“Khả Hinh! ! !” Tô Thụy Kỳ vội vàng gọi bác sĩ đi khoa tim mạch xem cho Như Mạt, mình nhanh chóng đuổi theo ra bệnh viện! !
Đường Khả Hinh vừa rơi lệ, vừa sụp đổ chạy ra ngoài, chạy qua phía chân trời màu hồng, gió rét lẫm liệt như dao cắt, cô ở trong từng trận gió bén nhọn nhanh chóng, bước lên đồng cỏ rộng lớn, khóc kêu to, tiếp tục chạy như bay về phía trước.
“Khả Hinh . . . . . .” Tô Thụy Kỳ chạy về phía trước thật nhanh, lúc cô muốn vòng qua rừng dừa lao về phía trước thì nắm chặt cổ tay cô, mãnh liệt kéo cô trở lại!
“Anh buông em ra! !” Đường Khả Hinh kích động kêu to, sụp đổ rơi lệ kêu to: “Em không muốn bất cứ ai đồng tình với em ! Là em đáng chết! ! Yêu tên khốn kiếp kia! !”
Tô Thụy Kỳ gấp gáp nắm chặt đôi tay cô điên cuồng kích động giãy giụa, mạnh mẽ nói: “Em đừng như vậy! ! Đây là tình yêu của em, nếu như em rời khỏi, sẽ mất tất cả! ! Lúc gây gổ, lời nói đều không phải là thật! !”
“Em không tin anh ấy! !” Đường Khả Hinh tức giận đến cả người phát run, nước mắt run rẩy khổ sở lăn xuống, nhìn Tô Thụy Kỳ, khóc kêu to: “Anh hoàn toàn không hiểu! ! Em đã hướng về phía toàn thế giới nói, em yêu anh ấy rồi ! ! Biết rõ, anh ấy có một người vợ chưa cưới, biết rõ trong lòng của anh ấy có một người yêu, nhưng em hướng về phía toàn thế giới nói yêu anh ấy! Em đã chuẩn bị xong bị thương! Nhưng anh ấy không tin em. !”
Trái tim giống như bị xé ra !
Nước mắt Đường Khả Hinh giống như thiếu đê, khổ sở bật khóc: “Tại sao anh ấy không tin em? Trong thế giới của anh ấy còn có người yêu, em cũng lựa chọn tin tưởng anh ấy! Nhưng em làm cái gì, anh ấy không tin em? Cho tới bây giờ em cũng không có ở trước mặt của anh ấy, muốn anh ấy nói yêu em, đó là bởi vì em biết rõ trong lòng của anh ấy chưa dọn dẹp sạch sẽ tình yêu của mình, em không muốn nghe! ! Bởi vì em không muốn nghe anh ấy nói dối! ! Bởi vì em biết nói dối là một việc rất khổ sở, rất khổ sở! Nếu như tình yêu của anh ấy không mãnh liệt xông về phía em, nếu như anh ấy không hẹn em kiếp sau còn muốn yêu, em cũng sẽ không giao cảm tình cho anh ấy! Để cho em cho từng chút, không cần thiết ngay lập tức dốc hết tất cả, không cần thiết ngay lập tức liền nghĩ đến tương lai tốt đẹp, không cần thiết ngay lập tức vứt bỏ em như vậy. Tình yêu của em thật không đáng giá sao? Thật không đáng giá sao?”
Tô Thụy Kỳ đau lòng nhìn cô.
“Anh biết em lựa chọn yêu anh ấy, em xem thường mình đến cỡ nào không?” Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ, khổ sở nói: “Em quay mặt về phía mình sắp muôn đời muôn kiếp không đào thai, em cũng chấp nhận rơi vào trong vực sâu! ! Đối mặt Trang Hạo Nhiên tận tình khuyên bảo, em cắn răng nói chết cũng muốn yêu, anh biết em làm cho anh ấy đau lòng đến cỡ nào sao, lo lắng cỡ nào sao? Bởi vì em yêu Tưởng Thiên Lỗi, em từ từ mất đi tôn nghiêm của mình, thậm chí đặt mình ở thân phận một người cướp đoạt! ! Đây là điều tàn nhẫn nhất, đáng buồn nhất, thân phận đáng bị người đời khinh bỉ!”
Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ cúi đầu.
“Em yêu anh ấy. . . . . . Em thật sự vô cùng yêu anh ấy, yêu anh ấy. . . . . .” Đường Khả Hinh khóc đấm mạnh trái tim, sụp đổ nói: “Cũng bởi vì yêu anh ấy, cho nên em muốn lui về phía sau, em muốn cứu cuộc đời mình, vì tình yêu để cho em đi về phía trước! Ở trong thế giới của em, yêu là một loại bản năng, dù gặp chuyện gì, em cũng sẽ đi về phía người kia! ! Em là như vậy! ! Nhưng Tưởng Thiên Lỗi không phải! ! Anh ấy không có đi về phía em, ! Anh ấy không có! ! Lúc nảy em nhìn anh ấy đau lòng vì Như Mạt! ! Anh ấy yêu chị ấy biết bao nhiêu ! !”
Đường Khả Hinh tuyệt vọng nói xong, cả người ngã ngồi ở trên thảm cỏ, đau lòng tuyệt vọng che mặt khóc rống. . . . . .”Nếu quả thật muốn yêu, vậy thì yêu đi, em không giữ anh nữa! ! Tại sao muốn làm tổn thương em như vậy? Tại sao không tin tưởng em? Lúc em sắp chết, em đều cắn chặt răng lựa chọn tin tưởng anh! ! Đây là báo ứng của em! ! Rốt cuộc em muôn đời muôn kiếp không đào thai rồi ! Hiện tại em đau như vạn tên xuyên tim! Em bị vứt bỏ rồi ! ! Em rốt cuộc bị vứt bỏ rồi ! !”
Hai mắt Tô Thụy Kỳ đỏ bừng đi lên trước, ngồi xổm người xuống, ở trong gió rét lẫm liệt ôm nhẹ cô gái trước mặt vào trong ngực, nghẹn ngào nói: “Đừng khóc, kiên cường một chút. . . . . .”
“Em không có cách nào kiên cường rnữa. . . . . . Em thật sự không có cách nào. . . . . . Tô Thụy Kỳ. . . . . .” Nước mắt Đường Khả Hinh lại từng viên tuyệt vọng lăn xuống, nói: “Cũng bởi vì vẫn kiên cường, không sánh bằng một chút yếu ớt. Cũng bởi vì vận rủi của mình, không kiên cường sẽ chết, cho nên mới che giấu dịu dàng! Tại sao, tại sao anh ấy lại tàn nhẫn với em? Tại sao? Chẳng lẽ anh ấy không biết sao? Em vì anh ấy, em mất đi rất nhiều người bên cạnh, em có thể dựa vào anh ấy. . . . . .”
Hai mắt Tô Thụy Kỳ lập tức đỏ bừng, ôm chặt cô, khổ sở nói: “Đứa ngốc, nói bậy cái gì đó? Không phải anh ở bên cạnh em sao? Chúng tôi cũng không có vứt bỏ em!”
“Không! ! Bọn họ đều đi xa! !” Đường Khả Hinh nhớ tới Nhã Tuệ và Trang Hạo Nhiên, lại đau khổ bật khóc! ! .
“Sẽ không! !” Tô Thụy Kỳ lập tức bấm điện thoại Nhã Tuệ, nói: “Không có chuyện gì, chúng tôi đều ở bên cạnh em! ! Không có việc gì! !”
Đường Khả Hinh không nói được gì, chỉ núp ở trong ngực của anh, khóc rống! !
Nhã Tuệ nhận điện thoại của Tô Thụy Kỳ, lập tức giật mình, cũng không nhiều lời, chỉ nhờ Kỳ Gia Minh lái xe tới sân cỏ bên ngoài bệnh viện, ở trong gió rét lẫm liệt, gấp gáp đau lòng chạy thật nhanh về phía trước, ở trong rừng dừa xa xa, nghe được tiếng khóc thê lương khổ sở của Đường Khả Hinh, nước mắt của cô lập tức rơi xuống, chạy bay về phía trước kêu to: “Khả Hinh . . . . . . . . . . . “
Đường Khả Hinh vừa nghe đến tiếng của Nhã Tuệ, đột nhiên khổ sở đẩy Tô Thụy Kỳ ra, núp ở sau cây dừa, ngồi xổm trên mặt đất, khóc rống! !
Nhã Tuệ kích động run rẩy đi qua bên cạnh Tô Thụy Kỳ, đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, dừng lại, nhìn thân thể mảnh mai của người bạn thân cuộn rút, ngồi ở dưới cây dừa, ôm đầu gối co quắp khóc rống, đầu cũng không dám ngẩng lên, giống như hơn mười năm trước, cha bị bắt vào tù, sau khi bị người bạn nhỏ khi dễ, tự mình núp ở dưới cây đại thụ, vẻ mặt sợ hãi, khổ sở. . . . . . Nước mắt của cô lập tức lăn xuống, tức giận ngồi xổm trên mặt đất, đánh mạnh bả vai của Khả Hinh, khóc kêu to: “Cũng đã nói với cô đừng yêu! ! Cô cố tình không nghe! ! Con bé đáng chết này! ! Cũng đã nói với cô, cô sống không dễ dàng, mới ở trong bóng ma, khuôn mặt mình bị phá hủy trong sống lại, cô biết con đường này, cô đi khổ cực thế nào không? Cũng đã nói với cô đừng yêu . . . . . .. . . . . . “
Nhã Tuệ đau lòng liều mạng vỗ bả vai Đường Khả Hinh, khóc kêu to! ! !
Đường Khả Hinh cuộn tròn thân thể, khổ sở khóc!
“Cô cho rằng cô sống tới đây dễ dàng sao? Mỗi ngày tôi lo lắng đề phòng vì cô, sợ cô đụng vỡ đầu! ! Thật vất vả có một người anh trai giống như Tổng Giám đốc Trang thương cô, cô cũng muốn đẩy người ta ra! ! Cô làm cho kết quả hôm nay, đây là cô đáng đời! !” Nhã Tuệ quỳ trên mặt đất, sụp đổ khóc lớn! !
Đường Khả Hinh không dám ngẩng đầu, tiếp tục khóc rống! !
“Tôi cũng không đồng tình với cô! ! Tôi tuyệt đối không đồng tình với loại người như cô! ! Cô đã làm tan nát lòng của tôi! ! Tôi cũng không có hy vọng gì! Chỉ hi vọng sẽ có một người yêu cô, có thể cãi nhau ồn ào, dắt tay nhau, cô đối với anh ấy tốt một chút, anh ấy đối với cô tốt một chút, cái này đủ rồi! ! Tại sao cố tình muốn đi con đường này? Cô muốn chết ở chỗ này, tự sinh tự diệt đi! Tôi mặc kệ cô!” Nhã Tuệ tuyệt vọng rơi lệ đứng lên, muốn rời khỏi!
Đường Khả Hinh lập tức nắm tay của cô, ngẩng đầu lên nhìn bạn thân, khóc nói: “Nhã Tuệ. . . . . . Đừng đi. . . . . . Bên cạnh tôi đã không có người. . . . . .”
Nhã Tuệ đứng tại chỗ bất động, nước mắt từng viên lăn xuống, cả người kích động run rẩy nói không nên lời!
“Đừng đi! Tôi sai rồi. . . . . . Tôi sai rồi. . . . . .” Đường Khả Hinh tuyệt vọng nhìn cô, bật khóc.
“Cô buông tay! ! Loại người như cô không gặp trở ngại không quay đầu lại! Tôi đã hết hy vọng với cô rồi! !”Nhã Tuệ kéo bàn tay nhỏ bé của cô xuống, rơi lệ tan nát cõi lòng, muốn đi khỏi.
“Nhã Tuệ!” Đường Khả Hinh đau khổ, lại ngẩng đầu nhìn cô.
Nhã Tuệ Nhất hất tay của cô ra, tức giận khóc kêu to: “Người của toàn thế giới đều là người bình thường, chỉ có tình yêu của Đường Khả Hinh cô đáng quý! ! Cô muốn yêu, thì tiếp tục yêu đi! ! Những người như chúng tôi đều không có gì đáng nói! ! Cô tốt nhất đi con đường của cô đi, bị băm vằm thành trăm mảnh, cô cũng muốn yêu không phải sao?”
Trái tim Đường Khả Hinh đau nhói, nước mắt từng viên lăn xuống.
Tô Thụy Kỳ lập tức đau lòng đứng ở trước mặt của Nhã Tuệ, nhìn cô, bất đắc dĩ nói: “Nhã Tuệ, lúc này, không nên nói lẫy nữa. . . . . .”
“Cậu chủ Tô! !” Nhã Tuệ đau lòng nhìn Tô Thụy Kỳ, khóc nói: “Anh không có cách nào hiểu cảm giác của tôi! ! Anh biết con bé đáng chết này, tuổi thơ, nhà đã bị tịch thu rồi ! Cha bị bắt đi, mẹ gả cho một cờ bạc, anh trai duy nhất không để ý tới cô ấy! ! Cô ấy làm sao sống được? Đây là nổi khổ cho dù là ai cũng không tưởng tượng ra được! ! Trong lớp, mỗi ngày bạn học nhỏ ném trứng gà ở trên mặt, trên đầu của cô ấy, xé sách của cô ấy, lật bàn, mỗi ngày cô ấy đều phải dính dán băng keo trong suốt, để sách đã quá xấu không thể nữa nát, dán lên, nước mắt mãi mãi cũng chảy không ngừng, khi đó, tôi ở bên cạnh cô ấy, tôi còn nhỏ tuổi cũng rất sợ, tình huống như thế, cô làm thế nào lớn lên? Nhưng cô ấy đã sống tốt! ! Một cô gái nhỏ vui vẻ, sống lại, mười mấy tuổi, hàng năm đều vì ông chú đã chết, sáng sớm, đi làm bánh ngọt, làm món ăn ngon, cho người thân của người chết còn phải hái trái vải cho người ta, nhưng cho tới bây giờ người ta cũng không có cám ơn! Hơn nữa còn muốn đánh cô ấy, mắng cô ấy, kéo tóc của cô ấy! Mỗi lần ở trên xe lửa đường dài tôi dẫn cô ấy trở lại, mặt mũi đều sưng! ! Anh biết tôi nhìn thấn đau lòng đến độ nào sao? Vì học tập rượu đỏ, vì một chút cuộc sống, có lúc, cô ấy làm việc giờ cũng không có ngủ! Thế nhưng cho tới bây giờ cô ấy cũng không có oán giận bất kì ai! ! Người nên yêu, cô ấy thật yêu! ! Người nên hận, cô ấy tận lực tha thứ! ! Cô ấy thật sự là một cô gái tốt đáng được quý trọng và thương yêu! ! Tôi rất hận Tưởng Thiên Lỗi ! ! Tôi hận không được giết anh ấy! ! Anh ấy không biết, anh ấy trêu chọc người này, sống lại khó khăn đến cỡ nào! ! Con bé đáng chết này lựa chọn dũng cảm yêu anh ấy, rất khó khăn! ! Nhưng hết lần này đến lần khác anh ấy vứt bỏ cô ấy, tổn thương cô ấy! Tại sao anh ấy có thể tàn nhẫn như vậy? Tôi cho rằng, người sống đều sẽ suy nghĩ cho mình một chút! ! Thế nhưng con bé chết tiệt này. . . . . . Để cho tôi không còn hơi sức nữa! ! Hãy để cho cô ấy tự sanh tự diệt đi! !”
Hai mắt Tô Thụy Kỳ nổi lên hơi nước, khó chịu cúi đầu.
“Nhã Tuệ. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức vươn tay, nắm chặt bạn thân, khóc nói: “Thật xin lỗi, tôi sai rồi, tôi làm cho cô đau lòng, tôi sai rồi, thật xin lỗi. . . . . .”
“Cô có lỗi với chính mình! ! Cô nhìn lại bộ dáng bây giờ của mình đi ! !” Nhã Tuệ lại ngồi xổm người xuống, liều mạng vỗ vào cô!
Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, để mặc cho cô đánh, không dám nhúc nhích, chỉ là nước mắt từng viên chảy xuống.
“Chúng tôi có đáng gì đâu! ! Quan trọng là cô! Con bé chết tiệt này! ! Bởi vì cô thật rất không dễ dàng! !” Nhã Tuệ đau lòng bất đắc dĩ nhìn cô.
Đường Khả Hinh lại không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu, khổ sở run rẩy.
Nhã Tuệ nhìn bộ dáng khổ sở của bạn thân, lòng mền nhũn, nhẹ nhàng tiến lên, ôm cô vào trong ngực, không nghĩ được gì, chỉ cùng bạn khóc. . . . . . . . . . . .
Tô Thụy Kỳ đứng ở một bên, cũng bất đắc dĩ thở dài một hơi.