đầu, nhìn anh, mỉm cười:
“Anh cũng rất đẹp.”
Lục Cảnh Hoằng bên tai lặng lẽ bắt đầu đỏ lên.
“Chúng ta còn có ba giây đồng hồ.”
“Ừm… có lẽ như vậy sẽ tốt hơn một chút.”
Tô Noãn khó hiểu ngẩng mặt lên, Lục Cảnh Hoằng lại hơi hơi tiến lên, cầm hai tay cô, một nụ hôn rơi vào mí mắt cô.
Răng rắc!
—————
Tô Noãn ngủ một giấc tỉnh lại mới nhìn thấy tấm ảnh phóng lớn trong phòng Lục Cảnh Hoằng, cô cho là mình nhìn lầm rồi, dụi dụi mắt, lát sau mới giật mình ngạc nhiên quỳ ở trên giường, nhìn lên, hơn nữa có chút choáng.
Chờ sau khi nhìn rõ tấm hình kia, cô đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, không ngờ là một tấm ảnh tổng hợp, cô trong tấm hình chính là nửa tấm hình Lục Cảnh Hoằng từng xé trong nhà tắm, mà anh trong tấm hình, nhìn như thế nào cũng giống như một tấm ảnh chuyên nghiệp, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng nghiêm túc cộng thêm mang giày Tây.
Ảnh chụp cứ như vậy được phóng lớn, được treo phía trên đầu giường, nhưng cũng không thể phủ nhận, ảnh ghép vào từng chi tiết nhỏ được xử lý quả không tệ, trong tấm ảnh cô giống như là dựa vào Lục Cảnh Hoằng giả vờ ngủ say.
Tô Noãn nhìn, nhìn, dần dần cảm thấy kỳ quái, như thế nào cảm thấy…
“Rất giống hình đám cưới chứ.”
Tô Noãn quay đầu lại, Lục Cảnh Hoằng dựa ở cạnh cửa, trong tay anh cầm một ly sữa, khoé miệng cười rất vui vẻ.
Tô Noãn chớp đôi mắt tiệp, lại ngẩng đầu nhìn lên ảnh chụp kia, lại nhất thời cũng không tìm ra được một từ ngữ nào để hình dung, một lát sau, mới cười hắc hắc hai cái, ngay cả chính cô cũng cảm thấy rất qua loa.
Lục Cảnh Hoằng nụ cười thế nhưng không có ngừng lại, đi đến bên giường ngồi xuống, đem sữa đưa tới trước mặt của cô, ánh mắt thâm thuý gợn sóng nhìn cô cúi đầu chậm rãi uống sữa:
“Anh nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên em cưỡng hôn anh.”
“Khụ khụ…”
Anh như ý nguyện nhìn đến bộ dạng quẫn bách của cô, cầm lấy cái ly sữa cô uống hơn phân nữa, tự mình uống một ngụm, khi cô bất mãn nhìn chằm chằm, nghiêng người thăm dò, nhẹ nhàng hôn đôi môi cánh hoa của cô một chút:
“Từ đó về sau, chúng ta đã định trước là mãi mãi sẽ ở bên nhau.”
Cô khom môi cười, khoá chặt cổ anh, ghé vào trong lồng ngực anh, nhìn ánh sao thưa thớt rạng sáng bên ngoài cửa sổ, cảnh tượng sau đó giống như là một hồi cướp bóc kim cương bị thất lạc.
“Anh sẽ đi Pháp sao?” Cô đột nhiên mở miệng, hơn nữa rời khỏi lồng ngực anh, ngồi trên giường, nhìn thẳng hai mắt anh, vẻ mặt chân thành mà nghiêm túc: “Anh sẽ đi sao?”
Lục Cảnh Hoằng ý cười trên mặt có chút thưa thớt, anh im lặng vài giây, sau đó đưa tay kéo lấy đầu vai cô, ôm cô vào lòng, môi của anh, trong lúc vô tình lướt qua cái trán cô, như có như không mang theo một chút cảm giác mát lạnh.
“Chuyện này còn chưa có ra quyết định, còn hai ngày nữa bên trên mới có thông báo.”
Câu trả lời như vậy đủ làm cho lòng cô trở nên cô đơn lạnh lẽo, ánh trăng lạnh lẽo rọi xuống người anh, để cho anh nhìn qua càng thêm cao vời vợi không thể với tới, nhưng mà người đàn ông này hiện giờ lại ở bên cạnh cô, như vậy, quá đủ rồi.
“Nếu như em không muốn anh đi…”
“Anh đã quyết định, em sẽ không phản đối, tuy rằng phải tách xa nhau, nhưng khi em nhớ anh em có thể đi Pháp gặp anh, đừng quên em bây giờ là tổng giám Mị Ảnh, thỉnh thoảng lấy việc công làm việc tư vốn cũng là chuyện có thể.”
Giọng điệu cứng rắn của Lục Cảnh Hoằng nói đến một nữa, Tô Noãn liền nắm chặt lấy tay anh, ngữ điệu trước sau như một địa nhiệt mà thoải mái, chỉ là mặt của cô, ngược với ánh sáng sáng ngời, bóng dáng ẩn trong sắc tối.
Anh cúi đầu nhưng không nhìn thấy nét mặt của cô, chỉ cảm thấy cả bàn tay cô khẽ toả ra hơi lạnh, yết hầu bỗng nhúc nhích lên xuống, cuối cùng cũng không nói ra nửa câu sau, anh giữ chặt lấy năm ngón tay cô, thốt ra một chữ:
“Được.”
————–
Hơn sáu giờ sáng Tô Noãn trở về dinh thự U Liên, trời hãy còn tờ mờ sáng, cô mới vừa đi tới bên cạnh hồ phun nước liền nhìn thấy bóng dáng yểu điệu phía trước biển hoa bách hợp tươi xanh trong tiết xuân, áo choàng rèm tua nhẹ nhàng lay động trong gió.
Tô Noãn không có chuẩn bị cùng người mẹ vĩ đại này ân cần chào hỏi, không hề dừng lại bước chân, giống như một làn gió hư vô, lướt qua hồ phun nước đi về phía Bắc lâu, chỉ là mới đi được vài bước, âm thanh của Niếp Hiểu Dĩnh liền vang lên từ phía sau:
“Tôi cho là cô đã quên mình còn ở đây chứ.”
Tô Noãn quay đầu lại, Niếp Hiểu Dĩnh đứng ở cách đó không xa, cho dù vẫn xinh đẹp, nhưng dung nhan thuần khiết trắng trong kia vẫn lưu lại dấu vết của năm tháng, vào sáng sớm hôm nay, không cách nào dùng trang điểm che dấu, đôi mắt phượng thành thục phong tình kia có chút mệt mỏi.
“Lục Cảnh Hoằng đưa cô về?”
Tô Noãn lặng lẽ nhìn Niếp Hiểu Dĩnh, nhưng mà sự trầm mặc của cô ở trong mắt Niếp Hiểu Dĩnh là câu trả lời tốt nhất, Niếp Hiểu Dĩnh lành lạnh đảo qua túi văn kiện trong tay Tô Noãn, đó là ảnh chụp cô rửa ra lúc ban tối.
“Thân thể Ninh Nhi ngày càng kém,” Niếp Hiểu Dĩnh dừng lại một chút, nhìn chằm chằm ánh mắt hờ hững của Tô Noãn, tiếp tục nói: “Tôi muốn cô hoàn toàn trả Lục Cảnh Hoằng lại cho Ninh Nhi.”
“Ừ, lần sau tôi gặp Lục Cảnh Hoằng sẽ đem lời bà nói chuyển tới cho anh ấy.”
Âm thanh của Tô Noãn lặng lẽ bay trong không trung ở dinh thự U Liên, cô nhìn Niếp Hiểu Dĩnh khó có thể kìm chế tự động giơ tay lên, đôi mắt phượng ngây ngô xinh đẹp vụt sáng, không có khiếp sợ:
“Tôi vẫn nói câu kia, Lục Cảnh Hoằng không phải tài sản của bất cứ ai, không thuộc về bất luận kẻ nào, anh ấy là tự do.”
Không nhìn tới sắc mặt khó coi của Niếp Hiểu Dĩnh nữa, Tô Noãn xoay người rời đi, chỉ là khi đi ngang qua Đông lâu thì nghe thấy tiếng thuỷ tinh vỡ bên trong, ngay sau đó là tiếng kêu cứu thất kinh của người giúp việc.
Tô Noãn quên mất rời đi, cô đứng ở cửa, nhìn thấy Niếp Hiểu Dĩnh lệ đầy mặt chạy xông vào, chỉ nhìn thấy Cù Dịch Minh chỉ cởi ra áo khoác ba đờ xuy từ lầu chính chạy tới, cô đoán được, Ninh Nhi hẳn là lại đột nhiên té xỉu.
Cô thờ ơ lạnh nhạt, ngay cả chính mình cũng bội phục mình máu lạnh, nhìn Cù Dịch Minh ôm Ninh Nhi hôn mê bất tỉnh vào trong xe, cô chậm rãi xoay người, cổ tay lại bị hung hăng nắm lấy, cô nhìn đến khuôn mặt vặn vẹo sợ hãi của Niếp Hiểu Dĩnh.
Niếp Hiểu Dĩnh giống như bị ma yểm, đồng tử có chút tan rã, thế nhưng bà vẫn liều chết nắm lấy tay Tô Noãn đi về phía chiếc xe, dùng sức nhét Tô Noãn vào trong xe, lập tức khoá cửa lại, bên tai cô là cảnh cáo lạnh lùng:
“Tôi mặc kệ cô có đồng ý hay không, nếu Ninh Nhi có chuyện gì, tôi cũng sẽ không cho phép cô sống trên cõi đời này, cho dù là đồng quy vu tận, tôi cũng sẽ không tiếc.”
Tô Noãn tâm vốn chết lặng chợt tê rần, nhìn xe điên cuồng chạy nhanh ra khỏi dinh thự, lạnh lùng cười:
“Tôi có rất nhiều máu, cũng đủ cho Ninh Nhi dùng, yên tâm đi.”
Từ giây phút ban đầu cô quyết định quay về Cù gia, cô đã lường trước được có một ngày sẽ như thế này, cô cũng sẽ không ôm lấy tâm lý mau mắn, mặc dù là Cù Dịch Minh, khi đối mặt với sống chết của con gái ruột thì cũng sẽ không chút do dự hy sinh cô không phải sao?
—————
Hai mươi mấy năm qua, cô trưởng thành, ba ba cũng già rồi, người phụ nữ thành công vứt bỏ bọn họ này cơ hồ cũng không có thay đổi gì, bà ta đứng trong phòng chăm sóc đặc biệt, bà ta trông coi Ninh Nhi công chúa.
Tuy rằng bà ta độc ác, chỉ là, bà ta rất yêu con gái bà ta, Tô Noãn đứng trên hành lang bệnh viện, châm biếm một tiếng, xoay người lại, nhìn thấy Cù Dịch Minh đang hỏi thăm bác sĩ trưởng về bệnh tình của Ninh Nhi đi tới.
Cù Dịch Minh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Noãn lãnh lãnh thanh thanh một mình đứng ở nơi đó, sửng sốt, khí thế trên mặt giờ phút này được bao phủ lo lắng cùng mệt mỏi, vậy mà đối mặt Tô Noãn vẫn hiền hậu cười cười. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“Bệnh tình Ninh Nhi đã ổn định rồi, con về nghỉ ngơi trước đi.”
Cù Dịch Minh vừa mới dứt lời, cửa phòng bệnh liền bị đột ngột mở ra, giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị khăng khăng kiên định của Niếp Hiểu Dĩnh vang lên:
“Nó không thể đi, nó cần ở lại truyền máu cho Ninh Nhi, bác sĩ Lâm, phiền ông đi chuẩn bị dụng cụ thiết bị.”
“Hiểu Dĩnh, bà điên rồi sao? Bà có hỏi qua ý kiến của đứa nhỏ này chưa?”
Cù Dịch Minh hiển nhiên không đồng ý Niếp Hiểu Dĩnh chuyên quyền độc đoán như vậy, kết quả chỉ đổi lấy Niếp Hiểu DĨnh điên cuồng bác bỏ, trong đôi mắt phượng xinh đẹp kia kéo căng chảy xuôi trong suốt thống khổ:
“Tôi đã sớm điên rồi, ở thời khắc bắt đầu biết Ninh Nhi mắc bệnh, tôi liền đã sống không nổi, nếu trong thân thể của nó chảy một nửa dòng máu của tôi, hiện tại tôi mời nó đổi lại thì có gì sai?”
Niếp Hiểu Dĩnh trong mắt là khát máu chán ghét mà vứt bỏ, chán ghét như vậy chỉ có khi nhìn tới Tô Noãn thì mới có thể không khống chế được lan tràn, bà nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tô Noãn, gằn từng tiếng lạnh lùng tàn nhẫn:
“Thời điểm Tô Chấn Khôn dẫn cô lưu lạc năm đó, tôi lái xe gặp được cô, khi đó thật muốn lái xe nghiền nát cô, bất quá may mắn nhịn được, bằng không bây giờ Ninh Nhi đi đâu mà tìm ống nuôi cấy…”
“Ba!”
Mặt của Niếp Hiểu Dĩnh hung hăng nghiêng qua một bên, tiếng bạt tai làm cho người ta sợ hãi còn quanh quẩn giữa hành lang im ắng, Cù Dịch Minh nhìn lòng bàn tay ửng hồng của mình, cũng quay mặt đi, không muốn nhìn khoé mắt tiết lộ không dám tin của Niếp Hiểu Dĩnh.
“Trẻ con là vô tội, chuyện năm đó lỗi đều là do tôi, bà muốn oán thì cứ oán tôi, có lẽ Ninh Nhi chính là sự trả thù của ông trời dành cho tôi, trừng phạt tôi cùng lúc cô phụ hai người phụ nữ, cho nên khiến cho con của tôi lần lượt rời khỏi nhân thế.”
Cù Dịch Minh chậm rãi nhắm mắt lại, thở sâu, thời gian cũng chỉ trong nháy mắt, thế nhưng ông lại giống như già hơn mười tuổi, đầu tóc bạc tựa hồ lên không ít.
“Nó cũng là con gái của bà, cho dù đoạn hồi ức kia đối với bà là sỉ nhục, bà cũng không nên giận lây sang trẻ con, ngoài Ninh Nhi ra bà còn có nó, nếu bà vẫn cứ khăng khăng một mực, một ngày nào đó, Hiểu Dĩnh, bà sẽ hối hận.”
“Không, nó không phải là con của tôi, con của tôi đời này, kiếp sau, vĩnh viễn đều chỉ có Ninh Nhi!”
Khi thù hận oán hận đã dâng lên đến mức độ điên cuồng kịch liệt như vậy, dùng đau thương để hình dung thì là cừu hận đau thương, nghe qua, giống như mang một chút thê lương.
Cù Dịch Minh không tiếng động thở dài, mang theo phiền muộn bi thương không đếm hết, ông nhìn về phía Tô Noãn đứng yên ở một bên, muốn an ủi chút gì đó, lại phát hiện đã sớm không biết nói gì, cuối cùng đành chuyển sang một âm thanh than nhẹ:
“Một lát nữa còn phải đi làm, về nghỉ ngơi trước đi.”
Thế nhưng Tô Noãn cũng không có giống như mọi khi, cung kính cúi đầu về phía ông, sau đó rời đi, cô đi lên phía trước một bước, nhìn bác sĩ vẫn còn lúng túng đứng ở một bên nói:
“Bác sĩ, xin ông dẫn tôi đi truyền máu, tám giờ tôi còn phải về đi làm.”
“Nha đầu…”
Cù Dịch Minh lên tiếng muốn ngăn cản, Tô Noãn ngay sau đó mở miệng, khoé miệng là thản nhiên tươi cười:
“Nếu sớm muộn gì cũng có một ngày như thế, vậy thì nhân dịp hôm nay hiến đi, máu của bà chảy trong cơ thể tôi, tôi sẽ cố gắng trả lại cho bà, đây là lần đầu cũng là một lần duy nhất.”
Thanh âm của Tô Noãn nhẹ nhàng mà không có chút tình cảm nào, Cù Dịch Minh nhìn thấy trong mắt Tô Noãn ý cười giễu cợt cùng cảm giác mất mát, ông không đành lòng tiếp tục xem tiếp, nhưng mà vẫn như cũ lặng lẽ nhìn cô thương xót mỉm cười.
Cô cứ như vậy thương hại nhìn Niếp Hiểu Dĩnh, mang theo chế giễu châm chọc, theo bác sĩ đi ngang qua Niếp Hiểu Dĩnh, cũng không nhìn tới bà, giống như bà là không khí, giống như bà là trong suốt cô căn bản không thể nhìn thấy.
Bác sĩ hình như đã sớm nhận ra cô, cũng không có hỏi thăm cái gì, chỉ là dặn dò cô chú ý một chút, Tô Noãn nghĩ, Niếp Hiểu Dĩnh quả nhiên là có sự chuẩn bị đầy đủ, ắt là muốn bức cô đi vào khuôn khổ, tới cứu Ninh Nhi.
Trước khi đi vào phòng truyền máu, cô đột nhiên dừng bước lại, chỉ là chợt rất muốn gọi một cú điện thoại cho Lục Cảnh Hoằng, bất quá cuối cùng, vẫn là nhịn được, cô theo bác sĩ đi vào, đập vào mặt là mùi thuốc khử trùng.
Vẫn là không muốn đi quấy rầy anh, tại sao phải làm cho anh lo lắng chứ? Những chuyện này một mình cô chịu đựng là được rồi, cô không thể luôn mang phiền toái không cần thiết đến cho anh, anh cũng có công việc của mình, có cuộc sống của mình.
Nằm trên thiết bị lạnh lẽo, nhìn thấy một cây kim thật dài đâm thủng cột sống cô, ống tiêm ghim vào hai cánh tay cô, dòng máu đỏ tươi chảy vào trong thiết bị, sau đó lại chảy về trong thân thể của cô.
Nhưng cô biết, dòng máu trân quý nhất chảy trong những thứ đó, được lưu vào trong máy móc, là để cống hiến cho Ninh Nhi.
Cô nhắm mắt lại, hiểu rõ cảm giác lạnh lẽo mất đi kia, không có run rẩy, không có sợ hãi, cũng không có nước mắt, bất quá giống như là thực hiện một loại hứa hẹn đã từng đồng ý.
Lấy tuỷ xong cô gỡ thiết bị ra, đẩy y tá ra, lẻ loi một mình đi ra khỏi phòng truyền máu, cô chống tay vào vách tường, hai chân vẫn là nhịn không được run lên, cô vừa mới bị rút CC máu.
Sắc mặt của cô tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, nhìn qua như là mới từ trong phần mộ chui ra, đây cũng là nguyên nhân tại sao cô không muốn nói cho Lục Cảnh Hoằng, cô không hy vọng anh nhìn thấy bộ dạng giống như quỷ của mình.
Cô nhớ tới lời hôm qua Ninh Nhi và Lê Sùng Sâm nói chuyện với nhau, người chị ích kỷ như cô, coi như là vì em gái kính dâng một lần đi, chỉ một lần. Em gái, cô cắn răng, trong lòng lướt qua từ này.
Cô vô lực tựa vào cửa phòng bệnh, muốn tạm nghỉ một chút, lại trong lúc vô tình nghe thấy tiếng la khóc, đó là tiếng của Ninh Nhi, cứ như vậy không có dấu hiệu nào xông vào lỗ tai cô.
“Me, tại sao lại như vậy, như vậy là giết người, mẹ biết không, tại sao mẹ có thể vì một đứa con gái của mẹ, mà giết chết đứa con gái kia của mẹ?”
“Nhưng thận của con đã bắt đầu suy kiệt.”
“Ít ra đây là thận của con, con đã hỏi qua bác sĩ Lâm, ông ấy nói cho con biết, thân thể của chị không thể tiếp tục làm phẫu thuật cấy ghép thận, mẹ, mẹ không biết sao? Mẹ làm sao có thể không biết?”
“Nhưng mà con sẽ chết, mẹ làm sao có thể để cho con chết?”
“Người chết vốn nên là con, nếu như không có tuỷ của chị, có lẽ con sẽ không sống qua tới ngày mai, chỉ là mẹ làm sao mẹ có thể tàn nhẫn ích kỷ như vậy!”
Bàn tay của Niếp Hiểu Dĩnh rốt cuộc cũng dừng lại trên khuôn mặt đứa con gái mình yêu thương nhất, Tô Noãn nhìn xuyên qua khe cửa, nhìn thấy hai mẹ con nước mắt chảy xuôi trên mặt, nhưng mà đối thoại của bọn họ chỉ là làm cho cô trống rỗng cười cười.
Cũng không cảm thấy kinh ngạc, cô giống như đã sớm đoán được kết quả là như vậy.
Ninh Nhi rất tốt đẹp, nên tiếp tục sống, chỉ là dưới cái nhìn của Niếp Hiểu Dĩnh, sinh mệnh của cô là có thể bị tước đoạt sao?
Tô Noãn khó khăn đứng vững thân thể, quay lưng lại, nhìn thấy Cù Dịch Minh, ông muốn nói lại thôi, Tô Noãn chỉ là lặng lẽ nở nụ cười một chút, lễ phép gật đầu chào hỏi, sau đó run run rẩy rẩy tập tễnh rời đi.
Nếu là như vậy, cô cũng không cần tiếp tục vì dã tâm của mình mà thấy áy náy, ba nói không sai, vận mệnh vốn không công bằng, nếu muốn có được công bằng, trước hết phải có được quyền lực.
————–
Tô Noãn không ngờ tới buổi chiều sẽ nhận được điện thoại của Lục lão gia, nằm ngoài dự kiến của cô, khi nghe ông lão hắng giọng nói gửi chút đồ cho cô, kêu cô phải đi đến Nam kinh thành lấy, quá giờ không đợi.
Mặc dù cô rất hoài nghi tại sao đồ vật lại được gửi đến trạm cao tốc, nhưng bởi vị Lục lão gia ở đầu kia điện thoại ý vị cường điệu, Tô Noãn không có cách nào hơn, đành phải xin nghỉ vội vàng lái xe chạy tới.
Tô Noãn thể lực vẫn chưa hồi phục, trước khi cô đi đã uống một ly nước nóng bổ sung năng lượng, cô vừa xuống xe, còn chưa có bắt đầu vào trạm phía nam, liền nhìn thấy dưới cây đại thụ xum xuê ven đường phía nam, hai người đang đứng gác tay.
Hay là, nói chính xác hơn là, hai người một lớn một nhỏ.
Tô Noãn lập tức đứng vững, cảm thấy tấm lưng kia nhìn cực kỳ quen mắt, không khỏi đến gần vài bước, một đôi mắt phượng trợn to nhìn thật lâu, khoé mắt đột nhiên vừa kéo: thì ra đây chính là “đồ vật” được gửi tới! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Tô Noãn từ từ đến gần, có lẽ là nghe được động tĩnh, đạo bóng dáng nhỏ bé kia dẫn đầu xoay người lại, sau đó Tô Noãn mới phát hiện ra phong cách ăn mặc của hai người này, nhịn không được bật cười một cái.
Hai ông cháu này nên nói là mặc quần áo dành cho ba mẹ và con, trên đầu còn đội mũ lưỡi trai, kính mát đeo ltrên sóng mũi, tay phải hai người cầm cần câu một lớn một nhỏ, hai bên cũng chia nhau cầm theo thùng nước một lớn một nhỏ, muốn có bao nhiêu thần khí thì có bấy nhiêu thần khí, chỉ là hai ông cháu như vậy càng giống như là đi ra ngoài câu cá, tại sao lại đến kinh thành này?
Đậu Đậu dùng ngón tay núc ních thịt gỡ xuống mắt kính nhỏ, một đôi mắt to đen như nho nhanh như chớp đảo quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên mặt Tô Noãn, nheo mắt lại mấy lần nhìn rõ hơn, mới lớn tiếng hô:
“Noãn Noãn của con, con ở đây này!”
Nhìn Đậu Đậu nhiệt tình hươ tay gọi, Tô Noãn vẫn là bước nhanh đi tới, Đậu Đậu liền bổ nhào chạy tới, hai cánh tay củ cải gắt gao ôm lấy hai chân Tô Noãn, giương lên khuôn mặt trái táo trơn mịn ai oán nói:
“Noãn Noãn của con, Đậu Đậu nhớ dì muốn chết! Ừm, dì có nhớ con hay không hả?”
Tô Noãn ngồi xổm người xuống, vuốt cái nón lưỡi trai của Đậu Đậu, xoa bóp hai má trơn mịn kia, thả mềm giọng nói:
“À, mới vừa rồi có nghĩ tới a, có đều thật sự không ngờ tới, tham mưu trưởng tự đóng gói mình và Đậu Đậu gửi qua đường bưu điện đã tới.”
“Sao hả, tự chúng tôi đóng gói gửi qua bưu điện không được sao?”
Vốn đang đứng giả bộ trầm tư Lục lão gia một tiếng bá đạo xoay người lại, đôi mắt hổ trợn tròn, hé ra khuôn mặt đen so với đáy nồi chỉ có hơn chứ không kém, Tô Noãn sợ tới mức lui về phía sau, xém chút nữa té ngã.
“Tham mưu trưởng lỗ tai thật thính, có thể đi làm Thuận Phong Nhĩ á!”
Ý chỉ người lỗ tai cực thính, trong Bảng Phong Thần có đề cập tới nhân vật này.
Lục lão gia này là không thèm khen, Tô Noãn thuận miệng bịa một câu khiến cho Lục lão gia có cảm giác thành tựu thật lớn, lộ ra khuôn mặt đen cũng có chút không nhịn được, hắng giọng một cái, chân mày rậm nhướng lên, dùng cằm chỉ chỉ cái hộp bên cạnh cái cây:
“Trong đó là cá trích đồng ta đặc biệt cố ý đem tới cho con bồi bổ cơ thể, cầm lấy đi.”
“Vâng,” Tô Noãn thấy Lục lão gia không có dấu hiệu tức giận, cũng không khỏi thả lỏng thần kinh, ngồi xổm xuống mở hộp ra, quả nhiên là cá trích vẫn còn động đậy ở trong nước, liền xoay người cười thuận theo vẻ mặt của lão gia tử nói:
“Thật ra ông không cần tự mình vất vả đưa tới như vậy, để cho ông mệt nhọc như vậy, con cũng không biết làm sao để cảm ơn ông?”
Lời nói này làm cho lão gia nheo lại đôi mắt hổ, vui nha vui nha, trong lòng vô cùng vui mừng, ngoài miệng lại một phen oán giận:
“Phụ nữ các cô thật là phiền toái, tới trạm phía Nam cũng lâu như vậy, thật sự lãng phí thời gian của tôi, còn không mau, ngồi xe mấy giờ đồng hồ, xương cốt của tôi đều rã rời hết rồi, đưa tôi đi tìm một chỗ nghỉ ngơi đi.”