"Nhất định là Tổng giám đốc Trang rồi!" Lạp Lạp đứng ở bên cạnh, hết sức phấn khởi.
"Chẳng lẽ..." Tối nay Thi Ngữ cũng vô cùng vui vẻ, không khỏi bật cười lên rồi nói: "Tổng giám đốc Trang đã phát hiện nhà mình thiếu mất một cái gối nên mới nhằm vào người nào đó để đòi?"
"Này!" Đường Khả Hinh thật sự là bất đắc dĩ giậm chân dứt khoát nhìn về phía Thi Ngữ, trực tiếp càu nhàu nói: "Các cô cứ tiếp tục đùa giỡn tôi như vậy, thật sự không muốn tôi kết hôn có phải hay không?"
"Điều đó có khả năng sao? Cô luôn kêu trời than đất chuyện phải kết hôn, mọi người trên toàn thế giới đều biết cả, cô không lấy chồng là không có được!" Tịnh Kỳ trực tiếp đem chiếc di động đưa cho Đường Khả Hinh: "Cô hãy cứ nhanh chóng nghe điện thoại đi, người đang chờ ở bên kia có thể có việc gấp, không chừng nếu cô không nghe thì người đó thật sự sẽ hỏi cô để đòi lại gối!"
Mọi người lại được một trận cười nữa, Thi Ngữ vội vàng đẩy hết mọi người đi ra ngoài, Dĩnh Hồng đứng ở bên cạnh, cũng chẳng hề hiểu tình huống này cho lắm, vội vàng cười rộ lên: "Chao ôi! Phu nhân Tưởng căn dặn tôi hầm canh trần bì trăm năm cùng vỏ đậu xanh, tại sao còn chưa thấy mang vào chứ?"
"Còn chưa ăn canh đậu xanh, đợi một lát có thể nhanh chóng tràn ra tất cả ngọt ngào!" Hai tay Tịnh Kỳ kéo mạnh bả vai của Dĩnh Hồng, đem cô vừa cười vừa nói đẩy ra rồi nói: "Hãy cứ để cho bọn họ nói chuyện thật tốt đi, không chừng có người nửa đêm không ngủ được, lại đi gõ cửa phòng ai đó thì sẽ không tốt..."
Cửa ầm một tiếng rồi đóng lại, tiếng cười bên ngoài vẫn còn từ từ truyền đến.
Đường Khả Hinh thật sự là vô cùng bất đắc dĩ cầm chiếc di động, nhìn đám người này từ từ đi hết ra ngoài, hết sức mất thể diện ném xuống nền nhà. Cô nặng nề thở dài, mặc dù trong lòng ngọt ngào như mật, nhưng vẫn không chút khách khí cầm di động lên, hơi cao giọng nói: "Lúc này anh gọi điện thoại tới làm gì? Làm hại người ta bị mọi người chê cười! Anh đừng tưởng rằng như vậy thì em sẽ tùy tiện tha thứ cho anh!"
Tô Thụy Kỳ cầm di động, khuôn mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, ngay lập tức khẩn trương hỏi: "Anh... Anh đã làm sai chuyện gì sao?"
Hai mắt Đường Khả Hinh mở to trừng trừng, cơ thể cô trong nháy mắt cứng ngắc lại, nhất thời khuôn mặt ngượng ngùng. Lúc này cô mới cúi đầu nhìn rõ trên màn hình điện thoại lại là Tô Thụy Kỳ gọi tới, bản thân cô bị Tịnh Kỳ đùa bỡn, cô thật thật là… Đầu tiên là cô nặng nề thở một hơi thật sâu, sau đó mới nở nụ cười áy náy, vội vàng trả lời Tô Thụy Kỳ: "À! Không có không có gì, thật sự xin lỗi, em đã nói linh tinh, thật sự xin lỗi anh!"
Tô Thụy Kỳ khẽ mỉm cười, nghe những âm thanh thả lỏng như vậy, anh cũng chợt cảm thấy dễ chịu: "Nghe được giọng nói thả lỏng của em như vậy thật là tốt… Trước đó liền không kém muốn đưa em mang ra ngoài hành tinh..."
Đường Khả Hinh nghe được những lời này của Tô Thụy Kỳ, nhớ tới lúc xảy ra chuyện, nhớ tới dáng vẻ đau lòng của anh, cô hơi đau lòng cười nói: "Cám ơn anh... Tô Thụy Kỳ..."
Tô Thụy Kỳ nắm di động, ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ sát đất, mây đen đang dần dần tản đi, mặt trăng từ từ hơi tỏa ra ánh sáng mềm mại, khuôn mặt anh lộ ra nụ cười dịu dàng xúc động nói: "Khả Hinh... Tối nay em thật đẹp… Anh gần như có thể nhìn thấy ánh mắt hạnh phúc nhanh chóng tỏa ra tia sáng lấp lánh của em. Anh chỉ có thể lẳng lặng đứng nhìn, như vậy cũng đã cảm thấy hạnh phúc… Cho nên em vẫn phải luôn luôn hạnh phúc... Anh sẽ mãi mãi ở cạnh bên em, để giữ gìn lau chùi những hình ảnh lúc đầu chúng ta mới quen biết kia, em là một “Ngôi sao” sáng lấp lánh nhất trong cuộc đời của anh.
Điều này tựa như thể là lời tuyên bố, hơn nữa thậm chí đó là lời tuyên bố bất diệt.
Đường Khả Hinh nắm chặt di động, đôi mắt thông suốt, cảm động đến mức không nói lên lời...
"Khả Hinh!" Tô Thụy Kỳ cầm di động, lần nữa thật lòng nói: "Hôn lễ! Chị gái anh sẽ thật tâm tổ chức! Em yên tâm! Đến lúc đó em nhất định có thể rất hạnh phúc xuất giá! Anh sẽ ở bên cạnh cùng em, bảo vệ em đi lên thảm đỏ, nhìn em đi vào lễ đường kết hôn... Anh sẽ cùng cha em, giống như người nhà của em vậy, căng thẳng đến gần nghẹt thở, liền sau đó đọc tuyên bố trong hôn lễ của em, để cùng em chúng ta cùng nhau rơi lệ..."
Nước mắt cô không khỏi trượt rơi xuống.
Đường Khả Hinh nắm di động, cúi đầu xuống, khóc không thành tiếng.
"Đừng khóc..." Tô Thụy Kỳ tựa như đứng ở trước mặt cô gái này, chậm rãi đưa tay ra, nhẹ thay lau đi nước mắt trên mặt cô, rồi cứ như vậy thâm tình yếu ớt nói: "Muốn ôm ấp sự mong đợi nhất trong tim, đi về phía lễ đường hạnh phúc, bởi vì em như vậy đáng giá được cả toàn thế giới chúc phúc. Trong lúc em được gả làm vợ, anh sẽ ôm em thật thắm thiết, ôm cô gái mà trong cuộc đời anh thích nhất... Xem có thể hay không hẹn trước duyên phận ở kiếp sau..."
Cả người Đường Khả Hinh khóc lóc run rẩy, nước mắt lăn xuống dọc theo giữa các ngón tay…
Tô Thụy Kỳ cầm di động cũng hơi cúi đầu run rẩy khóc thổn thức, có lẽ anh nghe được tiếng khóc im lặng nghẹn ngào của cô gái này: “Thật xin lỗi, Tô Thụy Kỳ, kiếp sau em vẫn không có cách nào cùng anh ở chung một chỗ được…”
Anh cắn nhẹ hàm răng, nắm chặt di động, cố nén sự đau đớn mất mát, hơi ngửa mặt lên nhắm hai mắt lại, mặc cho nước mắt dọc theo gương mặt lăn dài... Nếu như kiếp này kiếp sau vẫn không được... Có thể hay không để cho anh hóa thành một cơn gió ở trong thế giới của em, một áng mây hay chỉ là bọt biển của hạnh phúc. Anh nguyện ý vì em hạnh phúc mà tan vỡ trong thế giới của em...
Trong thực tế, chúng ta vẫn luôn ra sức khát vọng về một tình yêu rất rất xa vời, tựa như ngoài tầm với. Đó chính là tình yêu sâu sắc nhất, vô hạn nhất, mạnh mẽ nhất... Thật ra thì tình yêu chân thành... Chỉ đơn thuần là được đi bên cạnh mà thôi...
Phòng Tổng thống.
Trang Hạo Nhiên đứng ở trước cửa sổ sát đất, cầm chiếc di động, bấm số điện thoại của Đường Khả Hinh, nghe được bên kia truyền tới tín hiệu âm thanh báo bận. Sắc mặt anh hơi thu lại, tựa như có thể cảm giác được vị hôn thê ở bên kia đang thương tâm sùi sụt khóc, và trong một thế giới khác người đàn ông thâm tình bên kia đang rơi lệ ngắm nhìn tha thiết. Anh sâu sắc hiểu được loại cảm giác này, loại mất mát này. Anh dần dần rũ tay xuống, đôi mắt lóe lên ánh sáng mãnh liệt cùng đau lòng, nhìn về phía ngôi sao rất xa kia, thở một hơi nặng nề...
Bên ngoài truyền đến một cơn ho khan.
Trang Hạo Nhiên trầm mặc hơi xoay người, theo bản năng lắng nghe âm thanh này...
Quả nhiên, tiếng ho khan một lần nữa từng đợt từng đợt truyền tới.
Ngay lập tức Trang Hạo Nhiên hơi căng thẳng xoay người, đi ra khỏi phòng. Anh nghe thấy tiếng ho khan từ thư phòng truyền tới, lập tức bước tới trước cửa phòng, đưa tay nhẹ nhàng gõ một cái, mới quan tâm gọi: "Cha..."
Tiếng ho khan kèm theo tiếng thở hổn hển nặng nề, một lát sau người ở bên trong mới lên tiếng đáp lại: "Vào đi..."
Trang Hạo Nhiên đẩy cửa đi vào bên trong, nhìn về phía cha mặc bộ quần áo ở nhà màu xanh đậm ngồi ở trước bàn đọc sách. Sắc mặt ông hơi có vẻ tiều tụy mệt mỏi, đeo đôi kính gọng đen, đối diện với bóng đèn bàn yếu ớt, đang cúi đầu nhìn về phía văn kiện trước mặt, vừa xem vừa ho khan chừng mấy tiếng. Ạnh vội vàng chạy tới, hết sức lo lắng hỏi: "Cha... Bệnh ho khan của cha lại tái phát sao? Làm sao cha lại không gọi bác sĩ?"
"Không có gì đáng ngại, tối nay gió mạnh lên có chút dữ dội." Trang Tĩnh Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía con trai cũng chỉ mặc áo phông ngắn tay màu trắng ngắn cùng quần ở nhà màu trắng, mặt ông hơi có vẻ quan tâm: "Trời lạnh như thế này, con thế nào lại mặc áo ngắn tay? Nếu để cho dì Tưởng của con nhìn thấy, lại muốn mắng con! Suốt ngày cậy giữ được cơ thể cường tráng, không biết quý trọng bản thân mình!"
Trang Hạo Nhiên nghe xong chẳng qua chỉ lặng lẽ cười một tiếng, đi tới cạnh ghế xô pha, cầm lên áo khoác nhung màu xanh đậm, chậm rãi đi tới phía sau cha, vì ông mà choàng lên…
Trang Tĩnh Vũ hơi dừng động tác lại, từ từ ngẩng đầu lên, tằng hắng mấy tiếng nhìn về phía con trai.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chẳng qua chỉ đưa tay ra chậm rãi vỗ mấy cái vào phía sau vai cha, thậm chí còn xuôi xuống dọc theo sống lưng của ông rồi mới nói:
"Ngài mới phải chiếu cố mình thật tốt, không được muốn nghỉ hưu."
"Súc sinh!" Trang Tĩnh Vũ lập tức ngẩng đầu lên, nghiêm khắc nhìn con trai.
"Con nói chân thành..." Trang Hạo Nhiên tiếp tục xuôi dọc theo đằng sau tấm lưng của cha, nhàn nhạt nói: "Cha là một ngọn núi lớn phía sau thế giới của con! Con không có nghĩ qua chuyện người sẽ già! Cha luôn luôn muốn mình khỏe mạnh như bây giờ để đi tiếp, như vậy con mới có thể có thêm dũng cảm để tiến về phía trước. Cả đời này con rất quý trọng cha cho con cái tên "Trang Hạo Nhiên", bởi vì một cách tự nhiên cha và con gắn bó với nhau chặt chẽ nhất. Chỉ cần con nhớ tới ba chữ "Trang Hạo Nhiên” này con liền thấy tự hào thật sâu sắc, với tư cách là con trai của cha, con thật sâu sắc tự hào..."
Trang Tĩnh Vũ im lặng không lên tiếng, ông hơi cúi đầu thấy cái bóng của con trai ngả xuống văn kiện đối diện trước mặt. Đôi mắt ông thâm thúy, kiềm chế ẩn nhẫn một hồi lâu rồi mới khôi phục được trạng thái của âm thanh rồi nói: "Tốt lắm! Không nên ở chỗ này khua môi múa mép, về sớm nghỉ ngơi một chút, con cũng sắp sửa cử hành hôn lễ rồi, một đống chuyện lớn cần có con để quyết định! Còn nữa, mai vẫn còn một vòng quan trọng mới của hội nghị khách sạn dưới nước cần khai mạc, con hãy biểu hiện tốt một chút!"
Trang Hạo Nhiên nhìn thật sâu về phía bóng lưng của cha, đôi mắt anh nhấp nháy ánh nước nhưng vẫn nhàn nhạt cười một tiếng, rồi mới nói: " Được, vậy con đi nghỉ trước. Biết cha ho khan không thích uống thuốc, nhưng nếu có chuyện gì thì cha cứ gọi con, con biết cha muốn mẹ Lý có thể nghỉ ngơi nhiều hơn."
"Ừ!" Trang Tĩnh Vũ lạnh lùng trả lời.
Trang Hạo Nhiên trầm mặc bước đi ra ngoài, sau đó vì cha nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, thời điểm khép cánh cửa lại anh nhẹ nhàng buông một câu nói..."Cha... Con yêu cha."
Trang Tĩnh Vũ dừng động tác lại, vốn là có thể đè nén lại ở trong lòng, nghe được những lời này của con trai, ông không thể kìm hãm được cúi đầu rơi lệ...
Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra.
Trong lúc Trang Hạo Nhiên chậm rãi đi vào phòng của mình, đối diện với sự yên tĩnh tràn khắp cả căn phòng tĩnh, anh hồi tưởng lại thời gian mình vào tù kia, thu hoạch được vô số tình cảm của mọi người. Đôi mắt anh lấp lánh ánh nước mỉm cười, từng bước đi tới bên cạnh, ngược lại của mình nằm một cái. Anh chậm rãi mở hai mắt ra, mệt mỏi nhìn về trần nhà phía trước mặt đang càng ngày càng xoay tròn, tâm tư căng thẳng một ngày liền rốt cuộc cũng có thể nặng nề thở nhẹ nhõm. Thời điểm khi cơ thể giải tỏa mệt mỏi kia, anh lập tức cứ như vậy chậm rãi chìm vào giấc ngủ…
Có lẽ, anh đã phải gánh vác quá nhiều, anh đã quá mệt mỏi.
Dần dần theo thời gian, những cơn gió thu thổi càng ngày càng dữ dội, căn phòng càng ngày càng lạnh.
Trang Hạo Nhiên nằm ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên cơ thể cảm thấy có chút lạnh lẽo, anh liền chậm rãi mở mắt ra, muốn kéo qua một chút chăn mỏng. Nhưng ở trong không gian thấy u ám một cách khó hiểu, anh nhìn thấy một người đàn bà mặc váy trắng dài, khuôn mặt mờ ảo trong mái tóc dài xõa tung, tựa như đang chậm rãi trừng trừng đôi mắt dữ tợn hướng về phía mình. Anh bị hù dọa hét to một tiếng, vội vội vàng vàng vươn tay bật đèn bàn lên, quát: "Ai?"
Trên người n Nguyệt Dung mặc chiếc váy ngủ hoàng gia bằng chiffon, mái tóc xoăn kiểu quý tộc xõa xuống, khuôn mặt bà nhạt nhòa đầy nước mắt, hết sức ngạc nhiên nhìn về phía vẻ mặt con trai đang khiếp sợ. Bà vội vàng lôi khăn tay ra, vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào quan tâm hỏi: "Con trai! Con thấy thế nào rồi? Gặp ác mộng sao?"
Cơ thể Trang Hạo Nhiên cứng đờ, hai mắt trợn to, nửa mạng treo lên cao, nhìn về phía mẹ mình đang khóc bộ dáng như hoa lê ướt mưa. Anh thật sự là bị me hù dọa đến choáng váng, đặt mạnh tay lên ngực mình rồi trực tiếp bất đắc dĩ kêu lên: "Ôi chao, mẹ! Mẹ như vậy làm hù chết người, dọa chết người đó! Nửa đêm khuya khoắt thế này sao mẹ còn chưa nghỉ ngơi?"
Ân Nguyệt Dung dẹt miệng ra, rơi nước mắt nhìn dáng vẻ của con trai, lại tiếp tục kích động nghẹn ngào nói: "Mẹ có chút không thể tưởng tượng nổi con đã thật sự trở về, thật sự rời khỏi nhà tù! Lúc mẹ vừa mới trở về liền ngủ thiếp đi, cho rằng mình chỉ đang ở trong một giấc mộng, liền vội vàng đi vào đây xem một chút! Nhìn một chút xem con có hay không vẫn còn ở đây? Mẹ thiếu chút nữa thậm chí đem chính bắp đùi của mình véo nát!"
"......" Sắc mặt Trang Hạo Nhiên hơi thu lại, đôi mắt hơi lộ ra một chút đau lòng, nhìn về phía mẹ mình.
"Huhuhuhu... Tôi không phải đang nằm mơ! Con trai của tôi đã trở lại......" Ân Nguyệt Dung nói xong, đột nhiên bà đem con trai ôm thật chặt vào trong lòng, khóc lóc nói: "Cục cưng, mẹ sau này sẽ không bao giờ mắng con nữa! Sau này con đều phải ngồi lên bàn ăn cơm! Con phải sống thật tốt, có bất cứ chuyện gì, mẹ sẽ đứng ra chịu đựng. Con đều không biết rằng mẹ yêu con biết bao nhiêu! Lần đầu tiên khi mẹ nhìn thấy con, nhìn thấy bảo bối này có ánh mắt sáng ngời, lỗ mũi thật cao, hai tay nắm chặt, lúc khóc con lên, âm thanh vang dội sáng chói, như vậy thật là đáng yêu."
Trang Hạo Nhiên hơi lộ ra nụ cười xúc động bất đắc dĩ, chậm rãi đưa tay ra, cũng nhẹ nhàng ôm lấy mẹ: "Mẹ... Không nên tổng hợp một số thứ lại, những lời này tựa như con không phải con ruột mẹ vậy, mỗi lần nghe con đều sẽ đau lòng, một loại đau đớn rất mất mát, rất khó chịu..."
Ân Nguyệt Dung nghe những lời này, trong khoảnh khắc bà giãy giụa ra khỏi cái ôm, rơi nước mắt nhìn về phía con trai rồi nói: "Có thật không?"
"Đương nhiên là thật!" Trang Hạo Nhiên chậm rãi đưa tay ra, vì mẹ anh nhẹ nhàng lau nước mắt của bà rồi thật lòng nói: "Ai cũng nói con có dáng vẻ đẹp trai, ai cũng nói con giống mẹ! Mẹ một mực nhấn mạnh, không phải là để cho con cảm thấy rất thương tâm sao? Ngay cả ông bà ngoại cũng nói, con cùng với mẹ có dáng vẻ giống nhau như đúc!"
Ân Nguyệt Dung nghe những lời này của con trai, nước mắt từng viên từng viên rơi xuống...
"Được rồi, mẹ đừng khóc..." Trang Hạo Nhiên đau lòng vươn tay ra ôm mẹ vào trong lòng, nói an ủi: "Con đã trở về, sau này con sẽ không đi đâu hết, một mực ở bên cạnh cha mẹ... Được chứ?"
Ân Nguyệt Dung nghe con trai nói đến đây, bà mới thoáng cảm giác thấy giấc mộng này có chút chân thực. Bà vừa sụt sịt nước mắt nước mũi, vừa nghẹn ngào nói: "Mẹ biết con đã trở về! Đây không phải là giấc mộng! Con thật sự đã trở về! Vậy... Lâm Sở Nhai cùng vị Lưu tiểu thư kia mang thai, cũng là sự thật?"
Ầm….! Chiêng trống vang trời!
Trang Hạo Nhiên nghe mẹ nói xong, ngay lập tức cơ thể anh cứng ngắc lại, đằng sau ót lại bị thượng đế nặng nề đánh cho một phát chảo, đầu đau còn hơn cả nổ tung!