Hôm nay doanh thu rất tốt!
Trần Mạn Hồng thật sự rất vui, liền uống không ít rượu ngon, cả người lảo đảo, không dám lái xe, bảo Tiểu Nhu đón tắc xi đưa cô về nhà. . . . . .
Tắc xi mới vừa ngừng lại, Tiểu Nhu đi xuống trước, sau đó lay Trần Mạn Hồng thật vui vẻ, say đến bất tỉnh nhân sự, đi xuống xe.
"Buông tôi ra! ! Tôi còn muốn đi uống! ! Hôm nay bà cô vui vẻ, sắp chia tay ngày độc thân, đương nhiên phải không say không ngừng! ! Ha ha ha. . . . . ." Cô ngửa mặt cười, lại lảo đảo đi đến trước cửa nhà chung cư.
"Quản lý! ! Chị cẩn thận một chút!" Tiểu Nhu dìu cô đi lảo đảo, đang muốn đi qua cửa chính, đột nhiên đi ra hai đàn ông, mặc tây trang màu đen, đứng ở trong bóng tối, lạnh lùng cản trở bọn họ!
"Mẹ ơi! !" Trần Mạn Hồng lập tức tỉnh rượu, cùng Tiểu Nhu giật bắn người, ôm nhau, kêu lên! !
Hai đàn ông lạnh lùng nhìn họ, nhanh chóng muốn tiến lên . . . . . .
"Không nên tới! ! Không nên tới! ! Đừng khi dễ quản lý của tôi! !" Tiểu Nhu lập tức nhảy ra, đứng ở trước mặt của Trần Mạn Hồng, vươn tay ngăn cản! ! Nhắm mắt lại kêu to! !
Hai đàn ông dừng bước lại nhìn cô, cau mày. . . . . .
Trần Mạn Hồng cũng mất hồn nhìn Tiểu Nhu trước mặt.
"Người xấu, mau tránh ra! ! Ba tôi là cảnh sát, mẹ tôi là công an, anh trai tôi là bảo vệ! ! Em trai tôi là xã hội đen! !" Cô lại nhắm mắt lại, kêu to! !
Hai người đàn ông và Trần Mạn Hồng cũng sửng sốt nhìn cô.
Nơi xa một chiếc Rolls-Royce chậm rãi mở cửa.
Tưởng Thiên Lỗi nghiêm nghị đi xuống xe, Đông Anh đi theo, đi về phía Trần Mạn Hồng. . . . . .
Trần Mạn Hồng nghe được tiếng bước chân, ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, cô lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, trừng lớn con ngươi, nói không ra lời.
"Không nên tới! Không nên tới! Các người tới nữa, tôi gọi em trai tôi cầm dao chém chết các người! !" Tiểu Nhu lại nhắm mắt lại, phát điên kêu to! !
Trần Mạn Hồng thấy Tưởng Thiên Lỗi từng bước từng bước đi về phía mình, hai mắt như muốn đóng đinh chính mình, lòng của cô run lên, vươn tay vỗ vỗ bả vai Tiểu Nhu !
"Quản lý! ! Chị chạy mau! Nơi này có tôi chống đỡ, nếu như tôi xảy ra chuyện, nói cho mẹ tôi biết, đừng nhớ tôi, !" Tiểu Nhu lại khàn giọng kêu to!
Trần Mạn Hồng bất đắc dĩ thở dài, vỗ mạnh bả vai của cô, tức giận gọi: "Mở mắt ! ! Không sao!"
"À?" Tiểu Nhu mơ hồ ngẩng đầu lên, mở mắt, lập tức nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi giống như tượng phật, đứng ở trước mặt, trừng mắt nhìn mình, cô chấn động mạnh một cái, lập tức rúc đến sau lưng quản lý. . . . . .
Trần Mạn Hồng bất đắc dĩ nuốt một ngụm nước bọt, hướng về phía Tưởng Thiên Lỗi nhẹ nhàng gật đầu, gọi: "Tổng. . . . . . Tổng Giám đốc. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn cô, tay giơ về phía cửa chính chung cư nghiêm ngặt, hỏi: "Khả Hinh ở bên trong chứ?"
". . . . . . . . . . ." Trần Mạn Hồng cúi đầu, không lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn thái độ Trần Mạn Hồng cứng rắn, hơi cất cao giọng, hỏi: "Cô ấy ở bên trong phải không?"
"À. . . . . . Vâng . . . . ." Trần Mạn Hồng biết sớm muộn cũng không gạt được, chỉ đành phải nói.
"Dẫn tôi vào!" Tưởng Thiên Lỗi ra lệnh.
Trần Mạn Hồng không dám, cúi đầu, nghĩ tới dù sao gả cho Anh Kiệt không chết đói, mặc kệ đi.
Tiểu Nhu cũng cúi đầu, không liên quan đến cô, cô cũng nghĩ, sau khi hy sinh, đi bày hàng vỉa hè.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn ánh mắt hai người bọn họ, nhíu chặt mày, hỏi: "Không chịu nói?"
Trần Mạn Hồng cúi đầu, không lên tiếng, cũng không muốn lên tiếng. . . . . .
"Không chịu nói! ! ! ?" Tưởng Thiên Lỗi lại cao giọng, lạnh lung nhìn Trần Mạn Hồng, tức giận hỏi!
Trần Mạn Hồng khẽ giật mình, rốt cuộc không thể nhịn được nữa ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Tổng Giám đốc, anh bỏ qua cho tôi đi. Tối ngày hôm qua, vì tìm một chỗ cho Nhã Tuệ dọn nhà, tôi đã mệt quá rồi. Hơn nữa, Khả Hinh, cô ấy là bạn bè thật tốt của tôi, tối hôm qua lúc tôi đi đón cô ấy, cô ấy giống như người chết, hôm nay có thể đi làm đã là kỳ tích. Cho dù anh có chuyện tìm cô ấy, xin chậm một chút đi. Đừng làm theo suy nghĩ của anh. Gây gổ, cũng cho người ta lấy hơi chứ. . . . . ."
"Quản lý Trần. . . . . ." Đông Anh khẽ gọi cô.
Tưởng Thiên Lỗi cũng không nói gì, nhìn cô.
Trần Mạn Hồng lại thở dài, mới nói tiếp: "Tổng Giám đốc, anh dời nhà sao?"
Tưởng Thiên Lỗi hai mắt nhíu lại, nhìn cô.
Trần Mạn Hồng bất đắc dĩ nói: "Dọn nhà rất mệt mỏi. Lại phải dọn dẹp hành lý, lại phải quét dọn vệ sinh, lại phải dọn chén, đĩa, ly tách, thậm chí khiêng giường, tủ, bàn sách, máy vi tính, nặng muốn chết đi. . . . . . Người ta nói như thế nào? Tình nguyện ly hôn, cũng không muốn chuyển nhà! Nhưng ngày hôm qua cô ấy thật bị thương, lập tức dọn nhà, mặc dù mệt mỏi, vẫn quyết tâm, cũng không dễ dàng rồi. . . . . ."
Đông Anh không nhịn được cười nhìn cô.
Tưởng Thiên Lỗi thở dài một cái, nhìn cô.
Trần Mạn Hồng hoàn toàn tỉnh rượu, lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Xin Tổng Giám đốc anh giơ cao đánh khẽ, để cho cô ấy lấy hơi. Khả Hinh thật không phải cô gái mười tám tuổi cũng đã quên mất mối tình đầu, loại cô gái này đặc biệt phiền toái, một đoạn tình cảm là có thể muốn mạng của cô! Aiz, nếu như cô ấy là một đứa trẻ thì tốt, tự sanh tự diệt! Cô ấy không biết được ngài lọt mắt xanh của Tổng Giám đốc, đây là phúc phận ngàn vạn năm! Nhưng cố tình cô ấy là bạn bè tốt, là chị em tốt của tôi! ! Cô ấy bị thương, bạn thân tôi bị thương, tôi cũng có chút bị thương! Anh xem, tôi nhìn bọn họ vào ở phòng trọ nhỏ gần triệu, trong lòng của tôi cũng rất vui vẻ, bởi vì. . . . . . . . . . . . ở trong cuộc đời, ai mà không có một hai. . . . . . mảnh tình. . . . . . Cô ấy có thể đi ra, đây là chuyện rất không dễ dàng và đáng ăn mừng đấy! !"
Tưởng Thiên Lỗi lườm mắt nhìn cô! !
Đông Anh cũng giật mình nhìn cô!
"Nhưng Tổng Giám đốc anh tuyệt đối không phải là người cặn bã! ! Anh là Rồng trong loài người, có thể phát sinh tình yêu với cô ấy, để cho cô ấy chết qua một lần, hồi sinh biến thành tiên nữ trở lại đi. . . . . . Làm ơn. . . . . ." Trần Mạn Hồng hướng Tưởng Thiên Lỗi khom người độ, cầu xinh anh rộng lòng bỏ qua cho Đường Khả Hinh một đường sống! !
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn cô, hỏi: "Chung cư này gọi là gì?"
"Nam Quốc Lệ Viên. . . . . ." Trần Mạn Hồng nhẹ nhàng đáp.
"Đông Anh. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi gọi.
"Vâng!" Đông Anh lập tức tiến lên, trả lời.
"Thu mua công ty địa ốc này cho tôi! !" Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt nói.
Trần Mạn Hồng không thể tin nổi ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, lập tức da đầu tê dại, ngày hôm trước ông Tổng Giám đốc Nam Quốc Lệ Viên mới mời mình ăn cơm, nói muốn dẫn nhân viên đến phòng ăn liên hoan, người ta một người già, gia đình hạnh phúc mỹ mãn, cô lập tức có chút gấp gáp nhìn anh, cười nói: "Tổng Giám đốc, anh cần gì chứ? Anh đi vào, Khả Hinh cũng sẽ không gặp anh !"
"Chuyện này không liên quan đến cô!" Tưởng Thiên Lỗi không nói hai lời, bảo Đông Anh gọi điện thoại, lập kế hoạch thu mua.
"Đợi chút, đợi chút, đợi chút nào...!" Trần Mạn Hồng vội vàng lấy lòng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cười nói: "Anh bỏ qua cho người ta một con đường chứ? Anh chín bò một ngựa, là có thể quyết định sống chết của người ta. . . . . ."
"Cô cũng biết sao. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhìn Trần Mạn Hồng, nửa uy nghiêm, nửa đe dọa nói: "Tôi không chỉ có có thể quyết định sống chết của ông ta, tôi còn có thể quyết định sự sống còn của cô và Tào Anh Kiệt, cô tin không?"
Tên đê tiện này, đoạn thời gian trước, còn đưa cho mình quà cưới bàn, shit! !
Trần Mạn Hồng bất đắc dĩ nhìn anh.
Đông Anh lập tức nhìn Trần Mạn Hồng, căng thẳng nói: "Quản lý Trần! ! Tổng Giám đốc muốn biết chỗ ở của Khả Hinh, sao không, cô mở cửa dẫn đường đi. Tổng Giám đốc vẫn rất quý trọng cô. Làm ơn. . . . . ."
Trần Mạn Hồng hết ý kiến.
Tiểu Nhu ngẩng đầu lên nhìn quản lý khó xử như vậy, liền có chút đồng tình với cô.
"Tại sao nhất định phải xé tôi ra hai bên vậy? Vừa bạn bè, vừa sự nghiệp! Đây chính là chuyện rất quan trọng trong đời, nhất là đối với người hơn ba mươi tuổi như tôi. . . . . ." Vẻ mặt Trần Mạn Hồng đau khổ nói.
"Đông Anh, gọi điện thoại!" Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp gọi.
"Dừng!" Trần Mạn Hồng bất đắc dĩ nói: "Được rồi. . . . . . Tôi . . . . . Tôi dẫn mọi người đi vào. . . . . . Nhưng mọi người đi vào. . . . . . Muốn làm gì?"
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, chậm rãi hạ thấp giọng, nói: "Chỉ nhìn một chút. . . . . ."
Có nên kích động như vậy hay không? Trần Mạn Hồng ngẩng đầu lên, nhìn anh, nói: "Chắc chắn chứ?"
"Chỉ nhìn một chút. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lại nói.
Trần Mạn Hồng suy nghĩ một chút.
Tiểu Nhu lại nhìn cô chằm chằm.
"Nhìn cái gì mà nhìn?" Trần Mạn Hồng tức giận nhìn cô.
Tiểu Nhu quay mặt đi.
"Được rồi. . . . . ." Trần Mạn Hồng bất đắc dĩ nói: "Mời vào. . . . . ."
Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi thở phào nhẹ nhõm.
Bóng đêm vẫn thật sâu, rất lạnh, có chút gió nhẹ.
Cây hoa anh đào, lá nhỏ đong đưa đong đưa.
Nóc phòng trọ nhỏ màu trắng ở trong bóng tối trắng tinh và dịu dàng.
Vườn hoa nho nhỏ, sáng lên vài ngọn đèn nhỏ.
Đường Khả Hinh mặc quần áo thể thao màu trắng, buộc tóc lên, cả người ôm đầu gối, cuốn rúc trên xích đu, mặc cho nó theo gió, nhẹ nhàng đong đưa, cô ngồi một mình, sắc mặt tái nhợt, ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm u ám, có vài ánh sao, hai tròng mắt khổ sở, không lệ.
Có vài tiếng bước chân, ở bên kia nhưng không có quấy rầy.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một trước cây phượng, nhìn Đường Khả Hinh co người trên xích đu màu trắng, hai mắt xẹt qua một chút đau lòng.
Một bài hát “Chim di trú” không biết từ trong nhà nào truyền đến. . . . . ."Nếu như lòng em cũng mù quáng, làm sao tìm được đường về, trở về ngọn đèn dầu cũng dần dần mơ hồ, mùa thu là tưởng niệm. Nơi đó là con đường em quen thuộc, vẫn có người chờ đợi sao? . . . . . . . . . . . . Có lẽ em quá mức phóng túng chính mình, có lẽ em đã yêu mây bay, anh nhìn thấy người em đầy vết thương và bọc hành lý cũ nát, có thể rúc vào bên cạnh anh hay không, lúc gặp lại đừng hỏi em là ai, em bị lạc đường trong gió, đừng hỏi em làm sao chôn giấu ngày hôm qua, em sợ kiếp này không gặp nữa. . . . . ."
Nước mắt lăn xuống.
Đường Khả Hinh nghe câu, đừng hỏi em là ai, em bị lạc đường trong gió, đừng hỏi em làm sao chôn giấu ngày hôm qua, em sợ kiếp này không gặp nữa. . . . . . Cảm giác đau lòng xông tới, chợt ngẩng đầu nhìn ánh sao trên bầu trời, đột nhiên thất thanh khóc rống, nước mắt từng viên lăn xuống nức nở gọi: "Cha. . . . . . Con rất nhớ người. . . . . . Một mình con rất mệt mỏi, làm thế nào đây? Tại sao mỗi quyết định cũng khổ như vậy? Tại sao Ông trời lại phải đối xử với con như vậy?"
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi đỏ bừng.
"Thu là hoài niệm, nơi đó là con đường con quen thuộc, vẫn có người chờ đợi sao?"
Tiếng khóc của cô gái tiếp tục vang dội cả bầu trời đêm, thật khổ sở, thật khổ sở. . . . . .