Sáng sớm.
Đường Khả Hinh nhào tới Hoàn Á, vừa vào phòng thư kí, liền kêu to: “Tiêu Đồng!”
Tiêu Đồng không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn bộ dạng Đường Khả Hinh nôn nóng, vội vàng trả lời: “Gì!”
Đường Khả Hinh lập tức nhào tới chỗ của Tiêu Đồng, nhìn cô, gấp gáp nói: “Chị nói cho tôi biết, trong khoảng thời gian này, có điều tra tôi hay không? Hay hỏi thăm chuyện của tôi?”
Tiêu Đồng ngẩng đầu lên, im lặng nhìn cô một lát, rốt cuộc mỉm cười hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Đường Khả Hinh vội vàng nhìn Tiêu Đồng thật lòng nói: “Tôi nhớ câu nói của ông Vitas ngày hôm qua: không phải mỗi người đều muốn tôi chờ đợi, sau đó tha thứ cho tôi . . . . .”
Tiêu Đồng nhìn cô, hỏi: “Chuyện này, có gì không ổn?”
Đường Khả Hinh rất gấp gáp giải thích nói: “Tôi vào Hoàn Á cho tới nay, tôi chỉ dùng hành động, chờ đợi hai người.”
“Người nào?” Tiêu Đồng nghi ngờ hỏi.
“Chúng ta Tổng Giám đốc và Tưởng Thiên Lỗi,” Đường Khả Hinh gấp nói!
“. . . . . . . . . . .” Tiêu Đồng nhìn cô, suy nghĩ đến lời này.
Đường Khả Hinh nhớ tới một chút chuyện cũ đã qua, có chút đau lòng nói: “Khi đó, bởi vì tôi thường bỏ bê công việc, cho nên Tổng Giám đốc quyết định sa thải tôi, vì để cho anh ấy tha thứ, tôi vẫn đứng ở ngoài cửa, chờ đợi anh ấy. . . . . .”
Tiêu Đồng im lặng mỉm cười nhìn cô.
Đường Khả Hinh buộc mình không nghĩ đến Trang Hạo Nhiên nữa, lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Đồng nói: “Chuyện này, mọi người đều biết, nhưng ông Vitas làm sao biết?”
“Cho nên. . . . . .” Tiêu Đồng vẫn có chút không hiểu nhìn cô.
“Cho nên. . . . . . Vitas nhất định điều tra qua chuyện của tôi!” Đường Khả Hinh nói rất chắc chắn.
“Sau đó thì sao?” Tiêu Đồng nhìn cô hỏi.
Đường Khả Hinh hơi nghiêng mặt, nhìn tới trước, nói: “Rốt cuộc ông ấy làm sao biết? Ông ấy còn điều tra tôi cái gì nữa! ! Một chút này, tôi tin tưởng người khác không tra được, tôi không tra được, nhưng chị tra được!”
Tiêu Đồng ngẩng mặt, bất đắc dĩ nhìn cô, cười khổ nói: “Tôi biết ngay, cô nôn nóng tìm tôi nói, chính xác không có chuyện tốt.”
“Giúp tôi một chút! Cầu xin chị! Giúp tôi một chút. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn Tiêu Đồng, thật lòng van xin.
Tiêu Đồng bất đắc dĩ thở dài, chỉ đành phải cầm điện thoại lên, bấm điện thoại của bên Bộ rượu, mới thở dài, nói: “May mắn đoạn thời gian chúng ta trở về nước, chính xác biết không ít người ở phòng thư ký, cũng có người vẫn cho tôi mấy phần mặt mũi. . . . . .”
“Đâu chỉ mấy phần mặt mũi?” Đường Khả Hinh lập tức bật cười nói: “Chị là thư ký số một của Tổng Giám đốc Trang nha!”
“Đừng tâng bốc tôi!” Tiêu Đồng cố ý nhìn cô chằm chằm, nhịn cười nói: “Cô mới là thư ký số một của anh ấy, người cũng nổi tiếng.”
Đường Khả Hinh nhìn cô, làm nũng.
Cấp dưới của Trang Hạo Nhiên, luôn không phục cứng rắn, chỉ sợ người mềm mỏng.
Tiêu Đồng bất đắc dĩ cười khổ một cái, sau đó gọi điện thoại đến phòng thư kí Hoàn Cầu, lấy lòng Thư kí trưởng nơi đó một chút, lại nghĩ biện pháp thông qua quan hệ, liên lạc với thư ký của Vitas, lúc ban đầu, ba vị trợ lý của phòng thư kí vẫn giới thiệu mơ hồ, nhưng bởi vì thư kí trưởng bên này nhờ cậy, ngay lập tức báo cho cô vài chuyện nhỏ. . . . . .
Tiêu Đồng nắm điện thoại, dần dần nghe, sau đó thần bí gật đầu. . . . . .
Đường Khả Hinh vội muốn chết nhìn Tiêu Đồng.
“Tốt. . . . . . Tốt. . . . . . Cám ơn cô, có thời gian mời cô ăn cơm. . . . . .” Tiêu Đồng nở nụ cười dịu dàng, nắm điện thoại, nói cám ơn lần nữa, mới buông điện thoại xuống.
“Như thế nào?” Đường Khả Hinh căng thẳng nhìn Tiêu Đồng, hỏi!
Tiêu Đồng bất đắc dĩ nhìn bộ dạng Đường Khả Hinh thật căng thẳng, liền nhíu nhíu mày nhìn cô, cười nói: “Tôi thật sự ngạc nhiên, có lúc nhìn cô rất ngu, nhưng cô có một chút, rất để cho tôi bội phục.”
“À?” Đường Khả Hinh ngây ngốc nhìn cô.
Tiêu Đồng khẽ mỉm cười, có chút tán thưởng nói: “Tra được, quả thực trong lúc Vitas tiên sinh trở về nước, điều tra tất cả cameras cô hầu rượu để xem, thậm chí tài liệu cá nhân liên quan đến cách ăn mặc của cô, hơn nữa ánh mắt chú trọng vào đoạn phim lúc cô hầu rượu Ủy viên Trương. . . . . .”
Trái tim của Đường Khả Hinh run lên, quả thật đúng như suy đoán của mình, lập tức hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tiêu Đồng lại nhìn Đường Khả Hinh, nghiêm túc nói: “Mới vừa rồi thư ký Tần còn mach cho tôi một chuyện nho nhỏ, đây chính là mua nhân tình của thư kí trưởng, mới nói cho tôi biết.”
“Không trách được Tổng Giám đốc nói cho tôi biết, quan hệ giao thiệp ở trong xã hội rất quan trọng!” Lúc này Đường Khả Hinh vẫn không quên đưa lời tâng bốc người ta!
Tiêu Đồng không nhịn được nở nụ cười, nhìn cô cười nói: “Con nhóc này! Cái tốt không học, chuyên chọn học cái hư của lão đại!”
“Mau nói cho tôi biết!” Đường Khả Hinh nhìn cô, căng thẳng hỏi.
Tiêu Đồng nghiêm nghị nhìn Khả Hinh, nói: “Thật ra lúc cô và Cổ Tinh tranh tài, đối mặt kết quả cuộc so tài, sau đó nhân viên có sự tranh luận, cuối cùng quan điểm của Vitas tiên sinh thắng, nhưng đối với chuyện này, Vitas tiên sinh đang ở nước ngoài, đối với kết quả cuộc so tài lần này, vẫn có dị nghị.”
Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn cô, nói: “Thật. . . . . . Thật?”
“Cho nên ông ấy trở về nước, chuyện thứ nhất chính là điều tra cô.” Tiêu Đồng gật đầu nói.
Khả Hinh sững sờ, suy nghĩ một chút, nhưng vẫn có chút không ổn nhìn Tiêu Đồng, nói: “Không thể nào! ! Ông ấy đối với tôi vẫn không ủng hộ, điều tra tôi, còn có nguyên nhân khác chứ?”
Tiêu Đồng nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, mới mỉm cười nói: “Đúng vậy.”
“Nguyên nhân gì?” Đường Khả Hinh hỏi nữa.
“Nguyên nhân rất đơn giản.” Tiêu Đồng cười nói: “Bởi vì cô đã từng bị hai Tổng Giám đốc tranh đoạt, tin tức giằng co rất nhiều.”
“À?” Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn cô.
“Đây là sự thực.” Tiêu Đồng mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh im lặng một lúc, mới ngẩng đầu nhìn Tiêu Đồng, nói: “Vậy. . . . . .”
“Đoán chừng. . . . . . đoạn phim cô hầu rượu cho Ủy viên Trương, làm cho ông ta có một chút phản cảm . . . . . .” Tiêu Đồng suy nghĩ một chút, nói.
Đường Khả Hinh cũng suy nghĩ chuyện này, do dự một lát, lại lập tức làm nũng nhìn Tiêu Đồng.
Tiêu Đồng bất đắc dĩ nhìn cô, cười cười nói: “Được, được, được, tôi bảo phòng quan sát, sao chép đoạn phim cho cô xem.”
“Tiêu Đồng! Tôi yêu chị chết mất! !” Đường Khả Hinh lập tức cổ của Tiêu Đồng, hôn một cái trên mặt của cô! !
“Được rồi, được rồi! Miệng ngọt như vậy, còn có thể chọc lão đại tức giận.” Tiêu Đồng đột nhiên mỉm cười, nhưng vẫn gọi điện thoại cho phòng quan sát, để cho bọn họ sao chép một đoạn cameras, truyền tới phòng thư kí.
Không đến bao lâu sau.
Quả nhiên Phòng quan sát truyền đến đoạn phim cho Tiêu Đồng và Khả Hinh, Khả Hinh lại dùng USB coppy, ngay lập tức nói: “Hôm nay tôi xin nghỉ!”
“Này! !” Tiêu Đồng lập tức ngẩng đầu lên, nhìn cô, bất đắc dĩ gọi: “Con bé này! Cô vẫn chưa có làm xong việc! Thật coi lão đại không trở lại hả. . . . . .”
“Ầm! ! !” Cửa phòng thư kí đóng mạnh!
Cả phòng thư kí đều không thể tin nổi ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa kia nói: “Sao lại thế này?”
Tiêu Đồng bất đắc dĩ nhìn cánh cửa đóng chặt, đột nhiên mỉm cười.
Đêm qua bởi vì nước mưa rửa sạch không trung, cho nên sáng nay bầu trời trong xanh, vạn dặm không có bóng mây.
Hôm nay Nhã Tuệ hơn giờ chiều mới đi làm, cho nên vẫn ngủ, ánh mặt trời chiếu vào phòng khách, ánh sang ấm áp, cô ngủ rất thoải mái.
Một âm thanh giống như chuột nhấm gạo, từng hồi một truyền đến.
Lúc ban đầu, cô đắp chăn, còn ngủ được rất an ổn, nhưng về sau lại. . . . .
Âm thanh con chuột nhấm gạo lại trận trận truyền đến, có chút bí ẩn, có chút kinh khủng.
Nhã Tuệ đóng chặt hai mắt, nặng nề chớp mắt, sau ót đột nhiên nghĩ tới Đường Khả Hinh nên đi làm, âm thanh này từ nơi đó truyền tới? nhất thời cơn buồn ngủ biến mất, một cảm giác rét căm căm từ phía sau lưng truyền đến, rốt cuộc. . . . . . Cô mở choàng mắt, theo bản năng lắng nghe âm thanh sau lưng tới một chút. . . . . .
Âm thanh con chuột nhấm gạo tiếp tục truyền đến.
Cả người Nhã Tuệ lạnh lẽo, nổi da gà rùn mình, trán cô rịn mồ hôi, theo bản năng chậm rãi xoay người, hai tròng mắt rời rạc không còn hơi sức run rẩy, dần dần, đầu dời về phía sau. . . . . . Tiếp xúc được máy vi tính trên bàn, cô sửng sốt! !
Đường Khả Hinh mặc đồ ngủ, ôm một đống lớn khoai tây chiên, ngồi ở trước bàn máy vi tính, nhìn chòng chọc màn hình máy vi tính, vừa nhìn chăm chú, vừa nhét từng miếng khoai tây chiên vào trong miệng!
Nhã Tuệ thở dốc một hơi, vén chăn lên, bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh, sụp đổ gọi: “Này! Tôi nói lúc này cô còn ở chỗ này làm gì? Cô không cần đi làm hả? Nghĩ Tổng Giám đốc các người không có ở đây, cô tự do đúng không?”
Đường Khả Hinh không có trả lời, chăm chú nhìn toàn bộ quá trình mình hầu rượu Ủy viên Trương, cau mày nói: “Rốt cuộc sai chỗ nào vậy ?”
Nhã Tuệ nghe lời này, liền ngạc nhiên ngồi dậy, vẫn buồn ngủ lim dim, cau mày nhìn trong màn hình máy vi tính Khả Hinh đang nói với Ủy viên Trương: lúc ăn cơm thì ăn cơm. . . . . . Cô sửng sốt nói: “Đây không phải là. . . . . . phim cô hầu rượu Ủy viên Trương?”
Đường Khả Hinh kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn cô nói: “Làm sao cô biết?”
Nhã Tuệ cười cười, nói: “Chuyện cô hầu rượu Ủy viên Trương truyền khắp cả khách sạn, rất nhiều đồng nghiệp đều khen cô lợi hại, nhất là Mạn Hồng, không phải ngày ngày hung ác nói với người khác, cô là người phòng ăn của cô ấy đi ra ngoài.”
Đường Khả Hinh nghe xong, liền im lặng cười khổ một tiếng.
“Cô xem đoạn phim này làm gì?” Nhã Tuệ hỏi.
“Vitas tiên sinh đối với đoạn phim tôi hầu rượu, rất không thích, nhưng tôi xem thật lâu, cũng không thể tìm ra nguyên nhân.” Khả Hinh có chút chán nản nói.
Nhã Tuệ nghe vậy, liền ngạc nhiên hỏi: “Tại sao muốn tìm nguyên nhân?”
“Tôi muốn biết nguyên nhân ông ấy bất mãn tôi, hiểu chuyện này, có lợi cho tôi tới gần ông ấy. . . . . .” Khả Hinh lại đưa một miếng khoai tây chiên vào trong miệng.
“Cô. . . . . .” Nhã Tuệ nghe lời này, liền ngạc nhiên nhìn cô nói: “Cô muốn xem, tại sao không xem ở khách sạn? Cần phải về nhà?”
“Thoải mái! Không có người chính là tìm cách thoải mái và vui vẻ, càng có thể làm việc tốt?” Đường Khả Hinh lại đưa một miếng khoai tây chiên vào trong miệng, nói.
Nhã Tuệ quay đầu, im lặng nhìn Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng phát hiện Nhã Tuệ có chút khác thường, liền quay đầu nhìn cô, cười hỏi: “Chuyện gì?”
“Không có việc gì.” Nhã Tuệ lại nhìn trong màn hình, Ủy viên Trương cười nói với hai vị Ủy viên khác, nếu như mình cũng giống như người bạn thân, có một cô con gái như vậy thật tốt, cô đột nhiên cười cười nói: “Khuôn mặt Ủy viên đang khi nói chuyện, giống như đã biết cô. . . . . .”
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, không muốn nói đến đoạn chuyện cũ này.
“Thật ra quá trình hầu rượu này rất tốt, giống như cố giao gặp tri kỹ. . . . . .” Nhã Tuệ chợt cười cười nói.
Đường Khả Hinh cũng nhàn nhạt mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn mình trong màn hình, bởi vì cảm nhận được trong ánh mắt Ủy viên Trương, những năm này cháu sống có tốt không? Hai mắt lại chợt đỏ thắm, kích động , sắc mặt của cô lại chậm rãi buộc chặt, sâu kín lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là. . . . . .”
“Cái gì?” Nhã Tuệ quay đầu, nhìn Khả Hinh, ngạc nhiên hỏi.