Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

chương 429: nói chuyện một chút

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng sớm.

Ánh mặt rơi vào căn phòng nhỏ, nhiều tia nắng lấp lánh, lấp lánh chiếu sáng.

Phòng trọ nhỏ màu trắng, ở trong sương mù dần dần hiện ra, bãi cỏ nhỏ xanh biếc, giọt sương long lanh, hoa nhỏ hồng hồng, ở trong gió nhẹ chập chờn, có con chim nhỏ đậu ở trên xích đu, mổ nhẹ trên cái ghế, nhưng bởi vì tiếng động bên trong nhà, lập tức giương cánh bay đi.

Căn phòng nhỏ truyền tới một tiếng động.

Cánh cửa nhỏ màu trắng đột nhiên mở ra.

Một thiếu niên mặc đồng phục học sinh màu xanh dương đi ra, đeo ba lô sách, một mình đi trước vào xe!

“Này!” Một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy đầm màu trắng, xõa mái tóc bồng, bên trái cài đóa hoa muốn đi ra ngoài, nhìn thiếu niên kia, gấp gáp nói: “Chí Hào, con chờ em gái một chút?”

“Không chờ! Mỗi ngày nó ngủ nướng, gọi tài xế Tiếu đưa nó đi, con đi trước!” Chí Hào nói xong, liền kêu tài xế lập tức lái xe.

Tài xế quả thật đã quen cậu chủ tức giận, lái xe đi.

“Này! Thằng bé này.” Lý Tú Lan bất đắc dĩ đứng ở trong vườn hoa, nhìn chiếc xe kia dần biến mất, nhẹ nhàng thở dài.

Một luồng nắng sáng sớm, tránh thoát tầng mây, chiếu vào bên trong cửa sổ nhỏ màu trắng.

Có một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng, tây trang đen, lịch sự nho nhã, hai mắt xẹt qua ánh sang trí tuệ rồi biến mất, đứng ở trên cửa sổ, nhìn mấy con chim nhỏ giương cánh bay đến đậu ở song cửa sổ, hót véo von, ông lộ ra nụ cười ôn hòa, xoay người, nhìn ở trong căn phòng nhỏ mộng ảo, con gái nhỏ đang nằm ở trên chiếc giường công chúa bằng thủy tinh, mặc một chiếc váy nhỏ trắng như tuyết, chải hai bím tóc, ôm một con chó tuyết, đắp chăn nhỏ công chúa Bạch Tuyết, đang ngủ say.

Đường Văn Long mỉm cười, đi về phía bên giường con gái, nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn khuôn mặt mềm mại của con gái, lông mi thật dài nhẹ rũ xuống, cặp mắt to trong veo như nước đóng lại, trong lòng xẹt qua ấm áp, con gái là tâm can bảo bối của ông, là công chúa nhỏ của mình. . . . . .

“Anh còn không gọi con bé thức dậy?” Lý Tú Lan đột nhiên đi vào gian phòng, nhìn Đường Văn Long trách.

Đường Văn Long lập tức xoay người nhìn vợ, nhẹ nhàng giơ tay lên, không để cho bà lên tiếng.

“Sớm muộn có một ngày, bị anh làm hư thôi.” Lý Tú Lan đi ra ngoài.

Đường Văn Long khẽ mỉm cười, nhìn con gái nhỏ mới sáu tuổi, trầm ngâm thật lâu thật lâu, rốt cuộc chậm rãi vươn tay, đặt ở trên bả vai, cưng chìu gọi nhỏ: “Khả Hinh? Đến giờ rồi, phải rời giường.”

Trên giường, cô gái nhỏ nghe được tiếng gọi của cha, duỗi nhẹ thân thể nhỏ bé, hé mắt, lại khép lại, lại buồn ngủ lim dim, lẩm bẩm khàn khàn nói nhỏ: “Cha, để cho con ngủ tiếp một lát . . . . . .”

“Không được. . . . . . Bây giờ đã là giờ phút sang rồi, con phải đi nhà trẻ . . . . . .” Đường Văn Long nhẹ nhàng ôm lấy con gái vào trong ngực, dịu dàng nói.

Bé Khả hinh nằm ở trong ngực cha, đầu dính vào trên ngực cha, mắt vẫn nhắm lại, muốn ngủ thật say, nhưng bàn tay nhỏ bé mềm mại trắng nõn, lại đưa lên, nhẹ nhàng đụng cằm của cha một cái. . . . . .

Đường Văn Long không lên tiếng, chỉ mỉm cười nhìn con gái lén lút thật dịu dàng

Khả Hinh vẫn nhắm mắt lại, nhưng ngón tay út trắng nõn, nhẹ nhàng vuốt cái cằm trí tuệ của cha, làm nũng mỉm cười, nói: “Cha còn chưa cạo râu. . . . . .”

Đường Văn Long mỉm cười, cúi đầu, dùng chóp mũi cọ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, nói: “Con lại biết.”

Bé Khả hinh cười vui vẻ.

“Vẫn còn ở nơi này lề mề! Hai cha con các người lại mè nheo! ! Tương lai con gái xa cha, thì làm thế nào?” Lý Tú Lan cùng người giúp việc đi tới, thay quần áo cho con gái, mới không nhịn được cười hỏi.

“Sau này con muốn tìm một người giống cha, giống anh trai, gả cho anh. . . . . .” Khả Hinh liên tục cười nói.

“Ha ha ha. . . . . .” Đường Văn Long vô cùng vui vẻ ôm lấy con gái, nhẹ nhàng lắc lắc, nói: “Bảo bối của tôi, chính là biết dỗ ba vui vẻ!”

Bé Khả hinh cũng cười vui vẻ tựa vào trong ngực của cha.

Cả căn phòng, đều là tiếng cười ấm áp mỹ mãn hòa hài.

“Khả Hinh? Khả Hinh?”

Có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên ở không không gian!

Đường Khả Hinh mặc quần áo thể thao màu trắng, nằm ở trên giường nhỏ màu trắng, hai mắt đóng chặt lại, lông mi thật dài phủ xuống, vẫn ngủ say.

Nhã Tuệ đã thay lại áo sơ mi trắng, cùng váy ngắn màu bạc, ngồi ở Khả Hinh bên cạnh, nhìn cô ngủ say khác thường, có chút lo sợ, lại nhẹ nhàng đẩy thân thể của cô, gọi nhỏ: “Khả Hinh? Dậy đi, đến thời gian đi làm, nếu không sẽ tới trễ, chúng ta ở nơi này không có xe buýt đón, phải đi xe Mạn Hồng. . . . . .”

Đường Khả Hinh nhẹ nhàng mở hai mắt, mờ mịt mơ hồ lim dim, tiếp xúc được một luồng ánh sang mặt trời từ bên trong cửa sổ nhỏ màu trắng chiếu xuống, có chút giọt lệ tuôn ra.

“Khả Hinh? Cô làm sao vậy?” Nhã Tuệ lo lắng nhìn cô.

Đường Khả Hinh chợt cảm thấy thân thể nặng nề, miệng khô lưỡi khát, chậm rãi quay đầu, nhìn bạn thân, lúc này mới chớp mắt hoảng thần, trở lại hiện thực, sâu kín nói: “Tôi . . . . . Mơ thấy cha mẹ rồi. . . . . .”

Nhã Tuệ nghe vậy, dừng lại một lát, mới mỉm cười nói: “Rất lâu không có mơ thấy cha mẹ rồi, thật sao?”

Đường Khả Hinh nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Nhã Tuệ thở dài một hơi, khẽ cúi người xuống, nói: “Không có việc gì, sẽ lớn lên, tìm bạn trai giống như cha . . . . .”.

Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, trái tim như bị dao cắt, đau quá.

“Mau dậy đi.” Nhã Tuệ nhìn Khả Hinh, nói: sắp tới trễ rồi.”

“Ừm. . . . . .” Đường Khả Hinh ngồi dậy, chợt cảm thấy thân thể choáng váng.

“Thế nào?” Nhã Tuệ có chút lo lắng nhìn cô.

Đường Khả Hinh lắc đầu một cái, cười nói: “Không có việc gì, có thể ngủ quá sâu, gặp mộng quá sâu.”

Cô nói xong, liền cẩn thận rời giường, sau đó đi về phía tủ quần áo âm tường tại mép giường, nhẹ nhàng kéo, từ bên trong lựa ra một sơ mi kẻ ô màu xanh, váy ngắn màu đen, đi vào phòng tắm độc lập, nhẹ nhàng đóng cửa lại, ở bên trong nói ra: “Hôm nay thời tiết giống như rất tốt, ánh nắng mặt trời rực rỡ. . . . . .”

“Đúng vậy!” Nhã Tuệ cười đáp, đứng ở phòng của Khả Hinh, nhìn căn phòng trang trí màu hồng, giường nệm lớn màu trắng, hai bên giường là chiếc tủ nhỏ, một chiếc đèn bàn nho nhỏ phát ánh sang màu vàng nhạt, gần cửa sổ còn có một ghế nằm màu trắng, đi qua chính là tủ sách gần cửa sổ, bàn máy vi tính màu trắng, bên cạnh một bình hoa cao m, cắm một nhánh hoa Hỏa Liệt Điểu. . . . . .

Cô có chút cảm thán nói: “Chủ cho thuê nhà này cũng thật kì lạ, đồ dung trong nhà thật sự đầy đủ, hơn nữa đều quý giá, tại sao lại để lại cho chúng ta? Làm hại chúng ta khổ cực dọn nhà như vậy, tất cả mọi thứ đều chất trong kho hàng dưới tầng hầm rồi.”

“Đúng vậy. . . . . .” Không đến bao lâu, Đường Khả Hinh thay xong quần áo, rửa mặt xong, mặc áo và váy ngắn, lại chọn một cái áo ghi lê màu đen, nhìn trong tủ kính toàn thân mặc vào, mới nói: “Lúc tôi mới vừa vào, còn bị giật mình.”

Nhã Tuệ đột nhiên có chút hưng phấn nhìn Đường Khả Hinh, cười nói: “Làm thế nào? Tôi chỉ thích nơi này!”

Đường Khả Hinh nghe vậy, liền quay đầu, nhìn Nhã Tuệ, cười khẽ nói: “Nếu như ưa thích, chúng ta phải cố gắng ở nơi này.”

Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh, khẽ mỉm cười, nói: “Tốt.”

Hai người đồng thời mỉm cười, sau đó sắp xếp lại gian phòng của mình, nhắc túi xách, vừa nói vừa cười ra khỏi phòng, đi qua phòng khách nho nhỏ lầu hai, đi xuống cầu thang xoắn ốc, đi qua phòng khách nhỏ ấm áp, nhìn phòng bếp bước lên hai bậc thang, được bọn họ quét dọn sạch trơn, bong loáng, ánh mặt trời chiếu xuống, một mảnh không khí ấm áp, bọn họ lại vui vẻ mỉm cười, mở cửa. . . . . .

“Ầm . . . . . .” Một âm thanh vang lên!

Hai người ngây ngô đứng ở trước cửa, nhìn Tiểu Nhu mặc quần liền thân màu vàng, bên ngoài khoác áo khoác gấu mèo trắng đen, đội mũ có lỗ tai, nheo mắt cười chỉ vào bao tải trên đất, vui vẻ nói: “Mọi người ra ngoài rồi!”

“Cô. . . . . . Cô đang làm gì vậy?” Nhã Tuệ bất đắc dĩ nhìn cô hỏi.

Tiểu Nhu đội mũ gấu mèo, nhìn Nhã Tuệ bên trái, nhìn Khả Hinh bên phải, cười thật đắc ý nói: “Tối ngày hôm qua lúc tôi dọn nhà, liền nghĩ một vườn hoa thật lớn, dùng trồng cỏ thật sự đáng tiếc, cả đêm tôi gọi mẹ tôi thu dọn một chút hạt giống có thể trồng trong mùa đông, còn có khoai lang mới vừa đào lên, đưa tới, mọi người đưa chìa khóa cho tôi… tối nay tôi tới đây, phía sau ở nhà, mở một mảnh đất, trước tiên trồng cà rốt, bắp cải trắng, còn có ớt, cà chua!”

Nói xong, cô đã vươn tay ra, nhìn họ, mắt nhấp nháy nhấp nháy!

Nhã Tuệ và Đường Khả Hinh đồng thời im lặng nhìn cô! !

Tiểu Nhu cũng nhiệt tình nhìn bọn họ! !

“Tôi mới không cho cô! Cô cho rằng giống như ngôi lầu nhỏ trước kia sao, lúc ấy, quản lý đem đồ trong nhà dọn đi, cũng không sợ!” Nhã Tuệ bước đi trước!

“Aiz” Tiểu Nhu gấp gáp xoay người, nhìn Nhã Tuệ, kêu to: “Tin tôi đi! Mỗi ngày tôi đến nhà lau cửa sổ cho mọi người, quét nhà, giặt quần áo, chà bồn cầu. . . . . .”

Nhã Tuệ không để ý tới cô, đã đi qua chung cư bên kia.

“Khả Hinh. . . . . .” Tiểu Nhu lại muốn quay đầu lại, vẻ mặt khổ sở cầu xin Khả Hinh, con ngươi mở to, nhìn một cái chìa khóa đong đưa trước mặt, ánh sáng nắng ban mai chiếu lấp lánh, cô lập tức hưng phấn nhìn Đường Khả Hinh!

Đường Khả Hinh cầm chìa khóa, nhìn cô, mỉm cười nói: “Không cần lau cửa sổ, không quét nhà, cũng không cần giặt quần áo và chà bồn cầu, phải tới chơi nhiều, chúng ta ngủ chung, ôm nhau ngủ chung!”

“Ừm ừm ừm. . . . . .” Tiểu Nhu hưng phấn nắm chìa khóa, cười vui vẻ.

“Đi thôi. Để đồ ở chỗ này là được rồi.” Đường Khả Hinh lập tức kéo Tiểu Nhu đi về phía trước.

“Khả Hinh thật tốt!” Tiểu Nhu ôm hông của cô nói.

Đường Khả Hinh vừa đi về phía trước, vừa xúc động nói: “Là Tiểu Nhu tốt, Tiểu Nhu giống như áo bông nhỏ của tôi. . . . . .”

Tiểu Nhu lại cười vui vẻ.

Hôm nay Trần Mạn Hồng rất bận, lái BMW chỡ mấy cô gái nhanh chóng trở lại khách sạn, dọc theo đường đi, chỉ có đám Tiểu Nhu cãi nhau, tất cả mọi người đang cười.

Sau khi xuống xe, đoàn người liền trực tiếp đi dọc theo đại sảnh khách sạn đi tới, thuận tiện Mạn Hồng ký tên, không ngờ mấy người mới vừa đi về phía thảm đỏ, liền nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce màu đen thắng gấp ở trước đại sảnh khách sạn, mọi người giật mình, xoay người, nhìn ra phía trước. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang đêm qua, vẻ mặt nóng nảy tiều tụy đi xuống xe, bước nhanh đến trước mặt của Đường Khả Hinh, nắm chặt cổ tay của cô, nói: “Chúng ta nói chuyện một chút! !”

Mặt của Đường Khả Hinh cứng rắn, trong chớp mắt xoay cổ tay, tránh ra khỏi tay của anh! !

Tưởng Thiên Lỗi gấp gáp quay đầu, nhìn cô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio