Gió biển mênh mông thổi đến! !
Một thân thể nhỏ nhắn tuyệt vọng treo ngược ở lan can boong thuyền, đang đón gió biển thổi mạnh!
Thật xa, thật xa boong thuyền đang trong tiếng sóng biển khổng lồ, đầu bên kia sàn nhảy vang lên tiếng nhạc du dương, tất cả khách quý đang nói cười, chỉ có một tên vệ sĩ đi dọc theo mạn thuyền, ngay sau đó nghe được tiếng kêu khó hiểu, ngay lập tức nghiêm nghị cầm bộ đàm nói: "Dường như tôi nghe được tiếng kêu không bình thường! ! Lập tức phái người lục soát toàn bộ thuyền!"
"Vâng! !" Vệ sĩ lập tức đáp lời!
Đường Khả Hinh hoảng sợ đến mất hồn mất vía, thân thể treo lơ lững, hoảng sợ căng thẳng ngẩng đầu lên, khóc nhìn Như Mạt nói: "Đừng buông tay! Đừng buông tay! Tôi không muốn chết! !"
Như Mạt cố nén trái tim đè ép khó chịu, một tay nắm chặt lan can một tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Khả Hinh, dùng hết hơi sức, cắn chặt răng, nắm tay Khả Hinh thở hổn hển đang treo lơ lững dưới thuyền nói: "Cô nắm chặt! ! Tôi sẽ không buông tay! Cố gắng nghĩ biện pháp đừng để cho thân thể bay ra khoảng không! ! Mau! ! Nắm chặt lan can!"
Đường Khả Hinh vừa rơi lệ khóc, vừa mạnh thở, đưa ra một cái tay khác muốn nắm chắc lan can phía trước, chỉ chút nữa là chạm đến lan can màu trắng, Như Mạt choáng váng, cả người muốn rớt xuống dưới, cô ah một tiếng, hoảng sợ đến thét chói tai khóc lớn: "Đừng buông tay, Như Mạt tiểu thư, đừng buông tay! ! Tôi cứu cô!"
Như Mạt cắn chặt răng, dùng hết sức lực trong người, nắm chặt lan can, nắm chặt tay Khả Hinh, đè nén cảm giác trái tim sắp hít thở không thông, nói: "Tôi . . . . . Tôi . . . . . không sợ chết! Dù sao trái tim của tôi không thể sống lâu năm! ! Cô kiên cường một chút! ! Mau nắm chặt mạn thuyền! ! Mau! ! Sắp mười giờ rồi! ! Du thuyền này sẽ khởi động, chạy quanh thành phố! ! Đến lúc đó tua-bin sẽ quay! Mau! !"
Khả Hinh nghe vậy, hoảng sợ nước mắt càng không ngừng lăn xuống, liền cắn chặt răng, đón sóng lớn trên mặt biển, run rẩy vươn tay, vừa thở hổn hển với tới lên lan can trước mặt, vừa lo lắng nói: "Như Mạt tiểu thư, cô phải nắm chặt!"
"Cô yên tâm! Tôi không sao!" Như Mạt cắn chặt răng, cố đè nén cảm giác trái tim càng lúc càng tê dại, nắm chặt tay Khả Hinh, lại phát hiện sức cổ tay mình bắt đầu yếu dần, mắt nhìn thấy cổ tay Khả Hinh dần dần muốn trượt ra khỏi lòng bàn tay mình, cô cắn chặt răng, đón gió biển thật to càng lúc càng mãnh liệt, vừa nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, vừa quay về phía bên ngoài kêu to: "Cứu mạng ! ! Có người sắp rơi xuống biển rồi ! Cứu mạng! !"
Vô số vệ sĩ, bước nhanh về mỗi hướng của du thuyền, tìm kiếm âm thanh kì lạ, lúc này, tiếng còi của du thuyền vang lên thật to, thuyền sắp chuyển lái, chạy về phía trước, mặt biển sóng lớn, lúc này càng thêm cuộn trào ngàn đợt sóng. . . . . .
Đường Khả Hinh cảm thấy thuyền bắt đầu chuyển động, cô hoảng sợ thân thể rét lạnh run rẩy, nhanh chóng vươn tay, cắn chặt răng, đưa về phía thanh lan can màu trắng trước mặt, chỉ chút nữa là chạm đến, nhưng vẫn còn cách một chút, cô mạnh thở một hơi, chợt dùng sức để thân thể bay lên không, nắm chặt lan can màu trắng kia, lại nghe được một tiếng thét chói tai ah…., cô ngẩng đầu lên, trong một chớp mắt, khiếp sợ nhìn thân thể Như Mạt chợt nhanh chóng rơi xuống mặt biển sâu . . . . . .. . . . . .
"A . . . . . . . " Tiếng kêu thê lương, tuyệt vọng từ phía dưới thân thuyền truyền đến!
Khả Hinh kinh ngạc, hoảng sợ trợn to hai mắt, nắm chặt lan can màu trắng, rốt cuộc ý thức được Như Mạt vì cứu mình mà rơi xuống biển, cô nhất thời sụp đổ hoảng sợ khóc lớn: "A . . . . . . . . . cứu mạng . . . . . . có người rơi xuống biển rồi ! ! Cứu mạng . . . . . ."
Lúc này, Đặc cảnh ở gần đó nghe được tiếng khóc, thật nhanh xông về phía bên này!
"Cứu mạng . . . . . . có người rơi xuống biển rồi ! ! Cứu mạng . . . . . ." Khả Hinh phát điên nắm chặt lan can, đón cơn sóng biển khổng lồ xoáy lên không trung, sụp đổ kêu khóc . . . . . .. . . . . .
Trên bữa tiệc vui ca múa hát, mọi người nói cười, nhất là Tưởng Thiên Lỗi, Trang Hạo Nhiên, Tần Vĩ Nghiệp làm bạn ở bên cạnh Thủ tướng càng thêm cười nói.
Cửa chính sảnh tiệc ầm ầm mở ra, Đông Anh và cảnh sát trưởng, không cố kỵ xông vào, lo lắng nói: "Không xong ! ! Thị Trưởng phu nhân rơi xuống biển rồi !"
Tưởng Thiên Lỗi, Trang Hạo Nhiên, Tần Vĩ Nghiệp đứng bật dậy, kịch liệt nhìn cô một cái, tất cả đều phát điên xông ra ngoài . . . . . .. . . . . .
Toàn bộ người ở hiện trường sảnh tiệc đều khiếp sợ, Thủ tướng cũng dẫn cháu trai cùng các quan chức đi ra ngoài! !
Tưởng Thiên Lỗi điên cuồng lao ra cửa sảnh đầu tiên, lập tức nhìn thấy rất nhiều đặc cảnh và đội lục soát chạy nhanh tới đầu kia, trực tiếp ra lệnh thuyền trưởng dừng lại du thuyền, để tránh tua-bin khổng lồ cuốn Thị Trưởng phu nhân, anh nghe xong, trái tim chợt run lên, giọng tức giận quát to: "Thị Trưởng phu nhân té xuống chỗ nào . . . . . . nói . . . . . ."
"Ngã xuống từ cửa sau của nhà kho!" Có một đặc cảnh lập tức nói!
Tần Vĩ Nghiệp đau lòng nhìn về phía kia kêu to: "Như Mạt . . . . . . . . . . "
Trang Hạo Nhiên điên cuồng chạy gấp tới đầu kia, Tưởng Thiên Lỗi lại trợn to hai mắt, nhìn về phía kia, đúng vị trí mình ôm Đường Khả Hinh, anh tức giận trừng mắt, lộ ra ý muốn giết người cất bước đi chạy tới phía trước, quả nhiên nhìn thấy Đường Khả Hinh mặt xám như tro tàn, ngã trên mặt sàn hoảng sợ khóc rống: "Tôi không phải cố ý. . . . . . Tôi thật sự không cố ý. . . . . . Tôi không nghĩ sẽ làm ngã cô ấy, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi bước nhanh đến trước mặt của Đường Khả Hinh, lập tức nắm chặt bả vai của cô, trợn trừng mắt nhìn cô, tức giận nói: "Cô mới vừa nói cái gì? Cô nói lại một lần nữa cho tôi! ! Có phải cô đẩy Như Mạt xuống hay không! ! Có phải là cô hay không . . . . . . cũng bởi vì một nụ hôn, cho nên cô điên cuồng! !"
Đường Khả Hinh vội vàng lắc đầu hoảng sợ, khóc nói: "Không phải như vậy, không phải như vậy! Là tôi không cẩn thận rơi xuống biển, sau đó cô ấy vì cứu tôi, cho nên. . . . . . Bị tôi kéo xuống, tôi không cố ý, tôi chỉ muốn nắm chặt lan can kia! ! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!"
"Ai sẽ tin tưởng lời nói của cô! ! Xảy ra trùng hợp như vậy? ? ? Cô gái đáng sợ này!" Tưởng Thiên Lỗi lập tức đẩy Đường Khả Hinh ngã xuống sàn! !
"Tại sao anh không tin tôi?" Đường Khả Hinh nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi gào lên.
"Tại sao tôi phải tin cô! ! Cô hại chết Như Mạt, tôi muốn cô đền mạng" Tưởng Thiên Lỗi tức giận chỉ vào Đường Khả Hinh nói! !
"Rốt cuộc Như Mạt té xuống chỗ nào?" Tần Vĩ Nghiệp lập tức tìm hiểu tình huống từ đặc cảnh ở đầu kia, gấp gáp, tức giận nói.
Đường Khả Hinh vừa định quay đầu nhìn về phía lan can bên cạnh, Tưởng Thiên Lỗi đã nổi giận, níu cổ áo của Đường Khả Hinh, kéo cô lên, ném lên lan can, tức giận quát: "Nói . . . . . ."
"Thiên Lỗi!" Trang Hạo Nhiên lập tức đi tới, đón được thân thể của Khả Hinh, nhìn về phía người đã điên cuồng, gầm lên: "Anh làm cái gì? Không cẩn thận đẩy cô ấy xuống biển thì làm thế nào?"
"Cô ta chết không có gì đáng tiếc! !" Tưởng Thiên Lỗi chỉ vào Đường Khả Hinh gào lớn! !
"Thiên Lỗi! ! Anh không thể nói chuyện như vậy! !" Trang Hạo Nhiên ôm chặt Khả Hinh, giận dữ mắng Tưởng Thiên Lỗi! !
Tô Thụy Kỳ tức giận ngút trời chạy tới, nhắm về phía mặt của Tưởng Thiên Lỗi đấm một quyền, tức giận kêu to: "Rốt cuộc ai đáng chết? ?"
Tưởng Thiên Lỗi xoay mặt chỗ khác, quay đầu lại tức giận nhìn Tô Thụy Kỳ!
Tô Thụy Kỳ tức giận, lập tức kéo Khả Hinh đang khóc thầm từ trong ngực Trang Hạo Nhiên, ôm vào trong ngực, tức giận nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: "Chuyện còn chưa rõ ràng, không phân biệt tốt xấu, mắng chửi người, tổn thương người! Ai có đủ lòng tự trọng để hứng chịu sự giày vò của anh hả?"
Tưởng Thiên Lỗi đã mất hết lý trí nhìn Tô Thụy Kỳ. . . . . .
"Được rồi!" Thủ tướng uy nghiêm lên tiếng nói: "Bây giờ là lúc nào! Còn tranh cãi chuyện này! Trước tiên tìm hiểu chuyện cho rõ ràng! Cô tên là gì! ?"
Thủ tướng nhìn Khả Hinh trong ngực cháu trai, nghiêm nghị hỏi.
Đường Khả Hinh vẫn hoảng sợ đến nước mắt tuôn ra, nhưng vẫn nghẹn ngào nói: "Tôi . . . . . Tôi tên là Khả Hinh. . . . . ."
"Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì! ! Cô nói mau! !" Thủ tướng hỏi tiếp.
"Mới vừa rồi tôi . . . . . Tôi chuẩn bị trở về nhà kho, sau đó nhìn thấy Như Mạt tiểu thư làm rơi ly thủy tinh, tôi nhặt lên giúp cô ấy, sau đó trò chuyện với cô ấy một lúc. . . . . ." Khả Hinh hoảng sợ giải thích.
Nhậm Tử Hiền lạnh lùng đứng ở một bên, nhìn Khả Hinh, tròng mắt hơi híp, nói: "Tại sao cô trò chuyện cùng cô ấy?"
"Cô ấy nói tâm trạng của cô ấy không tốt, bảo tôi trò chuyện với cô ấy một lúc. . . . . . Sau đó chúng tôi trò chuyện một chút, cô ấy nói trái tim của cô ấy bị đau, tôi lo lắng đỡ cô ấy, muốn gọi bác sĩ, nhưng không ngờ cả người cô ấy ngã vào tôi, tôi không kịp đề phòng, thiếu chút nữa cả người rơi xuống biển. . . . . . Cô ấy. . . . . . Cô ấy kịp thời túm được tôi, tôi cầu xin cô ấy đừng buông tay. . . . . . Cô ấy liều mạng níu tôi lại, nhắc tôi nắm chặt lan can, tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi vừa dùng sức nắm được lan can, không ngờ lôi cô ấy xuống. . . . . . Tôi không phải cố ý. . . . . . Tôi thật sự không cố ý. . . . . ." Cả người Đường Khả Hinh ngã trên mặt sàn, hối hận thất thanh khóc rống lên: "Tôi . . . . . Tôi sai rồi. . . . . . Tôi sai rồi. . . . . . Là tôi không tốt. . . . . ."
Tô Thụy Kỳ ngồi xổm người xuống, ôm chặt Khả Hinh, đau lòng thở dài.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi đỏ bừng, đôi tay nắm chặt lan can, nhìn biển rộng mênh mông từng đợt sóng mãnh liệt, nghĩ tới bóng dáng dịu dàng đang ở dưới đáy biển lạnh thấu xương, có thể đang khổ sở giãy giụa, anh cắn chặt răng, đau đến trái tim sắp vỡ ra ! !
Tần Vĩ Nghiệp đau lòng nghẹn ngào nói với đặc cảnh nói: "Lập tức phái thợ lặn toàn thành phố lặn xuống biển tìm người! ! Cô ấy không thể xảy ra chuyện gì! ! Vợ của tôi, cô ấy không thể xảy ra chuyện gì! !"
Cảnh sát trưởng lập tức tiến lên nói: "Tôi đã khẩn cấp phái người xuống biển vớt tìm người!"
"Nếu như Như Mạt có chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!" Tưởng Thiên Lỗi chợt xoay người, nhanh chóng phóng xuống boong thuyền, Trang Hạo Nhiên bước nhanh theo sát xuống dưới, nhìn theo bóng lưng lạnh lùng cứng rắn, vội vã của người đàn ông này, anh hiểu lúc này cũng không thể nói được gì, không thể làm được gì, anh thở dài, cũng vội vã phóng theo xuống thuyền . . . . . .
Tần Vĩ Nghiệp cũng im lặng rơi lệ, nhanh chóng nhảy xuống thuyền! !