Giữa sàn thi đấu, trống trơn !
Hơn mười người đàn ông vừa bị Trang Ngải Lâm đánh bại, mỗi người đều đứng ở phía sau Trang Ngải Lâm. Cô đang ngồi trên sô pha đơn màu trắng sữa, vừa liếc mắt, nhìn về Đường Khả Hinh đang run rẩy đứng trước mặt mình, vừa nhận lấy ly trà táo đỏ nhân sâm mà hội trưởng đưa đến, mở nắp trà, thổi thổi mấy cái, nhìn trà nóng màu vàng nhạt, gợn nước lăn tăn, mới cúi đầu nhẹ uống một hớp nhỏ.
Bên cạnh vắt một chiếc váy trắng, cùng cái mũ nhỏ.
Đường Khả Hinh cả người sắc mặt trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt run rẩy, nhìn về phía Trang Ngải Lâm biểu tình nhàn rỗi, nhớ tới lúc cô ấy đem nhiều người giải quyết một lúc như vậy, liền thở cũng gấp, cô liền sợ đến mức can đảm lúc trước đều biến mất không còn một chút , một câu không dám hừ, xem như đã hiểu , vì sao chị Trang ở bắc bán cầu, thì Tử Hiền phải ở nam bán cầu rồi ... Chính cô hiện tại chỉ nghĩ muốn rời khỏi trái đất..
Trang Hạo Nhiên vẻ mặt khẩn trương nhìn về phía dáng vẻ của chị gái , tâm có chút hoảng hốt nghiêng mặt lại nhìn Khả Hinh bên người.
Trang Ngải Lâm liếc mắt nhìn tới.
Trang Hạo Nhiên ngay lập tức quay mặt, nhìn thẳng về phía trước.
"Lên võ đài của tôi có hai loại người ....." Trang Ngải Lâm nhẹ nhàng cẩn thận để chén trà trong tay xuống, chậm rãi yếu ớt nói.
Ý tứ của những lời này chỉ chính mình.
Đường Khả Hinh kìm lòng không được ngẩng đầu, liếc nhìn về phía Trang Ngải Lâm.
Trang Ngải Lâm nhẹ nhíu mày, nhìn về phía Đường Khả Hinh, gương mặt lãnh đạm nói tiếp: "Một là bái tôi làm thầy... hai... Là hướng tôi khiêu chiến! !"
Trái tim cũng tan nát.
Đường Khả Hinh cả người sợ đến hai mắt nháy liên tục, nói cũng không dám nói, trong lòng khắc sâu lời nói của Trang Hạo Nhiên.
"Cô là loại người nào trong đó?" Trang Ngải Lâm nhìn về phía Đường Khả Hinh, mắt nheo lại, nhìn chằm chằm biểu tình sợ hãi khẩn trương của cô.
Trang Hạo Nhiên cũng có chút lo lắng nghiêng mặt, nhìn về phía Khả Hinh, ánh mắt nhắc nhở cô, ngàn vạn lần không cần nói, chỉ cần em khiến chị ấy mất kiên nhẫn, thì đời em coi như xong.
"... ... ..." Đường Khả Hinh vẫn như cũ không dám động.
"Bị câm sao?" Trang Ngải Lâm nhìn về phía cô, đột nhiên chế nhạo hỏi.
Đường Khả Hinh chớp mắt, hơi thở gấp gáp đứng ở một bên, quả nhiên vẫn là không dám nói lời nào.
Trang Ngải Lâm hôm nay tựa hồ có chút kiên nhẫn ngửa mặt nhìn về phía Đường Khả Hinh, bỗng cười nói: "Thật là đồ vô dụng! Liền nói đều cũng không giám, còn dám làm em gái của em trai tôi?"
"Chị!" Trang Hạo Nhiên lập tức gọi chị, nhanh chóng nói: "Chị không cần phải dọa cô ấy như vậy."
Trang Ngải Lâm ánh mắt tức giận vừa nhìn Trang Hạo Nhiên, lại lần nữa sắc bén nói: "Bảo em tìm vợ, em tìm – em gái làm cái gì? Em gái thì sẽ kết hôn với em, sinh con cho em, hầu hạ ba mẹ sao? Tất cả đều nhát như chuột ấy !"
Cô nói xong, tức khắc đứng lên, đi ra ngoài.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu nhìn về phía Trang Ngải Lâm đã khoanh tay đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài, cô lập tức theo quán tính, quỳ xuống dưới đất, trong nháy mắt ngữ khí kiên định nói: "Chị ! Xin chị nhận em làm học trò!"
Trang Hạo Nhiên mở to mắt, khiếp sợ nhìn về phía cô.
Trang Ngải Lâm cũng khoanh tay, vẻ mặt khinh bỉ nhìn về phía cô gái dịu dàng yếu ớt đang quỳ trên mặt đất, , đôi lông mày nhíu lại, nói: "Cô... Nói cái gì?"
Đường Khả Hinh đột nhiên biểu tình hết sức kích động nói: "Em trước đây từng có thời gian làm việc ở quán bar, thường có người khi dễ em, em lúc đấy nếu không phải là ném vỏ bia thì chính là ném khay rồi bỏ chạy, thế nhưng về sau em hết sức khổ não vì chuyện này, cho đến khi một vị khách trong quán rượu, nhìn thấy em bị người khác ăn hiếp, liền dạy em một chiêu là vặn ngón tay người..."
Trang Hạo Nhiên nghe xong , sắc mặt trong nháy mắt biến đổi, thu hồi biểu tình.
Trang Ngải Lâm lại hơi quay mặt sang, mắt lạnh nhìn về phía cô.
"Từ đó về sau, em liền dùng một chiêu kia, thu phục nhiều người..." Đường Khả Hinh vội vã nhanh chóng nói.
Trang Ngải Lâm mắt, hiện lên một chút ý cười, nhìn về phía cô gái nhỏ này.
"Thế nhưng..." Đường Khả Hinh ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Ngải Lâm, thật ngưỡng mộ cười nói: "Chị vừa rồi thực sự rất xinh đẹp!"
Ai lại không thích được người ta khen ngợi?
Trang Ngải Lâm nhìn biểu tình kích động của Đường Khả Hinh , một đôi mắt to, linh động, liền tràn đầy tươi cười đắc ý, nói: "Thật vậy sao?"
"Thật sự!" Đường Khả Hinh lập tức lại quỳ trên mặt đất, hết sức thành khẩn gật đầu, lại nói: "Cho nên, xin chị nhận em làm học trò!"
"... ... ..." Trang Ngải Lâm lại ôm vai nhìn cô gái nhỏ này, khẽ cười sắc bén
Trang Hạo Nhiên lại khẩn trương nhìn về phía Đường Khả Hinh nhắc nhở, nhỏ giọng nói: "Này! Em bị điên hả? Em còn chưa có lĩnh qua Giáng long thập bát chưởng của chị ấy có phải hay không?"
Trang Ngải Lâm vừa nghe lời này, trên mặt nháy mắt bốc hỏa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồ vô dụng! !Người ngoài muốn bái chị em làm thầy, em cư nhiên phá hỏng mặt mũi của chị?"
Cô nói xong, chân vừa bước, liền đi như bay về phía trước, không nói hai lời, thân thể nhảy dựng lên, hướng ngực em trai mình đạp thẳng !
"A ————————" Trang Hạo Nhiên bị đánh khiến cả người đều nện trên sàn nhà bóng loáng, đầu đập thẳng vào tường !
"Bốp bốp bốp bốp bốp !" Đường Khả Hinh một đôi mắt to nhìn chằm chằm, bàn tay nhỏ bé khẽ vỗ, vẻ mặt sùng bái, vui sướng gọi: "Chị, chị thật là lợi hại! ! Thật sự rất lợi hại! ! !"
Trang Ngải Lâm càng thêm đắc ý nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhịn không được giơ mặt cười rộ lên nói: "Có phải thật đẹp hay không?"
"Thực sự đẹp! !" Đường Khả Hinh lần nữa hướng về chị ấy, không biết có bao nhiêu thần tượng, ngưỡng mộ.
Trang Ngải Lâm là thật vui vẻ, nhìn về phía Khả Hinh, gương mặt cười rộ lên, nói: "Cô gái nhỏ, có chút suy nghĩ. Đứng lên đi."
Trang Hạo Nhiên ôm chặt vị trí đau nhức trong lồng ngực, ngẩng đầu, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn về phía Đường Khả Hinh bên này, vẻ mặt tức giận!
"Vâng!" Đường Khả Hinh cười đến thật vui vẻ.
"Có chút khát nước..." Trang Ngải Lâm một lần nữa ngồi trở lại trên sô pha, mỉm cười nói.
Phó hội trưởng vừa nghe thấy, lập tức đi ra ngoài, lúc quay trở lại trên tay mang một chén trà mới, đi tới trước mặt Trang Ngải Lâm.
Đường Khả Hinh vẻ mặt hớn hở nhanh chóng cười đi tới, lại quỳ gối trước mặt Trang Ngải Lâm, tiếp nhận trà, đưa tới trước mặt chị, ngẩng đầu, vui vẻ cười nói: "Cảm ơn chị đã nhận em làm học trò, mời chị uống trà!"
Trang Ngải Lâm mỉm cười vươn tay, nhận lấy trà nóng Đường Khả Hinh đưa tới, nhẹ miết lắp chén, mới chậm rãi nói: "Cô có biết đạo lý, một ngày làm thầy, cả đời làm cha hay không?"
"Hiểu ạ!" Đường Khả Hinh lập tức gật đầu.
Trang Hạo Nhiên không nói gì vươn tay đỡ trán.
"Được..." Trang Ngải Lâm rất vui vẻ vì chính mình có một nữ học trò, sau khi uống xong trà, nói câu:” Tôi cho tới bây giờ đều chưa bao giờ nhận học trò nữ, nhìn cô khá thông minh khôn khéo, quà gặp mặt lần sau sẽ cho cô, lần này thiếu, sẽ không để cho cô thất vọng."
"Cảm ơn chị!" Đường Khả Hinh vẻ mặt nhu thuận hưng phấn cười nói.
"Đứng lên đi, tôi muốn đi tắm ..." Trang Ngải Lâm vừa hài lòng đứng lên, lại liếc mắt nhìn đến cái váy màu trắng bên cạnh, vẻ mặt liền ghét bỏ vươn tay, nhẹ khều cái váy, nhìn nhìn kiểu dáng , cách cắt vải này, đầu bỗng có chút choáng váng, vẻ mặt ghê tởm, hỏi: "Váy này là của ai ?"
Đường Khả Hinh liên vội vàng đứng lên, nói: "Của em... ."
Trang Ngải Lâm lại một trận choáng váng đầu óc, quay đầu, nhíu mày nhìn về phía Đường Khả Hinh, biểu tình khoa trương tức giận hỏi: "Ai chọn váy cho cô? Cô mang váy này tới làm gì?"
"Không phải là ngày kia muốn đi dự hôn lễ của Anh Kiệt sao? Cô ấy đến chọn lễ phục, chủ cửa hàng chọn cho cô ấy ..." Trang Hạo Nhiên ngực truyền một trận đau đớn đứng lên, nói.
Trang Ngải Lâm vẻ mặt khiếp sợ dùng ngón tay, khều khều váy trắng, giơ ra trước mặt, chịu không nổi gọi: "Cô xem một chút đi! ! Cô xem một chút dây áo quê mùa như vậy! ! Đi tới tham gia hôn lễ, cũng không biết phân biệt mà chọn loại váy này! ! Cô nhìn cái mũ này một chút, trời ạ! Còn tưởng là hôn lễ của vương tử William a! ! Ánh mắt cô kém như vậy, thế nào làm em gái của tôi đây?"
Đường Khả Hinh sửng sốt, không biết nên nói cái gì cho phải.
Trang Ngải Lâm mắt ngắm Đường Khả Hinh trong trang phục quê mùa kia, thật tức giận nói: "May mắn là một cô gái trong sáng, uyển chuyển , nếu như giống Tử Hiền , tự cho mình ánh mắt độc đáo, ở bên ngoài thể hiện, thật là mất mặt chết đi được! Đi theo tôi ! !"
"Đi vào trong đó ạ?" Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn về phía Trang Ngải Lâm.
"Đi theo là được !" Trang Ngải Lâm không nói hai lời, đi ra ngoài trước, Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng chị ấy không biết có bao nhiêu xinh đẹp, liền cũng vội vàng đi theo.
"Này! !" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô kêu to! !
Nửa giờ sau.
Đường Khả Hinh cùng Trang Hạo Nhiên đứng ở dưới lầu võ quán, nghe thấy tiếng giày cao gót, từ trong truyền ra, liền xoay người...
Trang Ngải Lâm mặc bộ đồ da màu rám nắng, mẫu mới nhất trong thời trang mùa xuân ở Paris váy ngắn đến đầu gối, những đường nét hoa văn tinh tế, mặc lên váy này liền khí phách mười phần, chân đi đôi giày cao gót La Mã màu hồng , tay mang túi xách cùng màu với váy, tóc dài sau gáy được buộc lên thật gợi cảm, lộ ra cái trán sáng bóng mà cá tính, vẻ mặt mang chút lười biếng đi đến, mắt đeo kính râm màu đen, cầm chìa khóa xe của em trai, nói câu: "Em có thể lăn được rồi!"
Trang Hạo Nhiên cùng Đường Khả Hinh cùng nhìn về phía chị ấy, không biết chị ấy nói ai biến...
Trang Ngải Lâm lạnh lùng quay mặt sang, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nói: "Xương của em còn chưa có gãy phải không?"
Trang Hạo Nhiên lập tức bất đắc dĩ lui về phía sau một bước.
"Đi theo tôi!" Trang Ngải Lâm nói xong, người cũng đã ngồi lên xe , Đường Khả Hinh theo ý của chị, liền một mình vào xe, ngồi ở ghế kế bên tài xế, vừa nghĩ quay đầu lại nói với Trang Hạo Nhiên một câu...
"Vù —————— "
Xe lao thẳng về phía trước mà đi! !
Đường Khả Hinh a một tiếng kêu lên, cả người ngả về phía sau , nhìn xe cộ hai bên đường, cảm thán dù xe khác lái với tốc độ km/h cũng chỉ là ốc sên mà thôi !
Trang Ngải Lâm nhìn kỹ phương hướng trước mặt, biểu tình lạnh nhạt, nắm chặt tay lái, đạp chân ga, xe vèo một cái, trực tiếp đi tới trung tâm thành phố, cửa hàng trang phục nữ nổi tiếng thế giới, cả tòa nhà kiến trúc màu đen , mang đậm dấu ấn hiện đại, ra ra vào vào , tất cả đều là xe thể thao quý giá cùng những người đẹp phong cách ăn mặc thời thượng.
Đường Khả Hinh ngồi ở trong xe, nhìn về phía cửa hàng này, có chút thất thần.
"Xuống xe đi!" Trang Ngải Lâm trực tiếp ra lệnh, dừng xe bước xuống, rồi lập tức đi thẳng về phía trước.
Đường Khả Hinh cũng liền vội theo sau lưng chị, đi về phía trước...
Nào biết, hai người vừa đi vào, cũng đã nhìn thấy Nhậm Tử Hiền vừa ở trong đi ra , Đường Khả Hinh nhìn thấy cô ấy, không hiểu liền cả kinh.