Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, chỉ nâng ly nhẹ nhàng uống.
Laurence chân thành nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: “Ánh mắt Tổng Giám đốc Trang sắc bén, thái độ đối với rượu hàng đầu, tự nhiên cũng giống như tôi, hiểu được Đường Khả Hinh là hạt giống tốt, trên thế giới này người có khứu giác tốt có rất nhiều nhưng khó có được một cô có thái độ rất thành kính đối với rượu! Tôi và Tổng Giám đốc Trang cũng xác định, trong những ngày sau này, cô ấy theo học tập thêm sẽ có thể có thành tựu! Hiện tại chuyên gia hầu rượu rất đông, có lẽ chúng ta càng cần phải quý trọng người có tình cảm thâm sâu với rượu đỏ mới có thể bảo vệ sự nghiệp rượu đỏ khổng lồ này không rơi vào trong cạm bẫy thế giới giao dịch!”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Laurence, mỉm cười nói: “Ông có lòng tin đối với cô ấy lớn như vậy?”
Laurence nhìn Tưởng Thiên Lỗi chằm chằm nói: “Chỉ có người hiểu rượu đỏ mới có thể hiểu một người yêu rượu đỏ, tất cả tâm tư của cô ấy đều biểu lộ trong ánh mắt của cô ấy, đối mặt với một cô gái thẳng thắn, trong tương lai, sẽ không có người nào có thể nói dối ở trước mặt của cô ấy, cho dù là giao dịch đáng sợ! Tổng Giám đốc Trang làm việc nhanh chóng, lúc tôi tìm được Khả Hinh trước đã xảy ra những chuyện lớn này, để cho cậu ấy thuận lợi dẫn Khả Hinh đi, mất của ngài một vây cánh quan trọng! !”
Tưởng Thiên Lỗi nghe nói vậy, nhìn về phía Laurence, chậm rãi nói: “Nếu vậy, sau khi được chọn chuyên gia hầu rượu, ông chịu sự dặn dò của Tổng Giám đốc Trang, trở thành Thầy giáo chỉ dạy cho cô ấy, ông sẽ giữ lời sao?”
Laurence có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Tôi sẽ dốc hết sức bảo vệ tốt mầm non này, bởi vì ở trước mặt rượu đỏ, không có cạnh tranh, chỉ có thể nghiệm.”
“Cho nên. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi tay nâng sâm banh, giơ về phía Laurence mỉm cười nói: “Làm phiền ông rồi.”
Laurence nhìn chằm chằm Tưởng Thiên Lỗi, nhưng vẫn có chút tiếc nuối giơ ly sâm banh.
Hai người chạm ly.
Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười khẽ nhấm một hớp sâm banh, ánh mắt hơi xoay tròn nhìn về phía Đường Khả Hinh mới vừa nâng ly, đang nghe Tiêu Đồng căn dặn, nâng ly hướng về phía lãnh đạo cấp cao Hoàn Cầu, nhưng bởi vì xoay người quá gấp, hơi loạng choạng, cả ly rượu thiếu chút nữa hắt lên người Trang Hạo Nhiên. . . . . .
“Ôi . . . . . . ” Trang Hạo Nhiên rất tức giận nắm chặt cổ tay của cô, nói: “Tại sao cô luôn hấp tấp như vậy? Cho dù cô không có trải qua huấn luyện nghiêm khắc, nhưng ít ra cô cũng biết đường đi chứ?”
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, đôi giày này quá cao. . . . . .”
“Ai bảo cô thấp lùn, còn muốn mang cao !” Trang Hạo Nhiên thẳng thắn nhìn về phía Đường Khả Hinh, nóng mắt nói!
Đường Khả Hinh trừng mắt nhìn anh!
Trang Hạo Nhiên trừng mắt nhìn cô nói: “Cô trừng cái gì mà trừng?”
Đường Khả Hinh cúi đầu, lầu bầu nói: “Anh cao gần m, ai dám cao hơn anh chứ?”
“Bạn gái trước của Lão đại cao m!” Tô Lạc Hoành đang cầm rượu sâm banh, đi tới cười nói.
Trang Hạo Nhiên ngửa mặt lên, có chút hài lòng!
“Cho nên người ta chạy mất. . . . . .” Đường Khả Hinh nói ra xong, liền có chút lo sợ cúi đầu, khẽ vã vào miệng! !
Trang Hạo Nhiên có chút đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh, giống như xem một vỡ kịch đau thương, đến lúc chia tay, chớp mắt, nắm chặt ly rượu nói: “Tại sao mọi người luôn muốn nói tới bạn gái trước của tôi, mọi người không biết, nói một lần, tôi sẽ đau một lần sao?”
Đường Khả Hinh lo lắng ngẩng đầu lên!
Trang Hạo Nhiên có chút đau lòng nói: “Cô ấy bỏ chạy mất bởi vì tôi quá ưu tú, quá đẹp trai, quá xuất sắc!”
Đường Khả Hinh a một tiếng, bật cười nhìn anh
“Ha ha ha. . . . . . người tự kỷ giống như anh sẽ sống rất sảng khoái!” Tô Lạc Hoành cười nói!
“Ghê tởm!” Trang Hạo Nhiên vẫn không muốn bỏ qua cho Đường Khả Hinh, liền nhìn cô nói: “cô nói xem cô cao bao nhiêu?”
Đường Khả Hinh chớp mắt, sâu kín nói: “Một mét. . . . . . Sáu một. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghiêm túc nhìn về phía cô nói: “Nói cho tôi con số chính xác!”
“Một. . . . . . Mét. . . . . . Sáu. . . . . .”
“Nói dối nữa cút ra khỏi Hoàn Cầu!”
“m. . . . . .” Khả Hinh mím môi, bất đắc dĩ nói!
“Nhìn đi! ! Nhìn đi! ! Tôi cao hơn cô phân centimét! ! Cô không muốn mang giày cao gót hả?” Ánh mắt Trang Hạo Nhiên nhìn xuống cô, căn dặn Tiêu Đồng nói: “Ngày mai bắt đầu tìm chuyên gia huấn luyện cho cô ấy một chút!”
“Vâng!” Tiêu Đồng lập tức gật đầu!
“Huấn luyện cái gì?” Khả Hinh có chút căng thẳng hỏi.
“Không có việc gì, rất đơn giản. . . . . .” Tiêu Đồng nháy mắt với cô!
Đường Khả Hinh lại cảm giác sau lưng lạnh lẽo, lúc ngẩng đầu lên, Trang Hạo Nhiên đã nâng ly đi tới trước mặt của một tân khách, vừa vặn vị đổng sự trưởng kia dẫn theo con gái đến, sau đó vị thiên kim trẻ tuổi kia nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, con ngươi tỏa sáng, đầu cũng muốn hôn mê, bởi vì Trang Hạo Nhiên thật là người đàn ông đẹp trai, nhưng Trang Hạo Nhiên chỉ cụng ly với cô liền quay đầu hớp một ngụm nhỏ rượu, lại nhìn về phía một phụ nữ hơn ba mươi tuổi ở bên cạnh, nhưng có vẻ trẻ hơn tuổi, người mặc váy ngắn England màu trắng sữa, mái tóc xoăn dài khêu gợi, đang ưu nhã nâng ly trò chuyện cùng với một người đàn ông đang là chủ của ngành sản xuất rượu đỏ. . . . .
“Hi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đi qua bên cạnh cô, hai mắt phát ra dịu dàng nhìn về phía cô.
Cô ấy kia nhìn về phía Trang Hạo Nhiên có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn nâng ly hướng tới anh, mỉm cười nói: “Tổng Giám đốc Trang?”
Hai người cứ như vậy trò chuyện, mắt Trang Hạo Nhiên cũng tỏa sáng, bất cứ lúc nào cũng cười sảng lãng!
Đường Khả Hinh không nói nên lời, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, không nhịn được mở miệng nói: “Trên thế giới này, tại sao có thể có loại người cực phẩm như Tổng Giám đốc vậy? Chẳng lẽ anh ấy thích tình yêu mẹ con?”.
Tiêu Đồng không nhịn được cười nói: “Phải nói là. . . . . . tình yêu chị em! Anh ấy thật thích chị lớn tuổi! Ở nước Anh, phục vụ khách sạn, quản lý ‘phòng tổng thống’, tất cả đều là chị lớn tuổi, anh ấy cũng không trêu đùa người ta, chỉ thích lúc nằm ở trên giường ngủ, chị quản lý gọi anh ấy rời giường, chị quản lý vén chăn cho anh ấy, nhìn anh ấy cười ngọt ngào!”
Đường Khả Hinh há to mồm, lại ngây ngốc a một tiếng, không nói nên lời, cười nói: “Thật sự là. . . . . .”
“Rất đáng yêu à?” Tiêu Đồng mỉm cười nói: “Mặc dù anh ấy thích nhưng chưa bao giờ dính vào cấp dưới, chỉ là đối tác thôi!
“Tại sao?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi!
“Anh ấy nói thỏ không ăn cỏ gần hang!” Tiêu Đồng lại cười nói!
“Trời ạ, anh ấy còn có nguyên tắc à?” Đường Khả Hinh không nhịn được nâng ly, nhìn hai mắt Trang Hạo Nhiên lại phóng điện nhìn về phía người đẹp chín chắn, muốn làm cho người ta hôn mê.
Cô gái chín chắn giống như cảm thấy Trang Hạo Nhiên có chút mập mờ, liền nhẹ vén mái tóc dài xoăn tới trước ngực trái, lộ ra cái cổ trắng khêu gợi, vòng tai pha lê dài rơi vào trên bả vai, rất trêu chọc. . . . . . Trang Hạo Nhiên chớp mắt, nhìn cái cổ, dịu dàng cười một tiếng, nâng lên ly chạm ly với cô.
Cô gái cũng chạm ly cùng anh, móng tay cô thật dài, không cẩn thận nhẹ nhàng quét qua mu bàn tay của anh.
Trang Hạo Nhiên im lặng khẽ uống một hớp rượu đỏ, khóe miệng cong lên nụ cười!
Đường Khả Hinh trợn mắt ngơ ngác nhìn Trang Hạo Nhiên thỏ không ăn cỏ gần hang, đang hái hoa chọc cỏ ở bên ngoài, a một tiếng nói: “Ban đầu, tôi còn tưởng rằng mặc dù anh ấy thích phụ nữ lớn tuổi, nhưng sẽ không tùy tiện làm loạn!”
“Dĩ nhiên” Tiêu Đồng nhịn không được cười nói: “Anh luôn nói, khi còn sống, chỉ có bạn gái trước!”
“Ha ha!” Đường Khả Hinh không nhịn được bật cười.
Sắc mặt Lâm Sở Nhai đột nhiên có chút thay đổi đi đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, khe khẽ nói với anh câu gì, sắc mặt Trang Hạo Nhiên cũng hơi thu lại, hai mắt chậm rãi xoay tròn, mới kêu nhỏ: “Ruth?”
Tiêu Đồng nghe được tên người này, lập tức dẫn Đường Khả Hinh đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, mỉm cười nói: “Ruth? Không thể nào? Cô ấy tới thật?”
Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên nhìn những người này, sắc mặt mọi người người có chút cổ quái.
“Ồ. . . . . .” Tào Anh Kiệt phì cười nói: “Đuổi theo người, đuổi đến mức này cũng thật sự làm cho người ta thán phục”
Nói xong!
Lâm Sở Nhai đã nhịn cười, cầm Ipad mini, mở một bản tin, đưa tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, nói: “Xem đi? Rốt cuộc tôi đã điều tra được bản tin này do ai làm! Thì ra chính là cô ấy!”
Trang Hạo Nhiên ồ một tiếng, nắm Ipad mini, liếc mắt nhìn nội dung bản tin, sau đó ở phía dưới ký tên là: Vợ sói xám lớn!
“Oh, my God” Trang Hạo Nhiên lập tức cầm Ipad mini đi tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, tay nắm chặt bả vai của anh!
Tưởng Thiên Lỗi đang tán gẫu hôn sự của mình với Lưu đổng, bả vai bị người nắm, anh lập tức cau mày quay đầu lại, thấy là Trang Hạo Nhiên, sắc mặt hơi dịu lại, nhưng vẫn có chút không vui nói: “Chuyện gì?”
Trang Hạo Nhiên lập tức mở Ipad mini đưa cho Tưởng Thiên Lỗi nhìn!
Tưởng Thiên Lỗi để sâm banh xuống, đôi tay cắm vào túi quần, hơi cúi đầu liếc bản tin, là nhằm vào chuyện Như Mạt rơi xuống biển, bài viết có liên quan đến âm mưu làm hại thị trường chứng khoán Tập đoàn Á Châu lao dốc thật mạnh, anh vẫn phái Đông Anh điều tra tên ký giả là ai, nên hơi coi trọng hỏi: “Thế nào?”
Trang Hạo Nhiên có chút ngượng ngùng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, khẽ cắn môi dưới, giả bộ vô tội nói: “Thật xin lỗi, là lỗi của tôi . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi cau mày nhìn về phía anh, sắc mặt có chút lạnh hỏi: “Có ý gì?”
Trang Hạo Nhiên lập tức giải thích: “Chuyện này thật không liên quan đến tôi, cô ấy muốn theo đuổi tôi nhưng tôi vẫn không có đáp lại. . . . . .”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi rất lạnh lùng chợt lóe, nhìn về phía anh, quả nhiên có chút tức giận nói: “Ý của cậu nói. . . . . . Cô ấy thích cậu, nhưng cậu không có trả lời cô ấy, thậm chí cũng không có cho cô ấy tiền giao dịch, cho nên cô ấy đuổi theo về nước, biết cậu trở lại Tập đoàn Á Châu, sau đó liền lợi dụng chuyện Như Mạt rơi xuống biển, lấy khách sạn của tôi mở màn, mua nhân tình của cậu? Đại khái muốn cậu đi vào khuôn khổ?”
Trang Hạo Nhiên kinh ngạc nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: “Anh thật thông minh . . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, có chút tức giận nói: “Nếu tôi không thông minh, có thể hiểu được người không bình thường như cậu sao?”
“Nhưng chuyện này không liên quan đến tôi, tôi cũng mới vừa biết! Cô là ký giả rất nổi tiếng trên quốc tế, có hậu trường vững chắc, không người nào dám động đến cô ấy. . . . . .”
“Cho nên cô ấy có thể không cần chú ý phải trái trắng đen, viết tin tức lung tung?” Tưởng Thiên Lỗi lại tức giận hỏi.
” . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía anh.
“Ánh mắt cậu có ý gì?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Trang Hạo Nhiên hỏi!
Trang Hạo Nhiên giả bộ vô tội nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: “Giống như. . . . . . chút nữa cô ấy sẽ vào Khách sạn Á Châu. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi hiểu ngay, gật đầu một cái, chỉ nói với Trang Hạo Nhiên: “Tối nay, nếu cậu không lấy thân báo đáp, đem tin về cho tôi thì cậu giao ra Hoàn Cầu cho tôi! !”